Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Chương 17: Lần đầu xuất trận, tao ngộ chiến (2)




Canh của người đàn bà đó nấu, tôi mới không thèm uống!

Tôi đang hóa trang trong phòng trang điểm, đột nhiên một nhân viên tới nói với tôi:

"Mạc tiểu thư, có người tìm cô ở bên ngoài."

"Ừ, tôi biết rồi." Tôi ngạc nhiên, ai sẽ đến tìm tôi chứ?

Nhanh chóng chỉnh trang lại, tôi đi ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy bóng dạng Lục Minh Hiên đứng ở đằng kia, vẻ mặt đạo diễn tươi cười đang đứng nói chuyện với anh ta, mấy nữ nhân viên đang làm việc ở xung quanh len lén liếc nhìn anh ta, thỉnh thoảng chụm lại bàn tán, hưng phấn kêu lên:

"Woah, đó chính là Lục Minh Hiên, chủ tịch tập đoàn Đông Á đó nha!"

"Anh ta thật sự rất đẹp trai! Người đàn ông kim cương vừa đẹp trai vừa có khí chất như vậy, Mạc Oánh thật là hạnh phúc quá đi!"

"Nghe nói tài sản của anh ta rất nhiều..."

"Đúng vậy!"

"Hôn lễ trong tương lai khẳng định là rất long trọng, thật là đáng mong đợi..."

Tôi đen mặt im lặng đi tới, đạo diễn vừa thấy tôi đã vội vàng cười nói: "Ôi chao, Mạc Oánh tới rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa, chuyện liên quan đến việc đầu tư, lần sau chúng ta lại nói tiếp!" Trao đổi danh thiếp với anh ta xong, đạo diễn đi ra ngoài.

"Anh đi theo tôi!" Tôi trợn mắt nhìn anh ta, dẫn anh ta đến một góc không có người.

"Anh tới đây làm gì?"

"Em đoán đi?" Anh ta nhíu mày, lấy hộp thuốc lá trong túi, rút một điếu thuốc ra, không thèm để ý cái gì, đốt điếu thuốc lên hút một hơi: "Đã đến lúc chúng ta nên bàn về chuyện kết hôn rồi."

Ai thèm bàn chuyện kết hôn với anh chứ! Tôi la hét trong lòng, nhưng bây giờ đang ở phim trường, tôi không muốn để người khác biết quá nhiều.

"Anh muốn bàn thì có thể gọi điện thoại cho tôi mà, không cần tự mình đến đây!"

"Anh thích!" Anh ta ngang ngược nhìn tôi: "Dù sao anh cũng rảnh rỗi. Bây giờ chúng ta đã là vị hôn phu vị hôn thê của nhau rồi, bày tỏ tình cảm yêu đương ngọt ngào trước mặt mọi người là chuyện đương nhiên thôi."

Ai thèm yêu đương ngọt ngào với anh!

Tôi thật tình muốn mắng cho anh ta một trận, nhìn thấy khuôn mặt phách lối kia của anh ta, nỗi tức giận của tôi liền sẽ dâng lên. Làm thể nào cũng không nguôi được, chỉ có thể nhịn!

"Tôi còn có một cảnh cuối cần phải quay, nếu như anh muốn nhanh một chút, thì ra ngoài chờ tôi đi."

"Chỉ đứng nhìn thôi cũng làm ảnh hưởng tới em sao?"

"Đúng vậy! Sự xuất hiện của anh làm ảnh hưởng tới tâm trạng tôi, anh mà còn đứng nhìn, tôi sẽ rất mất tự nhiên, nếu diễn không đạt sẽ phải diễn lại, hẳn là anh không muốn phải chờ lâu đâu!"

"Ok!" Lần này thế nhưng anh ta không có chống đối lại tôi, thoải mái đáp ứng yêu cầu của tôi.

Nhân viên công tác tới thúc giục tôi, tôi nhanh chóng đến trước ống kính để chuẩn bị, cũng không quên nhìn chằm chằm anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.