Sau Khi Con Chết

Chương 22: Chương 22




Ở bên này Munt còn đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn quả cầu trắng kim loại trạng thái dịch đã vượt qua khả năng lý giải của cậu, thì bên kia thiếu tướng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng anh anh anh đã bắt đầu ra mệnh lệnh.

"Mệnh lệnh."

Hắn nói.

"A a a ~~ đừng mà ~~ Dada biết sai rồi ~~ thiếu tướng các hạ đừng vậy mà a a a ~~"

Troell thiếu tướng vừa mới nói hai chữ, quả cầu trắng vừa rồi còn đang bán manh vờ đáng thương đã lập tức kinh hoảng thất thố mà xông tới, lấy tốc độ khiến người hoa cả mắt mà dùng sức vây vòng quanh thiếu tướng.

Đến cả Munt cũng tự nhận mình chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của Dada mà thôi.

Nhưng mà, thiếu tướng lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng mà tiếp tục nói.

"Đóng cổng giọng nói sáu tháng."

Quả cầu trắng nước mắt lưng tròng còn đang dùng sức vây xoay quanh thiếu tướng xin tha tức thì bềnh bệch một tiếng nện ở trên mặt đất, kim loại trạng thái dịch bắt chước nước mắt càng thêm nhiều.

Nó quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt rớt rầm rầm, mắt thấy nước mắt trên quả cầu trắng tròn vo kia cơ hồ đã sắp to thành mì sợi.

Nhưng là, cho dù nước mắt nó có lại rớt nhiều hơn nữa, nó cũng không hề phát ra một chút thanh âm nào.

Mệnh lệnh của thiếu tướng là tuyệt đối, đóng cổng hệ thống giọng nói, nói cách khác, trong vòng sáu tháng nó không có cách nào lại phát ra âm thanh được. Điều này đối với Dada thân là con hàng hay lảm nhảm mà nói, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả tách bỏ ký ức thể cùng với cảm xúc thể của nó.

Loại trừ ký ức thể và cảm xúc thể đối với trí não mà nói thì cũng chỉ giống như là chết đi mà thôi, hiện tại bảo nó không thể nói chuyện trong sáu tháng, chuyện này chả khác gì sống không bằng chết trong lời nhân loại cả.

Anh anh anh anh, thiếu tướng các hạ không yêu nó...... Anh anh, không đúng, thiếu tướng các hạ từ trước đến nay cũng chưa từng yêu nó na.

Từ từ, thiếu tướng đại nhân rất thích phu nhân mà, để phu nhân cầu tình đi!

Nháy mắt nghĩ đến một biện pháp hay quả cầu trắng vẫn duy trì biểu tình ( ┬┬ □ ┬┬), nước mắt lưng tròng mà dần dần nhổm dậy trên mặt đất, lảo đảo lắc lư đi về phía Munt còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tiếc rằng nó còn chưa kịp mò qua đó, thì Troell thiếu tướng đã dùng khóe mắt nhàn nhạt liếc nó một cái rồi.

Quả cầu tròn vo ngạnh sinh sinh run rẩy ở trong không trung một hồi, sau đó héo héo mà vẫn duy trì biểu tình nước mắt thành sông phiêu phù đi.

Nhìn nó phiêu thành một đường cong hình chữ S, hiển nhiên là bị đả kích cực lớn, tới độ cả phiêu thẳng tắp cũng không phiêu nổi.

Thiếu tướng mới lười phản ứng đến quả cầu trắng giả đáng thương, lập tức đi đến phía trước sô pha, xoay người ngồi xuống.

Ngón tay nhấc lên, một quầng sáng màu lam nhạt liền hiện lên ở trước người hắn, vô số số liệu bắt đầu chớp động ở trên quầng sáng, thỉnh thoảng sẽ có hình ảnh những tinh cầu khác nhau xẹt qua một góc trong quần sáng.

Troell thiếu tướng an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, hai chân thon dài giao nhau, ngọn tóc đen nhánh mềm mại rơi rụng trên khóe mắt phượng nhãn đơn thon dài của hắn, hắn nhìn chằm chằm quầng sáng trước mắt, khuôn mặt quạnh quẽ nhìn không ra cảm xúc gì.

Nhưng một phân độ cong hơi hơi sắc bén nơi khóe mắt bị ngọn tóc đen che dấu, đã tiết lộ tâm tình không vui giờ phút này của hắn.

Ngón tay khớp xương rõ ràng thường thường đánh lên bàn phím giả thuyết trên quầng sáng, làm trên quầng sáng bắn ra càng nhiều số liệu và đồ án phức tạp hơn. Nếu như Munt có thể nhìn kỹ, thì sẽ có thể phát hiện phần lớn trong đó đều là số liệu liên quan đến Mia tinh, mà những đồ án vũ trụ khác nhau kia, cũng đều là hình ảnh các góc của Mia tinh hệ.

Chỉ là hiển nhiên Munt không quá để ý đến đống số liệu khiến người nhìn mà hoa cả mắt này, cậu chỉ đang bởi vì vừa rồi thiếu tướng đại nhân không có truy hỏi Dada câu nói "muốn cho hai người hòa hảo " kia là có ý tứ gì mà nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng là do nhất thời buồn bực mà nói sai, cũng vì để lừa gạt Dada không tiếp tục gọi mình là thiếu tướng phu nhân nữa, nhưng nếu như thật sự bị Troell thiếu tướng biết được mình đã nói ra mấy lời kiểu như " đúng, bọn tôi là đang cãi nhau, tôi muốn chia tay với hắn " thì...... Ha hả.

Còn may, còn may.

Thiếu niên may mắn mà nghĩ như vậy, khóe mắt cẩn thận nhìn lén bên trái liếc mắt bên phảimột cái.

Thiếu tướng tuấn mỹ vẫn như cũ chỉ lẳng lặng mà ngồi ở trên sô pha, con số trong quầng sáng trước người hắn bay nhanh chớp động.

Môi hắn hơi mím, sắc môi càng thêm có vẻ lãnh, lực chú ý của hắn tựa hồ đều đã đặt trong đống số liệu trên quầng sáng.

Munt thu hồi lại ánh mắt trộm ngắm, sau đó, tận khả năng khiến tay chân nhẹ nhàng mà đứng lên, tính toán thừa dịp thiếu tướng không chú ý thì trốn khỏi bầu không khí xấu hổ vào giờ khắc này.

Nhưng mà, cậu chỉ mới vừa nhẹ nhàng đi được một bước.

"Ngồi xuống."

Thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên.

Mắt cũng không hề nâng lên dù chỉ một chút, thiếu tướng nói bằng ngữ khí nhàn nhạt.

Nhưng chính bởi cái loại miệng lưỡi nhẹ nhàng bâng quơ này, lại làm người nghe mạc danh mà khẩn trương trong lòng.

Munt: "............"

Thiếu niên muốn trốn lại không thể trốn thành công ngoan ngoãn thu hồi lại chân phải đã bước ra một nửa, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên sô pha.

Cậu ngồi, lại nhịn không được mà giương mắt nhìn qua thiếu tướng.

Thiếu tướng ngồi ở bên cạnh vẫn như cũ hơi hơi cúi đầu, lông mi thon dài hơi rũ, quầng sáng trước người tản mát ra ánh sáng lam nhạt dừng ở trên mặt hắn.

Cặp đồng tử màu đá quý sắc xanh thẳm kia càng thêm như là lộ ra ánh lam quang vẫn như cũ chỉ nhìn chằm chằm vào quầng sáng trước mắt, cả liếc cũng không hề liếc cậu một cái.

Tuy rằng trên gương mặt tuấn mỹ kia nhìn không ra biểu tình gì, nhưng Munt chính là cảm thấy được người trước mắt này dường như đang rất không cao hứng.

Còn tại sao lại không cao hứng...... Cậu không làm rõ được.

Cho dù không cao hứng đi nữa thì đầu sỏ gây tội cũng là quả cầu trắng kia nha, cậu cũng là người bị hại nha, vì răng Troell thiếu tướng phải tức giận với cậu cơ chứ?

Giận chó đánh mèo không phải thói quen tốt đâu thiếu tướng các hạ.

Tuy rằng cảm thấy thân là người bị hại bản thân còn phải bị giận chó đánh mèo nên có chút ủy khuất nho nhỏ, nhưng nếu đã biết thiếu tướng đại nhân đang tức giận, thiếu niên vẫn đành ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ chờ đến khi lương tâm của thiếu tướng phát hiện...... Nga, không, đại phát từ bi, giải trừ lệnh cấm của mình thôi.

Nhưng là, mặc kệ biểu tình trên mặt có biểu hiện ra ngoan ngoãn như thế nào đi nữa, trong lòng Munt vẫn cảm thấy bản thân không có làm sai, chắc hẳn là sẽ không bị phạt, cho nên cũng không quá khẩn trương.

Nhưng giờ cậu phải ngồi yên một chỗ, lại không có việc gì để làm, Dada bình thường có thể phóng hình ảnh cho cậu hiện không ở đây, cộng thêm chính cậu còn chưa có vòng tin tức mới, chỉ có thể ngồi ngây người, nhàm chán muốn chết. Hơn nữa vốn dĩ cậu chỉ mới ngủ được một nửa thì đã thình lình tỉnh lại, còn chưa ngủ đủ, hiện tại cứ ngồi ngồi như vậy tức khắc liền trở nên mệt nhọc.

Cậu nghiêng đầu, có chút mơ hồ mà nhìn bóng dáng thiếu tướng vẫn còn ngồi rất an ổn, trong lòng nghĩ đến mấy vấn đề linh tinh như thiếu tướng đại nhân rốt cuộc muốn xem tới khi nào cùng với khi nào mới có thể nguôi giận, đầu óc nhịn không được mà choáng váng từng chút từng chút một, thân thể mềm mại mà dựa vào phía sau, lại ngủ tiếp.

............

........................

Đầu óc gật một cái thật mạnh, thân thể thiếu chút nữa đã trút xuống, thiếu niên mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.

Nơi này là chỗ nào......

Không phải trên giường......

Còn đang nửa tỉnh nửa ngủ Munt nghĩ vậy, trong cơn hốt hoảng nhớ lại không lâu trước đây cậu tựa hồ đã ngủ quên mất trên sô pha.

Ngô...... Thiếu tướng các hạ vẫn còn đang tức giận sao?

Cậu lao lực mà nghiêng đầu, tầm mắt còn chưa quá rõ ràng, hết thảy mọi thứ trước mắt vẫn còn rất mơ mơ hồ hồ. Nhưng mà, cho dù tầm mắt có lại mơ hồ đi nữa, cậu cũng có thể thấy được ghế sô pha đã trống không, không có bất kỳ thứ gì.

Thiếu tướng vốn ngồi ở chỗ kia xử lý công việc trước cả khi cậu ngủ không biết đã đi đâu rồi.

...... Xem ra đã nguôi giận rồi...... Như vậy mình cũng có thể trở về phòng tiếp tục ngủ được rồi nhỉ......

Còn đang buồn ngủ vô cùng thiếu niên trong hoảng hốt mà nghĩ như vậy, muốn đứng dậy.

Chỉ là không biết vì sao, đôi chân tựa hồ tê mỏi đến không còn một chút sức lực nào, nặng nề vô cùng, như là đang bị thứ gì đè nặng vậy.

Munt mơ mơ màng màng chuyển tầm mắt xuống phía dưới bên kia sô pha một chút, vì thế, một đôi chân dài giao nhau gác trên tay vịn của ghế sô pha cũng đột ngột xuất hiện ở trong tầm nhìn của cậu.

Đôi chân trong tầm mắt cực kỳ thon dài, bị quần ống đen nhánh bó sát người bọc lại, cơ bắp no đủ, đường cong khi căng thẳng tuyệt đẹp, vừa nhìn liền đã biết sờ lên khẳng định sẽ rất thoải mái rất có co dãn.

Thiếu niên hoảng hốt nhìn cặp chân kia, theo bản năng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng hiện tại đầu óc vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa ngủ, trong khoảng thời gian ngắn có làm thế nào cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.

Ân...... Chân......

Cậu hốt hoảng mà nghĩ.

Chân dài......

Cậu mơ hồ tiếp tục liên tưởng tiếp.

Chân dài......

Cậu mờ mịt mà tiếp tục nghĩ.

Đậu mợ! Thiếu tướng!

Con sâu ngủ lập tức bị kinh chạy cả lũ, đôi mắt thiếu niên đột nhiên trợn to, vẻ mặt kinh tủng mà dùng sức chính thức nghiêng đầu qua.

Tiếp theo liền nhìn thấy ——

Tóc đen nhánh từ trên trán rơi xuống, phủ hờ sườn má tuyết trắng của thiếu tướng, đầu thiếu tướng hơi nghiêng một chút, gác ở trên đầu gối Munt đang ngồi trên sô pha.

Sợi tóc mềm mại rơi rụng xuống khe hở giữa hai chân thiếu niên, thiếu tướng nhắm hai mắt, như là đang ngủ say.

Nhìn Troell thiếu tướng gác đầu trên đầu gối mình mà nghỉ ngơi, cả người Munt đều là mộng bức.

Đây là tình huống gì thế này?

Cậu chẳng qua chỉ là buồn ngủ một chút mà thôi, làm sao Troell thiếu tướng lại đột nhiên nằm trên đùi mình được vậy cà?

Có chút chịu kinh hách Munt theo bản năng duỗi tay muốn đẩy nam nhân đi khỏi trên đầu gối của mình, nhưng tay cậu chỉ vừa mới đụng tới ngọn tóc của đối phương một chút, thì thiếu tướng vốn dĩ đang nghiêng đầu nằm liền đột nhiên giật giật, hơi lật thân một cái.

Tóc đen mềm mại rào rạt chảy xuống từ sườn má, lộ ra gương mặt vốn bị che hờ lúc nằm nghiêng, sau khi xoay người, gương mặt tuấn mỹ tựa như tinh linh trong truyền thuyết kia của hắn liền đối diện với ánh mắt sững sờ của thiếu niên.

Ngón tay của thiếu niên cương cứng lại bên cạnh ngọn tóc mà không dám động, cậu nhìn thiếu tướng trên đầu gối, hy vọng đối phương sẽ tự mình mở mắt ra.

Chỉ là thiếu tướng thoạt nhìn thì vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là chuyển thân trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ mà thôi, sau khi đã chuyển qua, lại thần sắc an ổn mà nằm trên đùi cậu tiếp tục ngủ.

Thiếu niên ngồi cứng lại ngay tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám phát ra.

Nam tử trẻ tuổi an tĩnh nằm ở trên sô pha, đầu gối lên trên đầu gối cậu, nghỉ ngơi.

Ngay từ đầu bởi vì bị dọa cho nên mới theo bản năng muốn đẩy thiếu tướng xuống khỏi trên đầu gối của mình, nhưng thiếu tướng vừa động một cái, cậu không khỏi ngây người một chút, mới chưa kịp đẩy đi.

Hiện tại, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng chính là bởi vậy, nay đã thanh tỉnh cậu lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đẩy thiếu tướng xuống?

Ha hả, mi có lá gan thì mi lên đi.

Xem ra cũng chỉ có thể chờ thiếu tướng đại nhân tự mình tỉnh ngủ lại thôi.

Thiếu niên mặt ủ mày ê mà nghĩ, cố nén cái chân tê mỏi tiếp tục ngồi bất động.

Nhưng chính là bởi vì như vậy, ăn không ngồi rồi, trên đùi tê mỏi lại càng thêm rõ ràng, Munt nhìn chung quanh tìm một hồi lâu xem có thứ gì có thể giết thời gian không, cuối cùng vẫn không thể không cúi đầu, dừng ánh mắt trên gương mặt của thiếu tướng đang gối trên chân mình.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt kia, chờ đợi đôi mắt nhắm lại có thể mở ra ngay một giây sau.

Nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên mặt Troell thiếu tướng, thiếu niên liền hơi hơi có chút sửng sốt.

Lông mi thiếu tướng rất nhỏ rất dài, bởi vì da thịt băng tuyết mà càng thêm có vẻ hiện rõ.

Nhưng kể cả hàng bóng lông mi nồng đậm kia, cũng không che dấu được dấu vết màu xanh lá nhàn nhạt của nam tử trước mắt.

Mấy ngày nay chưa hề nghỉ ngơi sao?

Munt có chút hoang mang mà nghĩ.

Vốn dĩ mấy ngày nay không thấy thiếu tướng trở về, cậu còn tưởng rằng thiếu tướng nghỉ ngơi ở bên ngoài cho nên không cần trở về. Nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ là thật sự rất bận, căn bản là không hề nghỉ ngơi, bằng không vết thâm dưới mắt thiếu tướng cũng sẽ không rõ ràng như vậy.

Bởi vì màu da của thiếu tướng quá trắng, cho nên khiến vết thâm xanh dưới mắt hắn càng thêm có vẻ đặc biệt, cảm giác giống như là nhìn thấy một giọt nước bẩn bị rơi xuống trên một món đồ sứ tuyết trắng bóng loáng vậy.

Munt có chút không nhịn được, liền duỗi tay sờ soạng một cái.

Vết thâm xanh không phải vết bẩn, tự nhiên là không xóa được, chỉ là thời điểm thiếu niên chạm đến vết thâm, đầu ngón tay có nhẹ nhàng cọ qua lông mi tinh mịn kia.

Xúc cảm mềm mại kia xẹt qua trên đầu ngón tay, có chút ngứa.

Loại cảm giác mềm mại này một chút cũng không giống cảm giác về người thiếu tướng người này nha.

Thiếu niên thu tay về cảm khái như thế.

Vốn dĩ vừa mới tỉnh lại liền phát hiện đùi của mình bị thiếu tướng coi thành gối đầu, bị ép tới mức hai chân tê dại, cậu còn có chút không cao hứng, nhưng vừa thấy được vết thâm rõ ràng dưới mắt thiếu tướng.

Thôi.

Munt phi thường rộng lượng mà nghĩ.

Xem ra mấy ngày nay thiếu tướng đại nhân thật sự rất vất vả, cậu sẽ không đẩy tỉnh hắn nữa. Dù sao cứ sau mỗi lần tinh thần đồng điệu, lúc buổi sáng tỉnh lại, cậu cũng đều bị Troell thiếu tướng coi thành gối ôm cơ mà.

Khả năng là vừa rồi thiếu tướng mệt mỏi buồn ngủ quá, liền dứt khoát lại coi cậu trở thành gối ôm, mới gối lên trên đùi cậu thôi.

Thiếu niên một bên nghĩ như vậy, một bên tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ kia, ánh mắt hơi dời xuống một chút, trong lúc lơ đãng, liền ngắm tới đôi môi của thiếu tướng đang ngủ say, xúc cảm mềm mại như có như không trong trí nhớ kia đột ngột toát ra trong đầu, Munt đột nhiên cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, nhanh chóng dời ánh mắt đi khỏi trên môi đối phương.

Nhưng mà, còn chưa kịp dời đi, khóe mắt cậu đã đột nhiên liếc tới một vật, lại nhìn kỹ, tức khắc liền bất chấp cả ngượng ngùng, chỉ thấy đau lòng.

Màu môi thiếu tướng tuy rằng rất mờ rất nhạt, hơn nữa cũng rất mỏng, cho người ta một loại cảm giác thực lãnh mà nhuệ khí, nhưng lại cũng rất đẹp, thời điểm ánh sáng chiếu đến còn phiếm một loại màu sắc châu quang.

Nhưng là hiện tại, Munt chỉ nhìn thấy đôi môi thiếu tướng chẳng có bao nhiêu màu sắc, khóe môi thậm chí còn có một vết nứt bị vỡ ra máu, vừa nhìn đã biết ngay là bởi vì môi quá khô mà gây ra.

Gương mặt thiếu tướng thật sự rất đẹp, tinh xảo đến mức tựa như là một tác phẩm nghệ thuật.

Nhìn thấy vết thâm dưới mắt kia, Munt còn có thể nhịn được. Nhưng hiện tại lại nhìn đến vết máu trên khóe miệng, cậu tức khắc liền nhịn không được mà đau lòng.

Cái loại cảm giác này, giống như là nhìn thấy một bức tranh hoàn mỹ vô khuyết bị cắt ra một lỗ hổng, nhìn thấy đồ sứ tinh mỹ bị thiếu mất một góc, nhìn kiểu gì cũng vô cùng đau lòng.

Trong lòng thiếu niên thấy đau, nhịn không được mà lại vươn tay đi sờ, đầu ngón tay xoa xoa trên khóe môi thiếu tướng, chỉ cảm thấy đôi môi kia đã khô nứt rất rất nhiều, hoàn toàn không có cảm giác mềm mại lúc cọ qua bản thân trước đây nữa.

Quá khô ráo, nên chuẩn bị son môi cho hắn không đây?

Munt trong lòng nghĩ vậy.

Chỉ là trước khoan nói đến thời đại này có thứ giống như son môi hay không, cho dù có, chỉ sợ là thiếu tướng đại nhân cũng căn bản không có khả năng bôi thứ kia đâu nhỉ?

Ngô...... Cho nên rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt đây?

Thiếu niên một bên cân nhắc vấn đề làm thế nào để bảo dưỡng môi của thiếu tướng, một bên ngón tay vô ý thức mà nhẹ nhàng cọ xát trên khóe môi thiếu tướng.

Mới vừa cọ xát được hai cái, một bàn tay đã đột nhiên nâng lên, lập tức bắt lấy cổ tay của cậu.

Đôi phượng nhãn đơn vẫn luôn lẳng lặng nhắm lại giờ đã mở ra, đồng tử mặc lam theo dõi Munt.

"Làm gì đó?"

Thiếu tướng bắt lấy tay Munt, nhìn chằm chằm cậu hỏi.

"Ây...... Chỗ miệng anh đó, nứt ra rồi."

Munt một bên nói, một bên dùng đầu ngón tay chỉ chỉ khóe môi Troell thiếu tướng, cái chỗ bị nứt ra máu.

Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng chọc khóe môi của thiếu tướng một cái, không biết vì sao, cậu vừa chạm vào, môi thiếu tướng liền dùng lực nhấp một chút, ngón tay nắm lấy cổ tay cậu cũng hơi dùng sức một chút.

Một trận cảm giác đau đớn truyền đến từ trên cổ tay, thiếu niên theo bản năng ô một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình đau đớn.

Thiếu tướng vốn còn đang nhấp môi không khỏi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, ngón tay tức khắc buông lỏng ra rất nhiều, chỉ là vẫn không có buông hẳn ra, như cũ nhẹ nắm cổ tay Munt, chỉ di chuyển ngón tay xuống phía dưới vị trí vừa nắm.

Ngón tay thiếu tướng nắm trên cổ tay Munt vừa dời đi, vết ứ xanh trên cổ tay Munt liền lộ ra.

Làn da thiếu niên không có tuyết trắng giống như ngón tay của hắn, nhưng lại rất là mềm mại thủy nộn, tựa như làn da trẻ con vậy, mơ hồ còn có thể thấy dấu vết lông tơ thật nhỏ.

Vết ứ xanh kia hình thành một vòng rõ ràng trên cổ tay, hiển nhiên là không lâu trước đây lúc Dada biến thành thiếu tướng đã không biết khống chế lực đạo nắm mạnh quá mức, mới để lại vết ngân này.

Ngay từ đầu Munt cũng không quá để ý, chỉ là vừa rồi Troell thiếu tướng nắm đúng chỗ, động đến vết ứ xanh, lúc này mới đau đến nhíu mày.

"Đau?"

Thiếu tướng liếc mắt nhìn vết ứ xanh trên cổ tay cậu một cái, giương mắt nhìn về phía cậu.

"Có một chút...... Nhưng cũng không ảnh hưởng gì."

Munt hàm hồ trả lời, định lừa gạt cho qua.

Hiện tại chuyện cậu quan tâm nhất chỉ có một việc —— thiếu tướng đại nhân nếu ngài đã tỉnh rồi, có thể dậy khỏi cái đùi đã tê liệt của tôi được không.

Nhưng thiếu tướng các hạ lại như là hoàn toàn không nghe được tiếng lòng của cậu, vẫn như cũ nằm lẳng lặng ở trên đầu gối cậu.

Đột nhiên, bàn tay vẫn như cũ nắm lấy cổ tay Munt bất ngờ dùng lực, túm tay cậu tới.

Munt còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy có một đồ vật hơi hơi thô ráp dán lên trên cổ tay cậu.

Sợi tóc đen nhánh tựa như tơ lụa dán trên cổ tay cậu, lạnh lạnh, mềm nhẵn.

Troell thiếu tướng nhắm mắt, đôi môi có chút khô ráo nhẹ nhàng chạm vào vết ứ xanh trên cổ tay cậu, có một loại cảm giác lạnh lẽo, còn có chút đau đớn rất nhỏ.

Nam nhân nhắm hai mắt, lông mi thon dài dừng trên da thịt nơi cổ tay bởi vì bị thâm mà giờ phút này đã trở nên cực kỳ mẫn cảm của cậu, ngứa.

Từ chóp mũi thiếu tướng phun ra hơi thở ấm áp, xẹt qua da thịt trên cổ tay, như là một cọng lông vũ nhẹ nhàng cọ khẽ.

Sau đó, phượng nhãn đơn kia mở ra, lông mi đảo qua cổ tay của cậu, đôi môi hơi có chút thô ráp vẫn như cũ nhẹ nhàng dán trên cổ tay cậu, thiếu tướng tuổi trẻ thần sắc quạnh quẽ, nhưng cặp mắt thon dài kia lại mang theo một loại ý vị nói không nên lời mà nhìn cậu thật sâu.

Đồng tử xanh thẳm phiếm ánh sáng nhạt, như là muốn hút cậu vào trong đó vậy.

Thiếu niên kinh ngạc một giây.

Giây tiếp theo, gương mặt cậu đột nhiên nóng lên.

Cậu có chút hốt hoảng.

Mà bởi vì hốt hoảng, nên đầu óc cậu liền có chút loạn.

Trong cơn hoảng loạn, cậu duỗi tay ra, trực tiếp dùng một cái tay khác không bị nắm lấy mà sờ lên mặt thiếu tướng, sau đó dùng sức nhéo ——

"Có phải lại là giả nữa không vậy?"

Munt mặt đỏ tai hồng mà lầu bầu.

Mà chính bởi vì một câu này, lập tức khiến cho ánh mắt thiếu tướng đột nhiên trở nên lạnh lùng, sắc mặt cũng âm trầm xuống.

Hắn buông tay Munt ra, ngồi dậy, chân dài vươn thẳng, giày bó đen nhánh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng bang.

Thiếu tướng ngồi dậy, nghiêng thân, duỗi tay ra liền bóp lấy hàm dưới của thiếu niên, túm về phía mình.

"Không nhận ra?"

Hắn bóp cằm thiếu niên nói, gương mặt tuấn mỹ kia gần sát vô cùng.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thiếu niên lạnh đến khiếp người, mang theo vẻ không vui rõ ràng, ẩn ẩn tràn ra vài phần tàn nhẫn.

Hắn nói: "Hiện tại, có thể nhận ra chưa?"

Ánh mắt kia quá dọa người, gương mặt kia thò đến quá gần, thiếu niên bị bóp chặt cằm nhanh chóng dùng sức gật đầu.

"Nhận ra rồi!" Munt nói, "Vừa rồi chỉ là mơ ngủ thôi!"

Thiếu tướng lại nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, mới buông lỏng bàn tay bóp cằm cậu.

Nhưng là, sắc mặt vẫn cứ không quá đẹp.

"Lần sau lại nhận sai người......"

Thiếu tướng nói, nhưng chỉ nói nửa câu trên, dư lại nửa câu chưa nói, mắt hơi hơi híp lại.

Nhưng chỉ cần nửa câu còn dư lại này, cộng thêm ánh mắt nhìn chằm chằm tới đây khiến sau lưng người ta phát lạnh cũng đã đủ khiến lòng người rùng mình rồi.

Munt sửng sốt một hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy có một câu bị nghẹn không thể thốt ra được.

Cho nên nói vừa rồi anh vẫn luôn xụ mặt biểu tình khó chịu là bởi vì tôi không nhận ra là Dada biến thành anh sao?

......

............ Thiếu tướng đại nhân.

Làm nam nhân bá chủ tương lai của biển sao trời mênh mông anh nhỏ mọn như vậy lòng dạ hẹp hòi như vậy thật sự không có vấn đề sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.