
Lục Minh quay vào phòng, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, bình tĩnh nhìn người đang ngủ say, anh đau lòng vén gọn lại lọn tóc trên mặt cô. Anh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy từ trong đó một hộp thuốc mỡ mà bác sĩ đã kê đơn.
Anh vặn5mở nắp hộp, nặn một ít thuốc mỡ màu trắng ra lòng bàn tay rồi đặt hộp thuốc sang một bên, sau đó anh rút tay cô ra khỏi chăn.
Kéo ống tay áo bệnh nhân của cô lên, nhìn vết bầm tím dài trên cánh tay cô, Lục Minh gắt gao mím môi lại, nỗi đau đớn lại len lỏi tới tận đáy lòng. Bàn tay to lớn lấy một ít thuốc thoa lên vết bầm tím trên cánh tay cô thật nhẹ nhàng, anh vuốt ve làn da của cô, chỉ hận không thể thay cô hứng chịu mọi thương tích Ban ngày Cảnh Y Nhân đã thấm mệt vì đánh nhau nên cô ngủ rất sâu. Lục Minh giúp cô thoa thuốc lên cánh tay xong rồi6còn nhẹ nhàng xốc chăn lên mà cô vẫn không tỉnh lại.
Anh cẩn thận cởi bỏ chiếc quần bệnh nhân của cô, để lộ ra vết bầm tím trên đùi và phía sau đầu gối. Anh không thể tưởng tượng được cảnh cây gậy bóng chày bằng thép thô kệch đập vào cơ thể bé nhỏ này, làm sao mà cô chịu đựng nổi cơ chứ!
Lục Minh bôi thuốc giúp cô rất dịu dàng, bội trên đùi xong, anh chỉnh người cô quay lưng lại phía mình rồi cởi áo cô ra.