Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 63: Đến cuối cùng, chúng ta đều chỉ là những quân cờ




Edit & beta: Lá Mùa Thu

"Máu chiến quá." Thấy một Đường Tam Đả hổ báo dưới tay Đường Hạo, Diệp Tu không khỏi thở dài, "Lão Lâm chơi lưu manh cả đời, chắc cũng chưa từng lưu manh như thế."

"Bánh Bao, sao đầu em chưa khỏi nữa?" Hắn quay lại nhìn Bánh Bao Xâm Lấn.

Bánh Bao lắc lắc cái đầu đông đá của mình, tỏ ý em chịu.

Đường Tam Đả chớp mắt đã lao đến. Nay hắn vẫn là mũi kiếm của Hô Khiếu, một mũi kiếm sắc bén hơn cả ngày xưa Lâm Kính Ngôn còn.

Châm Độc, Bình Xăng, Ném Cát...

Đường Tam Đả vừa tiếp cận liền vứt đầy kỹ năng vào mặt Hưng Hân. Quân Mạc Tiếu giương Ô Thiên Cơ thành hình thái khiên, cản sạch nào châm nào xăng nào cát. Đường Hạo tức giận, cho Đường Tam Đả phi thân nhảy cao, muốn vượt qua Ô Thiên Cơ giẫm lên đầu Quân Mạc Tiếu luôn.

Ô Thiên Cơ đột ngột thu về, phía sau nó là Mộc Vũ Tranh Phong gác trọng pháo trên vai.

Đường Hạo giật mình. Một phát Pháo Laser đã từ nòng bắn ra.

Ưng Đạp!

Đường Tam Đả giữa không trung vội sử dụng chiêu này để ngừng rơi một nhịp, cũng chính là trick mà Hàn Văn Thanh đã dùng khi đánh với Tôn Tường trong màn khiêu chiến Ngôi Sao Tụ Hội.

Nhưng AoE mắc dại của Pháo Laser không phải thứ mà phạm vi của trick khống chế tiết tấu nho nhỏ này có thể tránh khỏi hoàn toàn, Đường Tam Đả rốt cuộc vẫn bị nổ trúng nửa người. Lực đẩy cực mạnh khiến hắn xoáy tròn văng đi. Rầm! Đây là mộ huyệt dưới lòng đất chứ không phải ngoài trời, cho nên Đường Tam Đả tông thẳng vô trần...

"Người trẻ tuổi, haiz thật là..." Diệp Tu ngắm nghía trần đá nạm Đường Tam Đả, thở dài.

Trong lòng Đường Hạo vô cùng bực tức. Cú xung kích của mình bá đến thế mà lại bị người ta hóa giải cái vèo, còn đánh cho mình cắm đầu lủng lẳng như cái đèn trần, nhịn sao nổi?

Nhưng đó chưa phải là hết!

Được nước làm tới? Đừng tưởng Diệp Tu không có ưu điểm này nha! Ví dụ như giờ nè, đầu thì lắc, miệng thì thở than, mà tay đang giơ nòng súng của Ô Thiên Cơ nhắm lên Đường Tam Đả, cộng thêm của Mộc Vũ Tranh Phong thành hai khẩu Súng Máy Gatling đồng loạt nã tạch tạch tạch, mưa đạn đan xen nhau bắn vào Đường Tam Đả cứ gọi là phê lòi kèn.

Thảm quá má ơi!

Đó là tâm trạng của đồng đội Đường Hạo. Hô Khiếu vội ồ ạt lao tới cứu viện, nhưng lần này vai diễn hổ báo đã không còn thuộc về họ.

Hào Long Phá Quân!

Hàn Yên Nhu dùng đại chiêu mở đầu quen thuộc của cô xông thẳng ra. Tuyển thủ Hô Khiếu chỉ cảm thấy như có một cơn gió lốc lướt qua mặt mình, Hàn Yên Nhu quăng bơ cho dàn tiền đạo, lách vào đội hình tìm đến trị liệu sau lưng họ.

Tuyển thủ Hô Khiếu rơi vào khó xử. Phía trước là đội trưởng, phía sau là trị liệu, cứu ai giờ?

"Cứu trị liệu!" May mà đội trưởng của họ đang chơi hứng đạn trên trần nhà vẫn không quên ra lệnh.

Họ bèn chạy ngược về. Trong lúc đó, màn phát kẹo đồng do Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong hợp diễn kết thúc, Đường Tam Đả rơi tự do. Đường Hạo nóng máu lắm rồi, đang chuẩn bị xông pha lần nữa, một bóng người đã vọt đến sau lưng hắn. Đường Hạo nhạy bén phát hiện, nhưng giữa không trung, ngoài lách tới lách lui hắn không thể làm thêm động tác nào khác. Người kia lại như đã âm mưu sẵn, lập tức ra chiêu.

Vô số bóng ảnh chớp mắt tách nhau vây quanh Đường Tam Đả.

Thuật Ninja: Ảnh Vũ!

Vâng, đó chính là Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm. Cậu chộp đúng cơ hội Đường Tam Đả rơi xuống, tặng hắn một rổ sát thương.

Đường Hạo thật muốn phun máu. Trên đấu trường chuyên nghiệp hắn còn chưa bao giờ ăn hành đến mức bị động hoàn toàn thế này, ngay cả giãy dụa chống trả cũng không có cửa. Giờ đây hắn khao khát có đồng đội trợ giúp biết bao. Thế nhưng chính hắn là người kêu họ về cứu trị liệu, đồng đội vừa quay đi mình liền gào khóc thì còn gì mặt mũi? Đảm bảo ăn troll ngập mặt!

Đường Hạo chỉ đành cắn răng chờ đợi.

Chờ tao xuống tới đất!

Hắn nghĩ thế. Và rồi cuối cùng khi hắn chạm đất...

Châm Độc, Bình Xăng, Ném Cát!

Đó là ba kỹ năng Đường Hạo đã dùng khi hổ báo xông lên như muốn hốt trọn ổ Hưng Hân. Đây nhá, Hưng Hân hoan nghênh Đường Hạo hạ cánh an toàn bằng cách trả lại châm, xăng, cát, đầy đủ chả thiếu món nào nhá!

Là Bánh Bao ra tay! Cái đầu đông đá của cậu chàng cuối cùng cũng tan chảy, trở về trạng thái linh hoạt như mọi khi.

Đường Hạo lần thứ hai chia tay với việc giãy dụa. Hắn mong có ai đó đến giúp, nhưng khi khó nhọc quay góc nhìn thì lại thấy bốn tuyển thủ nhà mình bị quấn chân bởi một mình Đường Nhu.

Cả buổi rồi còn chưa trị được ẻm? Đường Hạo muốn phun lửa. Nói thật, hắn chẳng hề để tuyển thủ Hưng Hân vào mắt, thậm chí kể cả Diệp Tu cũng vậy. Màn "lấy hạ khắc thượng" của hắn đã gây tiếng vang lớn ở Ngôi Sao Cuối Tuần nên những lúc đối mặt với các lão tướng, Đường Hạo có ưu thế tâm lý rất mạnh. Xưa nay hắn chưa bao giờ cảm thấy mấy thằng già sắp về hưu ấy có chỗ nào đáng sợ. Hắn chỉ để tâm đến những cao thủ thế hệ giữa và thế hệ mới.

Chiến đội Hưng Hân trong mắt Đường Hạo chỉ là vài tên lụ khụ đèo bồng thêm lũ tay non, có chi phải ngại? Cả đám đại thần trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp lại còn nghiêm túc phân tích tụi nó, cần thiết ư?

Nhưng hiện tại, chính mắt nhìn thấy bốn đồng đội không hốt được Hàn Yên Nhu trong một nốt nhạc như dự tính, sau tâm trạng muốn phun lửa, Đường Hạo phát hiện mình phải đánh giá lại về Hưng Hân. Hàn Yên Nhu đang 1v4, mình cũng đang bị 4v1. So đầu người là ngang nhau, nhưng vấn đề nằm ở chỗ một bên chủ động còn một bên bị động nên tình thế hoàn toàn khác biệt.

Việc mà Hàn Yên Nhu đang làm chẳng phải việc hắn muốn làm đó sao? Hắn hổ báo chồn cáo lao lên, là muốn tự thân cản hết phần lớn chủ lực đối thủ để đồng đội có lợi thế lấy thịt đè người. Đó là trách nhiệm, là điều một con át chủ bài phải thực hiện được.

Thế nhưng bây giờ hắn lại bất ngờ trở thành nạn nhân bị người ta lấy thịt đè?

Hưng Hân triệt để hủy đi tác dụng của con át chủ bài Đường Tam Đả, bởi chính hắn đã tự chui đầu vào lưới!

Tuy vậy, Đường Hạo vẫn muốn giữ thể diện. Hắn nhất quyết không kêu trợ giúp, định một mình chống mafia. Bánh Bao Xâm Lấn đánh xong ba kỹ năng mừng anh hạ cánh thì chơi tới Khóa Yết Hầu. Kỹ năng lưu manh là thứ Đường Hạo quá quen thuộc, vai của Bánh Bao Xâm Lấn chỉ mới khẽ nhích một cái, hắn đã lập tức đoán ra ku cậu sắp dùng chiêu gì. Đường Tam Đả vội né tránh, nhất định không thể dính kỹ năng khống chế vào lúc này.

Thế nhưng dù né được Khóa Yết Hầu của Bánh Bao Xâm Lấn, yết hầu Đường Tam Đả vẫn cứ bị khóa.

Quân Mạc Tiếu!

Kỹ năng cấp thấp dưới level 20, tán nhân Quân Mạc Tiếu có gì không biết?

Như phát súng mở đầu cho pha hội đồng, Đường Tam Đả vừa bị thộp cổ, ba người còn lại của Hưng Hân ngay tức khắc nhào vào focus. Không mang trị liệu là nguy cơ cực lớn cho phòng thủ, nhưng khi cần tấn công thì bá đạo không ai bằng.

Bên kia, bốn người Phương Duệ đang đối phó với Đường Nhu. Tuy Phương Duệ là một đại cao thủ, nhưng đặc điểm của chơi zâm nằm ở chỗ kéo dài, khiến đối phương hao tổn liên tục chứ nó chưa bao giờ là đấu pháp có tiết tấu nhanh cả. Sự dũng mãnh của Đường Nhu khiến Phương Duệ thầm kinh hãi, tuy hắn không hề đánh giá thấp tuyển thủ Hưng Hân như Đường Hạo. Giết Hàn Yên Nhu chẳng khó nhưng cũng chẳng thể xong trong một nốt nhạc, cần ít thời gian mới được.

Vấn đề là Đường Hạo sống nổi qua thời gian đó chứ?

Phương Duệ xoay góc nhìn mới phát hiện Đường Hạo bên kia bị bốn người thồn hành sặc gạch, trông khốn đốn hơn Hàn Yên Nhu nhiều. Thở dài thườn thượt, hắn biết Đường Hạo quá kiêu ngạo để lên tiếng kêu cứu, nhưng thực sự Đường Hạo đang rất rất cần trợ giúp.

Chuyển mục tiêu!

Được Phương Duệ ra lệnh, ba người Triệu Vũ Triết vội chạy qua cứu Đường Hạo, để lại Đường Nhu cho một mình Phương Duệ. Họ không chút nào nghi ngờ năng lực của hắn. Đường Nhu không thể giữ chân toàn bộ bốn người nên họ chuyển mục tiêu rất dễ dàng. Ai ngờ họ chỉ mới vừa quay lưng đi, Phương Duệ đã kêu lên "Móa!"

Hàn Yên Nhu tăng tốc!

Từ 1v4 thoắt chốc thành 1v1, áp lực giảm mạnh, sức chiến đấu bộc phát là chuyện bình thường. Phương Duệ chỉ không ngờ Đường Nhu bộc phát đến mức hết hồn như vậy. Tăng tốc kiểu gì thế này? Trong tích tắc đó Phương Duệ cảm nhận được uy hiếp rõ rệt, suýt nữa luống cuống tay chân.

Hắn là thánh chơi zâm, thần tượng của một trường phái mà tố chất cần đến hàng đầu là bền bỉ và bình tĩnh. Ngờ đâu chỉ mới một pha tăng tốc chứ chưa gì ghê gớm đã khiến Phương Duệ suýt phát hoảng.

Kế đó là màn bùng nổ sát thương. Một làn sóng tấn công dữ dội đánh về phía một mục tiêu duy nhất là Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ. Phương Duệ giờ mới sực nhận ra, pha tăng tốc đột ngột của Đường Nhu đã giúp cô nàng áp sát đến mình. Mình chỉ lo hết hồn mà quên béng phải duy trì một khoảng cách có lợi.

Đánh cận chiến không phải sở trường của nghề đạo tặc. Quỷ Mê Thần Nghi bị Hàn Yên Nhu kẹp lấy, chỉ một đợt dồn dame đã quẩy cho Phương Duệ muốn vỡ tim. Nguy hiểm hơn, đợt bùng nổ này sao cứ như không có điểm dừng ấy?! Đấu chí gì đây, tinh thần gì đây? Sao không lan quyên tí nào đến gương mặt xinh đẹp rụng rời của ẻm trên báo cả?

Thể loại khó nhai!

Phương Duệ đi đến kết luận. Nhưng bất quá cũng chỉ khó nhai thôi, muốn đối phó vẫn có cách. Quỷ Mê Thần Nghi bị Hàn Yên Nhu áp chế trong tình thế cực kỳ bị động, từng bước từng bước lùi về sau, nhưng đó chính là hướng di chuyển mà Phương Duệ mong muốn.

Sắp rồi!

Phương Duệ thầm nhẩm tính. Là thánh chơi zâm, hắn không quên những cạm bẫy mình đã đặt xuống lúc nãy. "Cạm bẫy" vĩnh viễn là vũ khí mạnh mẽ nhất của hắn.

Người trẻ tuổi, haiz!

Nhìn Đường Nhu hùng hổ bức ép mình, Phương Duệ cũng bất chợt muốn thở than câu đó. Nhưng tèn tén ten, phim chiếu đến đây là hết nha cưng.

Thêm một con mồi sắp rơi xuống hố. Phương Duệ khụt khịt cười, hắn rất thích thưởng thức cái cách mà nạn nhân hoảng loạn khi biết mình dính bẫy. Cô em xinh đẹp này sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Cái sự hớn hở của Phương Duệ thể hiện ra mặt. Nào ngờ ngay đúng thời khắc Hàn Yên Nhu chuẩn bị bước chân vào bẫy thì đột nhiên ngừng lại, một nhân vật khác của Hưng Hân đã xuất hiện thay vào vị trí của cô.

Hàn Yên Nhu lùi!

"Anh tới đây!" Diệp Tu gào to. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu biến thành chiến mâu tiếp lấy thế tấn công của Hàn Yên Nhu, vung lên trước mặt Phương Duệ.

"Tới chi vậy ba?" Phương Duệ hộc máu, y như coi phim đến hồi cao trào thì bị quảng cáo cắt ngang, đang hứng tự nhiên tịt.

"Anh tới dạy chú em chữ zâm viết thế nào!" Diệp Tu kêu lên. Số người dám nói câu này với thánh chơi zâm thật không nhiều đâu.

"Cái trứng!" Phương Duệ hét.

Thấy mặt Diệp Tu, phần đông tuyển thủ chuyên nghiệp đều không còn biết hai chữ phong độ viết thế nào ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.