Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 47: 47: “thiếu Tộc Trưởng” Của Công Tôn Thị 1




Edt: Mítt

~~~~~~~

Tưởng Du ở buổi tối ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mới trở lại Tô gia.

Thời điểm về nhà Tưởng Du thoạt nhìn vẫn giống như trước đây, nhìn thấy Tô Vãn vẫn sẽ mỉm cười chủ động cùng cô chào hỏi, nhưng mà Tô Vãn đã làm lơ cô ta thành thói quen..

Trên bàn cơm chiều, Văn Thù sắc mặt vẫn không tốt lắm, Tô Hải Thành mặt đầy lo lắng gắp đồ ăn cho bà, mà ánh mắt Văn Thù vẫn ở trên người Tưởng Du không ngừng đánh giá.

Sau khi ăn xong, Văn Thù một mình đem Tưởng Du gọi vào phòng, không bao lâu trong phòng liền truyền ra âm thanh hai mẹ con cãi nhau.

Tô Hải Thành vẫn luôn ở dưới lầu xem báo, nghe trên lầu mơ hồ truyền đến âm thanh cãi nhau, hắn nhíu mày lập tức buông báo trong tay xoay người lên lầu.

Tô Vãn cùng Tô Duệ lúc này đang lười biếng ngồi ở trên sô pha, hôm nay có tiết mục Tô Vãn yêu thích nhất, hai người hết sức chuyên chú chờ xem, đến chuyện giữa mẹ con Tưởng Du cùng Văn Thù, Tô Vãn cảm thấy mình vẫn là không cần nhúng tay vào.

Mà cả người đều dựa vào trên người Tô Vãn, Tô Duệ càng đối với chuyện này không chút nào quan tâm……

Thời điểm Tô Hải Thành lên tới lầu hai, còn chưa có mở cửa phòng, liền nghe được trong phòng truyền đến âm thanh kích động của Tưởng Du.....

“Vì cái gì mẹ đối với con có thành kiến? Con mới là con gái ruột của người!”

“Người cái gì cũng đều hướng về Tô Vãn, người căn bản từ trước đến nay không xem con là con ruột của người!”

“Nếu các người không cần con, con cũng sẽ không tiếp tục ăn vạ ở nơi này!”

Trong phòng Tưởng Du tựa hồ có chút kích động quá phận, Tô Hải Thành chỉ có thể nghe được thanh âm của cô, khi hắn chuẩn bị mở cửa phòng, cửa phòng lại từ bên trong bị người dùng lực kéo ra.

Tưởng Du hồng con mắt, nhìn thấy trước mắt là Tô Hải Thành thì hơi sửng sốt một chút, giây tiếp theo, cô cắn môi nhanh chân từ bên cạnh Tô Hải Thành chạy qua.

“Văn Thù, Tiểu Du nó……”

Tô Hải Thành nói đến một nửa, khi tầm mắt hắn dừng trên người Văn Thù, nhìn thấy bà sắc mặt tái nhợt không ngừng phát run, Tô Hải Thành lập tức luống cuống, hắn bước nhanh đến mép giường, đôi tay dùng sức đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Văn Thù.

“Văn Thù, em đừng làm anh sợ.”

“Em không có việc gì, Thành ca, em thực xin lỗi anh, thực xin lỗi Tiểu Du, em……”

Văn Thù ánh mắt vội vàng nhìn Tô Hải Thành, con ngươi tràn đầy thần sắc áy náy....

Nếu không phải năm đó thân thể mình quá yếu, thì con gái của mình với Thành ca sẽ không bị người ta nhân cơ hội đổi đi, mà hiện tại Tưởng Du cũng sẽ không trưởng thành như vậy.

Từ nhỏ xuất thân dòng dõi thư hương Văn Thù thật ra là một nữ nhân cực kì truyền thống, Văn gia trăm năm truyền thừa, đều có gia quy vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng Văn gia không điểm thủ cung sa cho các bé gái, nhưng bọn họ đều có một bộ phương pháp truyền thừa nhiều năm có thể nghiệm chứng một thiếu nữ có còn là xử nữ hay không.

Ngày đó Tô Duệ muốn lưu lại Tô gia ở cùng phòng với Tô Vãn, Tô Hải Thành ngay từ đầu không đồng ý, nhưng Văn Thù lại rất ôn hòa đáp ứng thỉnh cầu Tô Duệ, chuyện này cũng không phải bởi vì Tô Duệ đã cứu bà, làm bà cảm kích mới có thể đáp ứng như vậy.

Văn Thù cảm thấy Tô Duệ người này rất đáng tin cậy, nguyên nhân chủ yếu là, Văn Thù phát hiện Tô Duệ cùng Tô Vãn tuy rằng vẫn luôn ở cùng một chỗ nhưng hai người thật ra cũng chưa từng quan hệ.

Tô Vãn nói cho cùng chỉ mới mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân, mà Tô Duệ cũng là huyết khí phương cương, hai người ở bên nhau tuy có chút thân mật, nhưng vẫn luôn có giới hạn nhất định.

Đó là tôn trọng đối với tình yêu.

Văn Thù rất rõ ràng, một người nam nhân chân chính yêu mình, quý trọng mình, hắn mới có thể đối với mình như vậy.

Cho nên, đối với con rể này bà tán thành..

Văn Thù vẫn luôn biết mình không còn sống được bao lâu nữa, điều làm bà lo lắng nhất chính là Tô Vãn, bà sợ đứa con gái này của mình từ nhỏ đã được sủng quá nhiều nên tính tình rất lớn, cá tính quá cường, tương lai sẽ gặp phiền toái, cũng may hiện tại có người đáng giá để phó thác chiếu cố con bé, Văn Thù cảm thấy mình ra đi cũng không có gì tiếc nuối, không nghĩ tới, đứa con gái Tưởng Du luôn ngoan ngoãn nhất hiểu chuyện nhất ở trong mắt bà sẽ phát sinh chuyện như vậy……

Văn Thù muốn tìm Tưởng Du nói chuyện nhẹ nhàng, bà cảm thấy mình vẫn luôn chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, năm đó bà quá mức cưng chiều Tô Vãn mới có thể để con bé dưỡng ra một thân tính tình đại tiểu thư như vậy.

Hiện tại, bà muốn nhẹ nhàng nói chuyện với Tưởng Du, bà không muốn con gái mình thật vất vả tìm về bị nam nhân bên ngoài lừa gạt.

Nhưng làm Văn Thù không nghĩ tới chính là, bà vừa mới mở miệng hỏi chuyện về nam nhân kia, Tưởng Du liền kích động cùng mình cái nhau....

Vì cái gì Tô Vãn có thể con lại không thể?

Thì ra trong lòng Tưởng Du vẫn luôn để ý, con bé để ý sự tồn tại của Tô Vãn, để ý người đoạt đi cha mẹ ruột của mình, đoạt đi thân phận thuộc về mình.

Nhân tính chính là như vậy.

Khi Tô Vãn táo bạo ghen ghét dùng tất cả hành động không lý trí bị mọi người rời xa, Tưởng Du vẫn đứng ở chỗ cao lấy tư thái giả từ bi ý đồ cứu vớt cô.

Mọi người đều sẽ không tự chủ được đồng tình “Kẻ yếu”.

Đúng vậy, cho dù Tô Vãn làm như thế nào, khi cô bị người yêu rời bỏ, thậm chí bị người thân chán ghét, cô đã trở thành một kẻ yếu thất bại.

Đối với Tô Vãn như vậy, Tưởng Du có thể không hề cố kỵ trợ giúp cô, thậm chí lần lượt chấp nhận cô vô cớ gây rối.

Như vậy chỉ hiện ra rằng Tưởng Du khoan dung cùng độ lượng.

Nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi phương hướng.

Khi Tô Vãn có được tình yêu của mình, có được nam nhân xem cô như trân bảo, khi cô có thể quang minh chính đại ở trước mặt mọi người, mỉm cười nói ra mình chỉ là một người nhà quê, không có người khinh thường cô, cô còn có thể tiếp tục cao hứng tiêu sái tồn tại..

Mà đồng thời, Tưởng Du lại lần lượt mất đi người yêu cô ấy, cùng người cô ấy yêu.

Lúc này cô ấy, không bao giờ có thể mỉm cười chúc phúc Tô Vãn....

Cô ghen ghét Tô Vãn có được tất cả.

Tất cả kia, cô cảm thấy đều là của mình.

Đáy lòng mỗi người đều có một cái ma hộp Pandora, một khi mở ra liền sẽ phóng xuất ra ma quỷ tiềm tàng dưới đáy lòng của bản thân mình.

Cuối cùng Tưởng Du vẫn cố chấp thu thập hành lý của mình rời khỏi Tô gia.

Đêm lạnh ở thành phố D, không trung trôi nổi từng mảnh bông tuyết, Tưởng Du đứng ở ngoài biệt thự Tô gia nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng bên trong, cô theo bản năng nắm chặt di động trong tay, cuối cùng cô vẫn cắn răng gọi vào số điện thoại kia...

“Ôn lão sư, em là Tưởng Du.”

……

Tưởng Du rời khỏi Tô gia cũng nhấc lên gợn sóng không nhỏ, trước kia Tô Vãn cũng từng rời nhà trốn đi, nhưng tính tình cô Tô Hải Thành đã sớm nhìn thấu, hắn biết vị đại tiểu thư này chịu không được khổ, ở bên ngoài trụ không được mấy ngày, cô liền sẽ trở về, nhưng Tưởng Du lại không giống như vậy, cô rất tự lập cũng vô cùng quật cường, thời điểm cô rời đi Văn Thù tính ngăn lại, nhưng thân thể của bà quá yếu, mà Tô Hải Thành đã biết chuyện của Tưởng Du, trong lòng còn tức giận con gái nhà mình, nhìn lại vợ bị cô làm cho tức giận thiếu chút nữa té xỉu, Tô Hải Thành dứt khoát ngăn cản Văn Thù không để cho bà đuổi theo....

Trải qua chuyện như vậy, Tưởng Du cũng nên trưởng thành.

Con người cả đời này đều sẽ trải qua rất nhiều lần suy sụp, Tô Hải Thành tự mình trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, hơn nữa hắn cũng tận mắt nhìn thấy Tô Vãn lần lượt trải qua suy sụp, từ một đại tiểu thư xấu tính biến thành bộ dáng nghe lời hiểu chuyện như bây giờ.

Có lẽ, để Tưởng Du ở bên ngoài gặp một ít khó khăn, đối với con bé mà nói cũng là một chuyện tốt.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay tán loạn.

Tô Vãn đứng ở phía trước cửa sổ, phía sau Tô Duệ nhẹ ôm lấy cô, hai người xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt nhìn Ôn Văn Hạo mở cửa xe đem Tưởng Du rời đi.

“Đối với nam nhân mà nói, có được quá dễ dàng vĩnh viễn sẽ không biết quý trọng.”

Tô Vãn nói nhỏ một câu, thật ra thân phận Ôn Văn Hạo cũng không thấp, hơn nữa vẫn là hoa hoa công tử chân chính, ở nguyên thế giới hắn đối Tưởng Du si mê như vậy, một là bởi vì nữ chủ thật sự quá mê người, mà một nguyên nhân khác lại là vì Tưởng Du là nữ nhân của La Ngữ..

Ở trên giường chinh phục một nữ nhân thuộc về một nam nhân cường đại khác, này đối với Ôn Văn Hạo mà nói là một sự kiện cực kì có cảm giác thành tựu....

Bởi vì cô là nữ nhân của hắn, cho nên tôi muốn chinh phục cô.

Được thôi, kiểu này cũng không mới mẻ gì.

Mà thân là nam chủ của một thế giới, phương thức La Ngữ hấp dẫn cừu hận cũng thật là cạn lời mà.

Chỉ là hiện tại thì sao, La Ngữ đã cùng Tưởng Du chia tay, Tô Vãn phỏng chừng Ôn Văn Hạo đối với Tưởng Du chưa chắc sẽ si mê giống như nguyên cốt truyện như vậy.

“Dung nhan chung quy sẽ già đi, thân thể cũng sẽ dần dần hủ bại, hai người thật tình yêu nhau, tình yêu chân chính là ở chỗ yêu luôn cả linh hồn của nhau.”

Khó có được văn nghệ một hồi, Tô tướng quân ánh mắt ôn nhu nhìn vợ mình, đang chuẩn bị cầu khen ngợi, liền thấy Tô Vãn bĩu môi vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

“Anh nói không tồi, về sau anh cũng chỉ cần yêu linh hồn của em là được rồi.”

Tô Duệ:……

Vợ à, kịch bản này không đúng!

Tác giả quân à đoạn này có thể xóa rồi viết lại không?

Khụ khụ, thật ra linh hồn cùng thịt giao hòa, cũng rất quan trọng……

~~~~~~

Cạn cmn lời với anh =)))))

Tô tướng quân muôn nămmm ♥️♥️♥️♥️♥️

Do 2c đầu chưa được 2k chữ nên ta khuyến mãi lỗ vốn chương nì nhé =)))

Mấy chương sau là bà nữ chủ hắc hóa với bị vả mặt nhé.... Gây cấn lắm nha nha:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.