Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần

Chương 10-2




Trước đây nếu cô ta trưng ra dáng vẻ này, Thủ trưởng chắc chắn sẽ rất đau lòng, chuyện gì cũng hứa với cô ta, nhưng lần này, Thủ trưởng lại không nhìn cô nữa mà lại mời bác sĩ Lư nói tiếp.

“Còn về vết sưng đỏ trên mặt cô Phương, bây giờ thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng tôi đã dùng loại thuốc giảm sưng tốt nhất, chắc chỉ cần hai ngày sẽ có thể hoàn toàn hồi phục. Về cú đá vào bụng, làm cho vị trí nội tạng của cô ấy có chút thay đổi, thế nên luôn cảm thấy không thẳng lưng được và cảm thấy đau, nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày là được.”

Thế nên, cũng chẳng phải vết thương nghiêm trọng gì.

Cuối cùng Thủ trưởng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn bác sĩ.

“Bác sĩ Lư, thật không dám giấu, Viện Viện quả đúng là con gái của tôi, nhưng thân thế của nó có chút phức tạp, thế nên tôi vẫn chưa công bố ra ngoài. Chúng ta cũng đã là bạn bè nhiều năm, chuyện này tôi cũng không giấu cô, chỉ mong trước khi tin tức được công bố, cô có thể giữ bí mật giúp tôi.”

Bác sĩ Lư rất kinh ngạc. Vì cô và Thủ trưởng đúng là đã là bạn bè nhiều năm, trong lòng cô cũng có chút tâm tư không dám nói với Thủ trưởng, trước giờ ở bên cạnh ông ấy chưa từng thấy người phụ nữ nào có quan hệ thân mật với ông, giờ nghe ông tự mình thừa nhận chuyện này, quả thật bác sĩ Lư vẫn cảm thấy hơi đau lòng.

Có điều tuy cô có thiện cảm với ông, thích ông, nhưng chưa từng có tham vọng thật sự có thể ở bên cạnh ông, thế nên dù có một chút đau lòng, nhưng cô vẫn có thể lấy lại sự thư thái rất nhanh và đứng về phía của ông.

Vì với sự am hiểu của cô về Thủ trưởng, ông ấy không phải một người đàn ông có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, ông vẫn luôn tỏ ra rất lịch thiệp với những người phụ nữ bên cạnh mình.

“Tôi hiểu, tôi sẽ không nói lung tung đâu.”

“Thật tốt quá, hôm khác rảnh rỗi sẽ mời cô đi uống cà phê.”

Đây là có ý muốn tiễn khách.

Bác sĩ Lư cũng biết bây giờ ông ấy còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý nên cũng chẳng nói nhiều, sau khi đứng dậy chỉ dặn dò một câu.

“Tôi thấy sắc mặt của ngài cũng không được tốt, uống chút nước nghỉ ngơi một chút đã, nếu có thể thì uống một cốc sữa, đừng lo nghĩ nhiều quá, công lao mấy năm qua của ngài đối với Liên minh mọi người đều thấy rõ như ban ngày, nhất định sẽ đứng về phía ngài.”

Cô nói rất chân thành, Phương Viện Viện lại thầm lẩm bẩm một câu: “Đừng hòng nịnh nọt vô ích.”

Sắc mặt bác sĩ Lư liền thay đổi.

Thủ trưởng suýt chút nữa không nhịn nổi cơn điên của mình nữa.

Sau khi trợ lý Triệu tiễn bác sĩ Lư ra ngoài, Thủ trưởng liền tức giận nói với Phương Viện Viện: “Phương Viện Viện, bố nhớ từ lúc con còn nhỏ bố đã dạy con phải tôn trọng người khác, người khác mới tôn trọng mình, câu này con chưa từng nghe lọt tai phải không?”

Phương Viện Viện ngẩng đầu, trên gương mặt sưng vù còn dính một chút thuốc màu xanh nhạt, thoạt nhìn có vẻ rất đáng sợ.

“Nhưng bà ngoại từng dạy con, thân phận của con cao hơn bọn họ, không cần sợ họ, nếu họ dám ức hiếp con thì cứ đi tìm Thị trưởng.”

Thủ trưởng sững sờ, bất giác không biết đáp lại thế nào.

Vậy ra ông cố ý dặn dò Thị trưởng chăm sóc cho con bé, thành ra lại là hại nó sao?

“Thân phận của con chẳng có gì đặc biệt, cho dù con là con gái của bố, thân là con gái của Thủ trưởng, càng phải chú ý tới từng lời nói cử chỉ của mình, càng phải biết kiềm chế bản thân! Hôm nay con đã làm những gì hả?”

“Con đã làm gì chứ? Ngay từ đầu con đã chẳng làm gì sai cả!” Phương Viện Viện nói: “Con có lòng tốt mời Tề Vân Diên đến tham dự tiệc trà của con, đây không phải vì nể mặt cô ta, muốn làm lành với cô ta sao? Nhưng bố biết cô ta đã làm gì không? Cô ta vừa đến liền nói với con là bố đã gọi điện cho cô ta, bảo cô ta nhường nhịn con, đừng tính toán với con. Bố có biết không, cô ta ở trước mặt đám Tiểu Giai nói với con những lời đó, làm con mất mặt biết mấy? Sao bố phải gọi điện cho cô ta chứ? Trong lòng bố, con thật sự không hiểu chuyện, suốt ngày chỉ biết gây sự như vậy thôi sao?”

Suýt chút nữa Thủ trưởng đã buột miệng nói “phải”.

Phương Viện Viện lại tiếp tục nói: “Vậy cũng thôi đi, sau đó cô ta còn ra tay với khách của con! Anh chàng Lục Quang đó là người đi cùng Lolita đến đây, anh ta có lòng tốt muốn nói chuyện với Tề Vân Diên, sợ cô ta không có bạn bè sẽ cảm thấy cô đơn, kết quả Tề Vân Diên lại ra tay với anh ta, đánh đến mức cánh tay anh ta đỏ bừng! Con chẳng qua chỉ bước đến nói cô ta vài câu, bảo cô ta xin lỗi Lục Quang, ai ngờ cô ta còn ra tay với cả con chứ!”

Thủ trưởng xoa xoa lông mày, thở dài nói: “Tề Vân Diên không phải kiểu người vô cớ gây sự như vậy, vừa nãy trợ lý Triệu cũng đã nói anh chàng Lục Quang đó có điểm bất thường, nhất định anh ta đã làm chuyện gì đó chọc giận Tề Vân Diên, thế nên cô ấy mới ra tay với anh ta.”

Nghe câu trả lời của ông, Phương Viện Viện đã sắp tức chết.

“Bố lại đứng về phía cô ta, nói thay cho cô ta! Cô ta làm gì cũng tốt, cũng đúng cả phải không? Cô ta tốt như vậy, sao bố không nhận cô ta làm con gái luôn đi?”

“Con đang nói lung tung cái gì đấy hả?” Thủ trưởng trầm giọng nói: “Con không thể nhìn nhận khách quan hơn sao? Con có biết cái anh chàng tên Lục Quang đó là ai hay không?”

“Anh ta là ai? Người đi cùng Lolita đến, không phải con cái gia đình có tiền, thì cũng là sinh viên xuất sắc của đại học danh tiếng! Hơn nữa anh ta còn vô cùng phong độ! Điều quan trọng nhất là, anh ta rất lịch lãm, rất ấm áp, rất có khí chất và ôn hòa!”

“Con đã gặp cậu ta mấy lần rồi? Đây là lần đầu tiên phải không?”

“Lần đầu gặp mặt thì đã sao? Con cảm thấy anh ta rất tốt!” Phương Viện Viện nói: “Dù sao, cô gái thô lỗ như Tề Vân Diên chưa gì đã ra tay với Lục Quang, vậy con bảo cô ta xin lỗi thì có gì không đúng chứ?”

Lúc này, Thủ trưởng bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề.

“Chú Hồ và dì Bạch đâu?”

Trước đó lúc chú Hồ ở trên xe cứu thương đã gọi điện cho ông, nói ở nhà xảy ra chuyện, Tề Vân Diên và Phương Viện Viện đang cãi nhau, không khí giữa hai người đang rất căng thẳng, chắc lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng lại không nói chuyện của dì Bạch cho Thủ trưởng biết, thế nên đến lúc này ông mới phát hiện hai ông bà đều không có ở nhà.

Nghe ông hỏi đến chú Hồ và dì Bạch, Phương Viện Viện liền chột dạ, không lên tiếng nữa.

Lúc này, trợ lý Triệu tiễn bác sĩ Lư về xong, ở ngoài cửa nghe binh lính báo lại, sắc mặt có chút khó coi bước vào trong nói với Thủ trưởng: “Vừa rồi nghe vệ binh nói, dì Bạch bị thương, đã đưa đến bệnh viện rồi. Chú Hồ cũng đi theo qua đó.”

Thủ trưởng bỗng đứng bật dậy: “Đã xảy ra chuyện gì? Dì Bạch sao rồi? Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện thăm dì Bạch.”

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thủ trưởng sau khi nghe tin dì Bạch bị thương, trong lòng Phương Viện Viện bỗng cảm thấy bất an, dì Bạch chẳng phải chỉ là một người giúp việc trong nhà thôi sao? Sao ông ấy lại phải đích thân đến bệnh viện thăm hỏi chứ?

Đột nhiên cô ta phát hiện, trong lòng Thủ trưởng, địa vị của dì Bạch và chú Hồ cao hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng.

Trợ lý Triệu còn chưa nói gì, Phương Viện Viện cũng đứng bật dậy nói: “Là Tề Vân Diên, lúc bọn con đùn đẩy, cô ta đã không cẩn thận đẩy ngã dì Bạch!”

Trong lòng trợ lý Triệu thầm tức giận, lập tức vạch trần cô ta.

“Vệ binh nói, là cô Phương đẩy ngã dì ấy.”

“Phương Viện Viện!” Thủ trưởng trừng mắt chỉ vào cô ta, tức giận nói: “Con ngoan ngoãn ở nhà cho bố, không được rời khỏi cửa phòng nửa bước! Nếu dì Bạch xảy ra chuyện gì, để xem bố xử lý con thế nào!”

Nói xong, ông liền dẫn theo trợ lý Triệu vội vã rời khỏi nhà.

Phương Viện Viện đứng ngây người tại chỗ, bên tai vẫn còn nghe thấy trợ lý Triệu vừa đi vừa hỏi: “Thủ trưởng, tôi đã cho Bí thư Hứa bắt đầu lên kế hoạch, chuyện này chúng ta vẫn nên chủ động một chút...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.