Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 8: Vĩnh Biệt Ngàn Năm Lạnh Giá 8




Nửa năm sau, Hoa Uyển Ti thấy rất kỳ quái, đã hai tháng nay Kim Phi Dao không làm nổ đan lô, chẳng lẽ đã bắt đầu có thể làm đồ ăn? Đầy bụng tò mò, nàng đi tới chỗ ở của Kim Phi Dao bên hồ Hoa Khê, muốn xem xem nàng đang làm gì.

Vì Kim Phi Dao cả ngày làm nổ nồi cho nên Hoa Uyển Ti mới bắt nàng chuyển tới bên hồ, cách nàng xa một chút, đừng để ảnh hưởng tới các nàng. Một người ở bên hồ nấu cơm lộ thiên, chỉ dựa vào tiếng nổ đan lô là đoán được hành động của nàng, hai tháng nay không nghe tiếng nổ, thật khiến người cảm thấy kỳ quái.

Đi đến bên hồ, Hoa Uyển Ti nhìn thấy Kim Phi Dao đang ngồi bận rộn, tay luôn luôn làm gì đó. Mà bên cạnh có thứ gì kỳ quái, nhìn phẩm chất thì là một pháp bảo thượng phẩm, nhưng kiểu dáng thì trước giờ chưa từng thấy.

Cả pháp bảo rất dài, gồm có mười tầng, tầng dưới cùng cao tới một thước, chín tầng khác thì cao một chưởng. Toàn bộ pháp bảo được tạo thành từ khoáng thạch, tỏa ra ngân quang lóng lánh dưới ánh mặt trời, không có gì trang trí, có vẻ phi thường đơn giản. Không rõ nàng luyện ra thứ này làm gì, Hoa Uyển Ti đi tới, nghiêng đầu nhìn.

Kim Phi Dao đang ngồi dưới đất, trước mặt là một cái chậu lớn, bên trong có bột dẻo. Mà trong lòng lòng cũng ôm một cái chậu pháp bảo thượng phẩm, bên trong chỉ thấy một đoàn linh lực màu đen, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có gì.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Hoa Uyển Ti tò mò hỏi.

Kim Phi Dao hai tay ôm chậu, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Làm nhân bánh.”

“Nhân bánh?” Hoa Uyển Ti nhìn chậu bột, chẳng lẽ vì thất bại quá nhiều cho nên không xào rau nữa, đổi sang làm bánh bao?

“Đúng vậy, ta đang làm cho mười sáu loại nguyên liệu nấu ăn hòa hợp thành nhân bánh. Trước tiên dùng linh lực làm chúng nát ra, sau đó lấy đi tinh hoa, giờ đang dùng linh lực làm chúng tan hợp vào nhau thành nhân bánh. Ta đã nhào mười hai canh giờ rồi, lúc nào cũng phải sử dụng linh lực cẩn thận xử lý linh khí khác nhau của chúng, cũng sắp xong rồi.” Kim Phi Dao đáp.

Đúng là làm bánh bao…

Hoa Uyển Ti do dự một chút, chỉ vào pháp bảo bên cạnh, hỏi: “Không phải thứ này dùng để hấp bánh bao chứ?”

“Đúng vậy, ta hao phí mười ngày để luyện chế đấy, dùng hết cả khoáng thạch trân quý của ta. Hết rồi thì phải tới Trọng Thổ Linh giới một chuyến, không biết có thể lấy đó làm địa bàn của ta không, dù gì ta cũng là bệ hạ.” Kim Phi Dao gật đầu đáp.

“Ngươi lại đem khoáng thạch có thể bán lấy linh thạch cực phẩm ra làm cái chõ? Bảo sao ngươi lại nghèo như vậy, dùng đồ linh tinh như ngươi thì căn bản không thể giàu được.” Hoa Uyển Ti kinh ngạc nhìn nàng, nàng lại đem chỗ khoáng thạch mà các tu sĩ phải tranh cướp vỡ đầu ra để luyện thành cái chõ nhìn thật vô dụng.

Kim Phi Dao chậm rãi thu hồi linh lực, một đoàn nhân bánh nhanh chóng xoay tròn trong chậu, đây đã không còn là nhân thịt nữa mà là một đoàn ngọc màu xanh thẫm rất đẹp. Nhìn nhân bánh nhan sắc kỳ quái lại có cảm giác nhuận ngọc kia, sắc mặt Hoa Uyển Ti ngưng trụ. Linh khí nồng đậm đang chậm rãi lưu động ở ngoài nhân bánh, như sương như khói, rõ ràng có thể thấy được đây đã không phải là phàm vật.

“Ta phát hiện, nguyên liệu nấu ăn lúc tươi rất dễ dàng tan hợp linh khí với nhau nhưng lúc làm chín thì lại không được. Chỉ cần đun nóng lên là linh khí trong tất cả các nguyên liệu sẽ tán loạn, hơn nữa ta lại không có cách nào khống chế linh khí của chính mình. Bởi vậy ta mới nghĩ đến chuyện bắt chúng nó tan hợp lúc vẫn còn tươi, mà cả bột để bao nhân bánh cũng có thể tan hợp từ trước.” Kim Phi Dao rất đắc ý nhìn nhân bánh trong chậu, thứ này linh khí quá đậm, tuy nhiên vẫn còn kém xa thành phẩm.

Chỉ vào trong chậu, Kim Phi Dao cười nói: “Thủy Ngọc phấn, hoa quả trên khe núi, thịt thú Giao Đài và thịt cá Bạch Lăng ở Lăng Vân Thần giới, ta trộn mấy thứ này với nhau, biến thành thứ này. Ta không thể khống chế được linh khí của mấy chục loại nguyên liệu cho nên làm chúng nó tan hợp trước, sau đó ta chỉ cần khống chế hai loại nguyên liệu nấu ăn và linh lực của ta. Ta không tin như vậy còn không làm ra thứ gì đó có thể ăn.”

“Nghe qua cũng có ý tứ, ta chờ nhìn xem.” Nghe nói thì đúng là rất có đạo lý, vì thế Hoa Uyển Ti liền ngồi xuống bên cạnh nhìn Kim Phi Dao dùng linh lực bao vây hai tay, cầm nhân bánh và vỏ bánh đầy ắp linh khí lên, sau đó nặn thành loại bánh bao vô cùng xấu xí.

Nhìn chiếc bánh bao giống như quả đào bị cắn dở trong tay, Kim Phi Dao ngượng ngùng cười cười: “Lần đầu tiên làm nên ngượng tay, đợi sau này làm nhiều sẽ quen. Tuy nhiên, ngoại hình không quan trọng, ta lại không mang đi bán, chỉ cần ăn vào có thể tăng tu vi là được.”

Cả chín tầng của chiếc chõ đựng đầy bánh bao, nhìn tầng chõ dưới cùng, Hoa Uyển Ti tò mò hỏi: “Ngươi đình để nước gì vào đây? Dùng nước bình thường chỉ sợ không được.”

“Đương nhiên, ta phải phóng linh lực vào chứ. Không phải chúng ta đều hấp linh khí thiên địa, chuyển hóa thành linh lực hay sao, hiện tại ta muốn dùng thứ này hóa linh lực thành linh khí, sau đó dùng linh khí nóng để hấp bánh.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói.

Hấp thu linh khí, hóa thành linh lực của mình thì dễ nhưng muốn đem linh lực một lần nữa hóa thành linh khí thì phi thường khó khăn. Nàng đã vô ý phát hiện ra điều này trong vô số lần muốn làm ra thức ăn, cũng vì phát hiện này mà nàng có ý tưởng làm bánh bao.

“Cái này mà cũng có thể nghĩ ra được. Phi Dao, ngươi chắc chắn là một quái tài.” Hoa Uyển Ti hết chỗ nói nổi, căn bản sẽ không có ai làm như vậy, hóa linh lực của mình trở lại thành linh khí. Nói như vậy thì chỉ cần đứng ở cạnh nàng là có linh khí nồng đậm để tu hành, nàng chính là một linh điểm di động.

Kim Phi Dao đặt một bàn tay lên chõ, linh lực màu đen liền tuôn vào, một lát sau liền thấy linh khí màu đen từ dưới bốc lên trên. Hoa Uyển Ti nhịn không được đưa tay che miệng, một màn này nhìn thật không tốt, linh lực của Kim Phi Dao màu đen cho nên hóa ra linh khí cũng là màu đen, toàn bộ chõ giống như đều là khói đen. Bánh bao làm ra không phải đều là màu đen chứ? Ai sẽ ăn thứ đó?

Cứ chưng như vậy bốn canh giờ, đột nhiên chõ lóe ngân quang, sắc mặt Kim Phi Dao đột biến. Hoa Uyển Ti đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, lúc lò luyện đan nổ cũng là cái dạng này, chẳng lẽ cái chõ này cũng phải nổ?

Chỉ thấy Kim Phi Dao nheo mắt, tay mạnh mẽ dùng lực, ngân quang trên chõ lập tức thu hết vào trong, toàn bộ ông ông tác hưởng, sau đó chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Một mùi thơm lạ lùng xuất hiện, nàng kinh hỉ cười to: “Tốt rồi! Ta thành công!”

“Mau mở ra nhìn xem!” Hoa Uyển Ti vội vàng thúc giục.

Kim Phi Dao thu hồi linh lực, mở chõ ra, bánh bao trắng bóc bên trong đã chín. Vung vừa mở ra, linh khí đã lao thẳng tới, thổi trúng người bên ngoài, không ai có thể nhìn thẳng vào trong chõ.

“Tốt quá, ta rốt cục đã thành công!” bánh bao chín, lại có nhiều linh khí như vậy, chắc chắn có hiệu quả. Đây không còn là đồ ăn phổ thông nữa mà đã là linh thực chân chính.

Một tay cầm chiếc bánh bao lên, Kim Phi Dao cắn từng miếng một, đây là lần đầu tiên nàng làm linh thực thành công, mỗi khi cắn một miếng là nàng lại cười, cười đến mức Hoa Uyển Ti cũng sợ hãi: “Ngươi làm gì vậy? Cười đến thật là khủng khiếp.”

“Ta thật sự thành công…” Kim Phi Dao nhét bánh bao vào miệng, vui vẻ nói.

“Có thể gia tăng tu vi?” Hoa Uyển Ti nhìn bánh bao, hỏi.

Kim Phi Dao đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu: “Có cảm giác đó nhưng độ xác thực còn chưa biết, chỉ sợ còn phải tốn vài chục đến trên trăm năm mới có thể chân chính làm ra. Tuy nhiên, có thể gia tăng linh lực là chắc chắn, ta hiện tại cảm thấy thần thanh khí sảng, giống như ăn đồ ăn trong Bách Vị lâu vậy, vừa ăn vào bụng lập tức có linh lực hướng nhập Thức Hải.”

“Vậy là tốt rồi, chỉ cần thành công một lần thì sau này sẽ dễ dàng hơn. Đến lúc đó nếu muốn xử lý đồ ăn thì có thể gọi ta, như vậy chúng ta có thể làm bánh bao ăn từ sáng đến tối, nhưng phải dùng tài liệu tốt nhất, sau này làm cho mỗi cái bánh bao có thể gia tăng vài chục năm tu vi.” Hoa Uyển Ti híp mắt cười nói.

“Đương nhiên! Song tu cái gì, Bách Vị lâu cái gì, đều cho bọn họ ra rìa đi, sau này là thiên hạ của Kim bánh bao.” Kim Phi Dao cười ha ha, gọi Mập Mạp tới, để hắn nếm thử bánh bao nàng làm.

Mập Mạp không ngờ Kim Phi Dao lại làm ra thứ này, tuy chỉ là bánh bao lại rất xấu xí nhưng cũng là tiến bộ vĩ đại. Sau này rốt cục không còn bị tiếng bổ mạnh bất chợt dọa giật mình nữa, còn có bánh bao để ăn.

Ăn hai miếng, Mập Mạp liền cảm nhận được tư vị bên trong, linh khí tuôn ra, thứ này ngoài ngoại hình không ra gì ra thì không hề kém đồ ăn trong Bách Vị lâu chút nào. Sau này muốn không cần phải tu luyện cũng có thể đề cao tu vi thì phải dựa vào thứ này rồi. Vì thế hắn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kim Phi Dao, khoa trương nói: “Lão đại, bánh bao ngươi làm quá ngon. Sau này ngày nào cũng làm đi, ta chưa bao giờ được ăn đồ ăn tốt như vậy, ngần này căn bản không đủ ăn nha.”

Đắc ý vạn phần, Kim Phi Dao càn rỡ cười nói: “Muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ngày nào ta cũng làm bánh bao cho ngươi ăn. Những người đó dùng đan dược, đi song tu thì sao chứ, chúng ta đã có bánh bao.”

Ba người liền ngồi dưới đất, ngươi một miếng ta một miếng gặm lấy gặm để, không nhân lúc còn nóng ăn đi thì linh khí sẽ tản mất. Hoa Uyển Ti không thể ăn cho nên chỉ ngồi cùng, nhìn người khác ăn cũng là một chuyện thú vị.

“Mập Mạp, ta thấy ngươi nên đi thử các loại rau cỏ, chúng ta phải làm ra bánh bao cực phẩm, phải có nguyên liệu nấu ăn đặc thù.” Kim Phi Dao vừa ăn vừa nói.

“Các ngươi lại dám cướp địa bàn của chúng ta!”

Mập Mạp gật đầu đáp: “Vì tu vi và bánh bao, ta nguyện ý đi các loại rau củ, không bằng liền bắt đầu đi từ Thủy Tạ Thần giới đi. Ngày mai ta liền đi thử, dù sao cũng không độc chết ta được.”

“Nữ nhân của họ Nhậm các ngươi dùng không tốt còn không cho chúng ta đi chỗ khác sao?”

“Xem chiêu!”

Hoa Uyển Ti cười nói: “Phi Dao, cái chõ này có tên không?”

“Ngươi lại dám ám toán chúng ta!”

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: “Vừa khéo có mười tầng, vậy thì gọi là Thập Phục Địa Ngục đi. Như vậy nghe mới khí phách, có thể biểu hiện bánh bao của ta không phải bình thường.”

“Giết!”

“Ta muốn san bằng các ngươi, tất cả đi tìm chết đi!”

“Không thấy lão tử đang ăn mừng sao? Các ngươi muốn đánh thì cút xa ra một chút, ầm ĩ chết người, lại nháo nữa thì ta sẽ mang hết các ngươi ra làm điểm tâm.” Kim Phi Dao rốt cục không thể nhịn được nữa, quát lên với đám người đang đánh nhau kịch liệt bên cạnh.

Ba người các nàng vui vẻ ăn bánh bao, trò chuyện về những ngày lành sau này, đang rất cao hứng thì đột nhiên bên cạnh chạy tới một đám người, đầu tiên là ầm ĩ, sau đó liền đánh nhau, dấy lên từng đợt tro bụi, bay hết cả lên bánh bao.

“Ăn bánh bao của ngươi đi, đừng có quản chuyện của chúng ta.” Đám người kia cũng có tu sĩ Hóa Thần kỳ, đương nhiên không nể mặt nàng, có người còn mở miệng mắng. Mà một người trong đó chính là người Nhậm gia, đương nhiên biết đây là nữ nhân đã phá hoại Long Các nhà mình, căn bản không để ý tới nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.