Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 43




Mọi chuyện lộn xộn trong khu phố hình như đều bắt đầu từ Mắt Mèo. Thanh Thanh nhận ra điều này sau hai tháng làm việc tại đây. 

Dấu hiệu đầu tiên đó chính là ông chủ, cô không biết phải nhận xét thế nào cả. Sếp (có thể tạm cho) là một người tốt. Tuy tính tình hơi nắng mưa một tẹo, nhưng cách đối xử với nhân viên thì rất tốt. Ngoại trừ việc hay đi chọc phá anh Junsu ra, chưa thấy sếp mắng chửi, hằm hè ai bao giờ. 

Theo như Thanh Thanh thì đó cũng là một dạng dịu dàng.



Dấu hiệu thứ hai nữa chính là chuyện Mắt Mèo có rất nhiều điều thú vị. Phần thiết kế ý tưởng ban đầu rất giống một bộ phim Hàn Quốc, nhưng sau đó một thời gian thì sếp đã thay đổi rất nhiều theo ý thích của mình. 

Phần lầu trên được thiết kế lại, ban công làm một vườn hoa mini với dàn leo phủ kín phía trên tạo bóng râm. Chưa kể kinh doanh còn bày thêm các dịch vụ giao hàng cho các công ty, trường học. 

Làm ăn buôn bán ngày càng phát đạt, công việc cũng nhiều hơn. Trước mắt, quán phải tuyển thêm hai đến ba nhân viên mới. 

Thanh Thanh sẽ không thấy gì là khó khăn, nếu như sếp không mỗi ngày đưa ra vài điều kiện vô lý. 

Như mấy tháng trước có quán cà phê ra cạnh tranh với Mắt Mèo, sếp ngay lập tức bày đủ trò, thậm chí đảo tung cả giờ giấc của nhân viên. Chưa kể còn gây ra một trận cãi nhau rất to với anh Junsu, tưởng hai người đã không thể làm việc chung nữa. Ai ngờ một tuần sau lại thấy anh Junsu tươi tắn đi làm lại, thậm chí còn vui vẻ rạng rỡ hơn gấp bội. Sếp đúng là người biết cách dàn xếp. 

“Em đã bị lừa rồi Thanh Thanh à!” Changmin nói sau khi nghe cô đưa ra những nhận xét trên.

“Sao?” 

“Thứ nhất, em đừng gọi anh ta là sếp, đặt lòng tin nhầm người rồi. Thứ hai, mọi chuyện đều là do anh Yoochun gây ra, dĩ nhiên anh ta phải là người dọn dẹp rồi. Em khỏi khen làm gì!” Changmin đưa ra hàng loạt lý lẽ khi đang quét sàn nhà. Ngay cạnh đó là Thanh Thanh đang thu dọn ly tách từ phần bàn khách vừa rời khỏi. 

“Thật ra em thấy Mắt Mèo lớn mạnh như thế này chẳng phải cũng là do anh Yoochun biết cách kinh doanh sao? Dù hơi phiền phức ồn ào một chút, nhưng anh ấy chưa làm em, anh, anh Junsu, hay anh Yunho thất vọng bao giờ!”

Cô nói, cảm thấy những điều trên đều là lý lẽ thật lòng. Changmin là người thông minh, nhưng đôi khi không tự nhận thức được tính cách của mình. Nói không tin tưởng Yoochun, nhưng vẫn chấp nhận cùng Thanh Thanh làm việc tại Mắt Mèo. Thậm chí còn rất hiểu ý sếp nữa. 

“Nên nói em là người ngây thơ hay ngớ ngẩn đây!” Changmin cảm thán, đưa tay xoa đầu Thanh Thanh, miệng thở dài. “Cô bé ngoan~”

“Anh đừng làm thái độ như kiểu em đã bị hại vậy chứ!” Thanh Thanh nhăn mặt kêu lên, nắm tay Changmin gạt ra. Có thể loại bạn trai kỳ cục vậy sao. 

“Chẳng lẽ em không nhận ra mọi rắc rối trong cái quận này đều tụ lại ở Mắt Mèo sao? Anh thật chẳng hiểu em nghĩ gì!” 

Changmin nhún vai, hốt đống lá khô cùng rác bẩn vào cái bồ rồi đi đến thùng rác lớn ngoài cửa tiệm bỏ vào. Ai nói Thanh Thanh không-nhận-ra? Để làm người yêu của ông cụ non như Changmin, cô không thể nào không-nhận-ra được. 

Nhưng Mắt Mèo chẳng phải cũng là nơi vui vẻ náo nhiệt nhất cái quận này luôn sao? Cuộc sống phải có thử thách, sống gió để rồi giải quyết được nó thì mới thú vị chứ.

Hoặc ít ra là Thanh Thanh nghĩ như vậy. 

Đó là cho đến khi ông sếp không-bao-giờ-chịu-yên-phận bày thêm trò. 

“Chỉ tuyển thêm nhân viên nữ??” Bốn nhân viên cùng một lúc kêu lên. 

Thanh Thanh tròn xoe mắt dòm bảng thông báo vừa được sếp in ra, chuẩn bị đem dán vào cửa. 

[Tuyển hai nữ nhân viên phục vụ từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi. Có ngoại hình và kỹ năng giao tiếp. Không nhận học sinh đang học cấp ba. Có khả năng văn nghệ và mắt thẩm mỹ.]

“Có khả năng văn nghệ và mắt thẩm mỹ?” Yoohwan đứng cạnh Thanh Thanh nhăn mày hỏi, tưởng mình đọc lộn. 

“Ừ, cái này quan trọng!” Sếp đáp. 

“Nhân viên phục vụ thì cần quái gì khả năng văn nghệ với mắt thẩm mỹ??” Cô quay qua nhìn Junsu, người vừa lên tiếng. Mặt mũi anh chàng vô cùng bất mãn.

“Sao không? Tối chủ nhật nào quán cũng tổ chức văn nghệ cây nhà lá vườn cơ mà, không biết ca hát thì làm thế nào được?”

“Thì phục vụ nước chớ sao!” Changmin đáp, thở dài cái thượt, vứt tờ giấy tuyển dụng như vứt rác bỏ đi. “Thuê nhân viên để phục vụ khách chứ để nhảy múa hát ca hội hè cho anh à. Thật là!” Nói rồi Changmin quay lưng, chuẩn bị bỏ đi, sau đó không quên quay lại nói một câu. “Em ở đây với Thanh Thanh là được rồi. Tuyển đến hai nữ, hơi bị đánh giá thấp em đấy!”

“Haha, Changmin lại nhạy cảm quá rồi!” Sếp cười phớ lớ, làm cô chẳng hiểu gì cả, hết quay qua dòm bạn trai rồi lại dòm ông chủ. “Quán toàn đàn ông thế này, có thêm nữ chẳng phải hay hơn sao?”

Ra là thế, chính là vì chuyện này sao? Thanh Thanh quay phắt về phía sếp. Sếp thật chu đáo, còn lo đến cả những điều này. Vậy mà bấy lâu cô tưởng ngoài chuyện suốt ngày ngồi cười hề hề và đề ra mớ chỉ đạo biến thái, sếp chẳng để tâm gì mấy.

“Nói tóm lại vẫn là không tin tưởng em chứ gì!” Changmin hừ mũi, sau đó phát hiện ra đôi mắt vô cùng hâm mộ của cô đang dành cho sếp thì ngay lập tức chêm thêm câu. “Một mình em lo đến mấy cô nàng phiền phức còn được!”

“Sao em lại phiền phức?” Thanh Thanh chưng hửng, trợn mắt dòm Changmin. 

“Đi ra ngoài dọn bàn!” Nói rồi nắm tay cô kéo tọt ra ngoài. Thật chẳng có lý lẽ gì cả.

Ngoài Mắt Mèo ra, Thanh Thanh còn một địa điểm nữa thường xuyên lui tới. Đó là nhà của Changmin với anh Yunho. 

Nói đến anh Yunho, cô chỉ có thể trầm trồ khen lấy khen để mà thôi. Anh ấy là anh trai của Changmin, cực kỳ đẹp trai, cao ráo, lại còn rất giỏi giang nữa. Hiện tại anh Yunho đang làm trưởng phòng tại một trong những công ty lớn nhất của thành phố, mặc dù anh ấy chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi. 

Trước đây có một dạo Thanh Thanh hay hình dung bạch mã hoàng tử trong mấy câu chuyện cổ tích giống như anh Yunho vậy. Dĩ nhiên là không đời nào cô nói chuyện này với Changmin, thể nào nó cũng trở thành chuyện cười trong tuần cho coi. 

Tuy rằng Changmin khác với anh trai mình rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng Thanh Thanh lại thấy hai người giống nhau. 

Chẳng hạn như khi anh Yunho có người yêu. Tuy rằng người đó là đàn ông nhưng rất xinh đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ngớ cả người, cứ mở to mắt dòm theo mãi. Sau đó Thanh Thanh luôn miệng khen không ngớt, chỉ có Changmin là mặt mũi bí xị như bánh đa thấm nước. 

“Em thấy anh Jaejoong đó rất đẹp mà! Trường mình nhiều người theo anh ấy lắm!”

“Liên quan gì! Vẫn là đàn ông thôi. Suốt ngày xà nẹo bên anh trai của người khác, nhìn sao cũng không ưa con mắt được!” 

“Em tưởng anh không ưa ai là chả thèm bỏ người đó vào mắt chứ!” 

Cô vừa dứt câu đã thấy Changmin quay sang ngó mình chằm chằm, cuối cùng thở dài một cái. 

“Sao em cứ thích để ý thế! Thật là~”

“Thì đó là chuyện của anh mà, em phải quan tâm chứ!” Thanh Thanh cũng thật thà đáp, không ngờ đùng một phát làm Changmin đỏ mặt. “Anh mới thật-là ý, lúc đầu quen em chẳng phải anh hùng hổ lắm sao?” 

Cô nói, nhớ lại hồi sau khi đón Changmin ở nhà ông bà ngoại, tự nhiên anh khi không đòi đi coi phim, ăn uống, công viên đủ các kiểu. Sau đó mặc kệ cô bất ngờ, tuần nào Changmin cũng lôi cô đi chơi. Lúc thì đi dạo, lúc thì mua đồ về nhà nấu ăn, lúc thì cà phê yên tĩnh. 

Tới hơn một tháng sau Thanh Thanh mới bừng tỉnh, nhận ra mình như bị cho vào tròng, ngoan ngoãn làm theo Changmin mọi chuyện. 

Thế là cô chịu không nổi, tới trước mặt anh hùng hồn tuyên bố là cô sẽ không để anh lôi kéo dễ dàng như vậy. Sao lại có chuyện Changmin cứ muốn làm gì là làm, phá hủy hết mấy cái lịch trình của cô cơ chứ. Thanh Thanh cũng là một thiếu nữ cần có khoảng không gian riêng cơ mà, sao lại_

“Chẳng phải chúng ta đang hẹn hò sao?” 

Changmin chỉ ngắn gọn đáp như vậy, và mọi ý chí đang sôi sục trong cô tắt ngấm. Chúng ta đang hẹn hò sao? Cái này phải để Thanh Thanh hỏi mới đúng. Chúng ta hẹn hò hồi nào? Trong suốt khoảng thời gian qua Changmin còn chưa nói được lời bày tỏ tình cảm với cô nữa thì nói chi là hẹn với chả hò.

“Chứ cả tháng qua không phải hẹn hò thì gọi là gì?” 

Câu tuyên bố làm Thanh Thanh gần như chết lặng, cô kiểm đi kiểm lại. Thôi chết rồi, đó chính là hẹn hò chứ là gì. Cô đã bị biến thành bạn gái của người khác mà không hề hay biết, hẹn hò cả tháng mà cũng không hề biết là mình đang-hẹn-hò. 

Thật chẳng khác nào bản thân đã bị lừa cả. Vi phạm quyền công dân trầm trọng. Cái này có đem đi kiện được không nhỉ?

“Cái này anh đồng em thuận, chúng ta bắt đầu một mối quan hệ bình đẳng và yêu thương lẫn nhau. Không nên câu nệ tiểu tiết làm gì!” 

“Đừng có nói cái kiểu dễ nghe như vậy. Mà từ khi nào ‘cậu’ lên làm ‘anh’ vậy?” 

“Chứ em muốn chúng ta cặp bồ vẫn gọi nhau bằng cậu-tớ sao?”

“Vừa mới nói quan hệ bình đẳng, không nên câu nệ tiểu tiết còn gì?” 

“Cái quan trọng là yêu thương lẫn nhau. Lời nói chỉ là hình thức. Tấm lòng mới là trên hết. Cả hai chúng ta đều hiểu lòng nhau mà!” 

“Anh chủ yếu là muốn em tự nguyện làm bạn gái anh mà không cần phải tốn công sức tỏ tình chứ gì? Sao lại có chuyện tình yêu lạ lùng như thế này?” 

Hai người nói qua nói lại như vậy đến cuối buổi, kết quả Thanh Thanh vẫn phải tiếp tục quá trình hẹn hò không bàn cãi. Lúc ấy cả tẹo hối lỗi Changmin còn không có, bây giờ vì một câu nói của cô mà đỏ mặt, quả nhiên là lạ đời. 

“Chuyện yêu đương sống nhăn như em với anh mà còn có thể thì em nghĩ anh nên mau chóng chấp nhận anh Jaejoong đi. Như anh đã chấp nhận làm ở Mắt Mèo với em ấy!” 

“Sao em nói chuyện chẳng liên quan gì vậy?” Changmin nói rồi nằm dài ra ghế sô-pha, đầu gối lên đùi cô. 

“Liên quan chứ sao không? Chẳng phải anh luôn càm ràm sếp nhưng vẫn rất quý anh ấy sao?” Thanh Thanh đảo mắt, thò tay vào bịch khoai tây chiên trên tay của anh. 

“Gen nhà anh có phản ứng tương thích với gen nhà họ Park. Em có thể lấy ví dụ là anh chơi thân với Yoohwan chẳng hạn. Đây là vấn đề thuộc phạm trù tự nhiên, anh không thể chống lại được!” Changmin cười mếch môi. 

Lúc nào người này cũng đưa ra một mớ lý thuyết thật dài dòng, không ai hiểu, để diễn đạt một chuyện vốn rất đơn giản nhằm nhiễu sự. Còn lâu Thanh Thanh mới bị lừa. 

“Chuyện vô lý như vậy mà anh cũng nói được sao? Em thấy anh rất thích anh Jaejoong thì có!” Cô kết lại, Changmin nằm xém sặc. “Đừng chối, không sớm thì muộn anh cũng sẽ phải ưng thôi. Gen nhà anh có phản ứng tương thích với anh Jaejoong mà!” 

“Em bắt buộc phải chống lại anh sao?” 

“Đúng quá còn gì. Mọi người đều đã hạnh phúc rồi, anh để cho thiên hạ thái bình đi!” 

“Em lại học theo thói bao đồng của anh Yoochun đó hả?” Changmin nhăn mặt, vẫn chưa chịu ngồi dậy. 

“Em nói lý lẽ thôi!” Cô nhún vai, khẽ vuốt tóc bạn trai. “Anh không cảm thấy bây giờ mọi chuyện đều rất rốt a?” 

“Thế nào?” 

“Anh Yunho cuối cùng đã tìm được người anh ấy thật lòng yêu thương. Chẳng phải từng có lúc anh lo rằng anh ấy sẽ suốt đời sống như khúc gỗ sao? Bây giờ thì không cần nữa rồi. Tính cách của anh Yunho và anh Jaejoong tuy trái ngược, nhưng kết hợp bù trừ cho nhau, như vậy càng tốt hơn.”

Chúng ta cũng đã tìm được một công việc tuyệt vời. Ông chủ thì chẳng bao giờ la mắng, lại có thể thường xuyên gặp gỡ bạn bè, người thân. Ai nấy đều vui vẻ. Một cuộc sống như hiện tại không phải ai cũng có đâu!”

Thanh Thanh im lặng quan sát thái độ của Changmin sau đó. Cô thật sự muốn biết anh sẽ phản ứng như thế nào. Tất cả những lời trên đều xuất phát từ trong đáy lòng cô. Nếu như ‘kết thúc hạnh phúc’ có chọn một điểm dừng thì đây ắt hẳn là giờ khắc thích hợp nhất rồi. 

“Đúng là chẳng cãi lại em!” Changmin nói sau một khoảng rất lâu, vươn vai ngáp dài, nét mặt thật thư giãn thoải mái. “Em yên tâm đi, mọi chuyện rồi cũng sẽ đi theo đúng quỹ đạo của nó thôi.”

“Vậy là anh ủng hộ rồi nhỉ?” 

“…”

“Changmin à?”

“…”

“Nè, Changmin à!”

“…”

“Anh đừng có ngủ, đây là đùi của em mà!”

“...”

“Changmin!”

“…”

“…”

Ngoại truyện 4 - Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.