Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần

Chương 2-3




Ngày hôm sau!

Lúc này Lâm Tiêu đang đi một mình đến khu hồ nước ngày hôm qua! Do hôm trước Lina bị đánh bại một cách dễ dàng nên nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng không ai chê bai nàng dù sao người đó cũng là thành viên của Hoàng Tộc a! Nhưng nàng lại tự trách bản thân không đủ mạnh để bảo vệ Lâm Tiêu! Trải qua một lúc lâu hắn mới khiến nàng bớt tự ti nhưng sau đó nàng lại trở về Long Tộc để tu luyện với mong muốn trở nên mạnh hơn! Sau khi cha Lâm Kính và Mythly nghe thấy Lâm Tiêu chạm mặt với Hoàng Tộc thì vô cùng sợ hãi, thậm chí họ còn cấm Lâm Tiêu đi đến nơi đó! Sau đó Lâm Tiêu phải tốn rất nhiều nước bọt mới có thể thuyết phục cả 2 cho hắn tiếp tục đến nơi này!

Đi được một lúc thì hắn đã đến được cái hồ! Lúc này hắn lại nhìn lên trên chỗ hắn thường hay uống trà thì hơi ngạc nhiên! Lúc này trên đó nằm một thân ảnh màu trắng vô cùng nhỏ bé! Hắn cười cười đi đến gần! Tiểu hồ ly lúc này hình như cũng phát hiện có người đang đến gần thì hơi động đậy lỗ tai sau đó lười biếng nhìn sang! Khi thấy người đến là thiếu niên hôm qua thì nó cũng quan tâm nữa mà tiếp tục nhắm mắt lại nằm ngủ tiếp!

“Ngươi nha! Thảnh thơi như vậy, không sợ ta làm gì ngươi sao?” Lâm Tiêu ngồi xuống bên cạnh sau đó lấy ra 2 chén trà rót ra sau đó đưa một ly về phía tiểu hồ ly sau đó tự lấy 1 lấy nhấm nháp!

“Ngươi sẽ không!” lúc này tiểu hồ ly lên tiếng sau đó dùng những chiếc móng mảnh mai của mình cầm lấy ly trà lên sau đó cũng nhấm nháp!

“Ồ! Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?” Lâm Tiêu cảm thấy hứng thú hỏi!

“Bởi vì ta không thấy một tia sát khí nào từ ngươi hơn nữa trong mắt ngươi không hề có một tia ác ý nào!” tiểu hồ ly vẫn tiếp tục vừa uống trà sau đó lạnh nhạt trả lời!

“Thế bây giờ thì sao?” Lâm Tiêu vừa dức câu sau đó lập tức thả ra vô tận sát khí!

Lập tức không khí xung quanh trở nên lạnh xuống! Lúc này Lâm Tiêu giống như một tên sát thần, sát khí của hắn vô cùng nồng nặc đến nổi có một số tia năng lượng màu đỏ như ẩn như hiện xung quanh thân thể hắn! Mặc dù Lâm Tiêu lúc này trông vô cùng đáng sợ nhưng tiểu hồ ly vẫn tiếp nhấm nháp ly trà, cứ như Lâm Tiêu không hề tồn tại vậy! Sau một lúc thì sát khí biến mất, lúc này Lâm Tiêu cười khổ nói:

“Được rồi! Coi như ngươi thắng! Mà hôm nay tên kia sẽ không đến đây chứ?!” Lâm Tiêu vừa nói vừa uống trà

“Hôm nay ta trốn ra ngoài nên hắn sẽ không tìm được ta!” tiểu hồ ly lạnh nhạt nói

“Thế còn hôm qua thì sao?” Lâm Tiêu hỏi

“Hôm qua vẫn là trốn ra ngoài!” tiểu hồ ly không tim không phổi nói

“Thế ngươi trốn ra ngoài bằng cách nào?!” Lâm Tiêu cảm thấy không ổn nói

“Ta từ trong nhà đi ra từ cửa chính!”

“Thế ai giúp ngươi mở cửa!”

“Ta kêu bọn thủ vệ mở cửa!”

“Bọn họ có hỏi ngươi đi đâu không?”

“Có!”

“Ngươi có trả lời không?”

“Có!”

“........” Lâm Tiêu @@!

Lúc này Lâm Tiêu đã hoàn toàn chịu thua! Tiểu hồ ly trước mắt này chính là một kẻ ngốc bẩm sinh a!

“Ta nói ngươi này! Đấy không phải là trốn đi! Đấy là quang minh chính đại mà đi a!” Lâm Tiêu cố nên ngụm máu lại sau đó hướng về tiểu hồ ly nói!

“Nhưng mà ta không hề nói với người nhà ta là ta đi ra ngoài a! Vậy chẳng phải là trốn đi rồi sao?!” tiểu hồ ly nghiên đầu một bên chớp chớp đôi mắt hỏi hắn! Trong nàng lúc này vô cùng đáng yêu nhưng Lâm Tiêu không hề có tâm tình đi thưởng thức nó!

Phụt!!!

Một ngụm máu được Lâm Tiêu phun ra ngoài! Sau đó hắn lấy một chiếc khăn tay lau đi khóe máu trên miệng, cố áp chế cảm xúc động lật bàn, hắn hướng về tiểu hồ ly nói:

“Tuy rằng ngươi không nói nhưng những thủ vệ kia sẽ nói a!” Lâm Tiêu cố gắng giải thích!

“Ừ nhỉ! Thế bây giờ ta phải làm sao đây?!” tiểu hồ ly tiếp tục nhìn hắn nói! Trong đôi mắt nàng lúc này mang theo một tia hưng phấn!

“Đầu tiên ngươi không được đi cửa chính! Nhất định phải trốn ra bằng cửa sau! Hơn nữa không được thông báo cho bất cứ người nào! Nếu bị người bắt gặp thì nói ngươi muốn đi vệ sinh sau đó thừa dịp không ai chú ý mà trốn ra ngoài! Nhất định phải im lặng, không được phát ra tiếng động!” lúc này Lâm Tiêu có một cảm giác vô cùng quái lạ! Hắn cảm giác giống như mình đang dụ dỗ con gái nhà lành vậy!

Bỗng dưng lúc này giọng nói của Rick vang lên:

“Lập tức tránh xa tỷ tỷ ra!” trong giọng nói mang theo vô tận sát khí!

Nghe thấy giọng của Rick, cả 2 người lúc này mới dừng lại sau đó cùng nhìn đến Rick đang đứng trên bờ! Thấy Rick tới, tiểu hồ lý lúc này đứng lên sau đó nhảy xuống tấm đệm trên tay Rick! Rick lúc này quay sang Lâm Tiêu lạnh lùng nói:

“Tiểu tử kia! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đến gần tỷ tỷ ta thêm một lần nào nữa, ta sẽ giết ngươi!” nói xong sau đó hắn lập tức biến mất!

“Hài! Lại chọc vào phiền phức nữa rồi! Ta chỉ muốn tìm lại ký ức thôi mà!” Lâm Tiêu cười khổ nói! Bởi vì khí tức của tiểu hồ ly vô cùng quen thuộc nên hắn nghĩ tiểu hồ ly này sẽ có thể giúp hắn tìm lại được ký ức của mình a! Nhưng bây giờ lại chọc ra một phiền phức như vậy khiến hắn ảo não không thôi! Hắn ở lại uống vài cốc trà nữa sau đó thì đi về nhà!

Ngày hôm sau!

Lâm Tiêu vẫn như cũ đi đến bờ hồ! Khi hắn đến nơi thì không thấy tiểu hồ ly đâu, điều này khiến hắn hơi thất vọng! Hắn hơi lắc đầu sau đó đi đến cái đình trên cây! Khi hắn rót cho mình một ly trà sau đó đưa lên gần miệng thì lúc này lại có một giọng nói vang lên:

“Hôm nay không rót trà cho ta sao!”

“Phụt!” nghe giọng nói khiến Lâm Tiêu giật mình phun ra ngụm trà sau đó nhìn về phía đối diện thì thấy tiểu hồ ly đang ngồi nơi đó nhìn về hắn với ánh mắt chờ đợi!

“Ngươi đến lúc nào thế?” Lâm Tiêu lau đi về trà sau đó cười khổ nhìn về tiểu hồ ly nói

“Ta đã đến đây từ sớm!” tiểu hồ ly không tim không phổi nói

“Vậy sao ngươi không lên tiếng?” Lâm Tiêu vừa rót trà vừa nói

“Chả phải ngày hôm qua ngươi nói không được phát ra tiếng động và không được để ai thấy sao?” tiểu hồ ly vẫn tiếp tục trả lời

Lúc này Lâm Tiêu có xúc động muốn đập đầu vào thân cây a!

“Ta nói là không được khiến cho người nhà của ngươi trông thấy chứ không phải ta a!” Lâm Tiêu cố nén xúc động lại sau đó kiên nhẫn nói!

“Lần sau ta sẽ chú ý!” tiểu hồ ly nói sau đó nhận ly trà trong tay của Lâm Tiêu rồi nhấm nháp!

Cả 2 ngồi uống trà hàn huyên với nhau! Phần lớn cuộc đối thoại là của Lâm Tiêu, tiểu hồ ly chỉ ngồi bên cạnh uống trà lắng nghe sau đó lâu lâu nói 1, 2 chữ mà thôi!

“Đã đến giờ rồi! Ta về đây!” bỗng nhiên tiểu hồ ly lên tiếng sau đó chưa đợi Lâm Tiêu nói gì mà vọt đi mất!

Lâm Tiêu thấy tiểu hồ ly đã đi mất rồi thì cũng dọn dẹp sau đó đi về nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.