Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 30: Thất thế




Quyết tâm "thể hiện" để chứng minh những lời mình từng nói với Thiên Hồ Nguyệt là không hề ngoa, Gia Gia tiếp nhận thử thách, bắt tay vào công cuộc tra xét. 

Đầu tiên, nó gọi ra viên tử tinh cầu - bảo vật bất ly thân của mình, kế đấy, nó động thần niệm, đem thuần âm chi lực của mình khuếch tán ra chung quanh. Trên dưới, trái phải, trước sau, tất thảy mọi phương hướng. 

Thoáng chốc, bên trong thạch động, khắp mọi ngóc ngách đều đã được bao phủ bởi hàng vạn quang điểm màu tím, đẹp mắt vô cùng. 

Ngắm nhìn chúng, Thiên Hồ Cổ trong lòng khó nhịn, hiếu kì đưa tay bắt lấy một ít quang điểm. Sau một hồi cảm nhận, nàng khẽ thốt: "Lực lượng này thật kỳ lạ, tinh thuần tới như vậy...".

"Đúng là rất tinh thuần." Kế bên Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt cũng lên tiếng tán đồng. 

Trong cả đời mình, Thiên Hồ Nguyệt nàng quả chưa từng chứng kiến một loại lực lượng nào giống như thế này. Đặc tính này, hoàn toàn thuộc về âm tính. 

Khoan đã...

Như vừa nghĩ tới gì, Thiên Hồ Nguyệt khẽ nhíu mày, một lúc sau thì lẩm bẩm: "Lực lượng thuần âm này, hình như có chút tương tự với linh khí chứa đựng bên trong những linh quả kia. Lẽ nào...".

"Nhị tỷ, sao vậy?".

Thiên Hồ Nguyệt im lặng không đáp. Thay vì hồi âm cho muội muội thì nàng lại chuyển mắt nhìn qua Lăng Tiểu Ngư, cuối cùng dừng hẳn trên thân ảnh nhỏ nhắn của Gia Gia. 

Đối với cái nhìn đầy ngờ vực ấy, Gia Gia dĩ nhiên là cảm nhận được. Dù vậy, nó chẳng buồn để ý. Lúc này, việc nó cần làm là tra xét nguồn gốc của thái âm chi lực - thứ đã làm biến đổi linh quả theo như suy đoán của Lăng Tiểu Ngư. 

Cầm viên tử tinh cầu trong tay, nó nhanh chóng thi triển thần thông. Theo cường độ tử quang ngày một mạnh lên, từ trong đôi mắt nó, ánh tím cũng bắt đầu xuất hiện. 

Tầm chục giây sau, hắc nhãn chính thức biến thành tử nhãn. 

...

"Tiểu Ngư." - Đứng giữa vô số những quang điểm li ti màu tím, qua một hồi dùng linh nhãn tra xét, Gia Gia rốt cuộc cũng lên tiếng - "Cấm chế ở đây thật sự rất lợi hại. Nó là một tổ hợp của rất nhiều đại trận liên kết tạo thành...".

"Vậy ngươi có phát hiện ra dấu vết của thái âm chi lực không?".

"Vẫn chưa tìm thấy".

"Vẫn chưa?" Lăng Tiểu Ngư cau mày, tâm tình trở nên trầm trọng. Hắn không nghĩ ngay cả khi Gia Gia đã khai mở linh nhãn mà cũng vô pháp lần ra manh mối. 

"Gia Gia, có khi nào là bị trận pháp che khuất không?".

"Cũng có khả năng đó".

Gia Gia không khó để đoán ra tâm ý của Lăng Tiểu Ngư, nó chủ động mở lời: "Tiểu Ngư, ta sẽ dùng thổ độn chi thuật xuống bên dưới xem xét. Trên này các ngươi đừng có làm gì a".

"Ta biết rồi. Ngươi xuống đi".

"Vậy ta xuống đây".

Thanh âm vừa dứt thì cũng là lúc thân ảnh Gia Gia nhập vào lòng đất, chỉ nháy mắt đã liền khuất dạng. 

...

"Thổ độn cũng không tồi".

Ngó sang Thiên Hồ Nguyệt - người vừa nhận xét, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Nguyệt cô nương đừng xem nhẹ Gia Gia. Bản lãnh của nó so với cô nương còn nhỉnh hơn một bậc".

"Vậy sao?".

Thiên Hồ Nguyệt quay mặt sang hướng khác: "Là kê hay phượng, bây giờ nói vẫn còn quá sớm".

"Thế thì chúng ta cứ tiếp tục đợi. Kết quả rất nhanh sẽ rõ".

Sau câu nói ấy, cả Lăng Tiểu Ngư lẫn Thiên Hồ Nguyệt đều khép môi tắt tiếng. Thiên Hồ Cổ cũng là như vậy, im lặng dõi theo. Toàn bộ đều trông chờ sự phản hồi từ Gia Gia. 

Không để cho bọn họ phải đợi chờ mình quá lâu, chỉ sau vài phút tiến nhập lòng đất, Gia Gia đã nhanh chóng trở lên. Có điều là...

Bộ dạng của Gia Gia nó bây giờ, trông chẳng tốt đẹp gì mấy. 

Mặt mày lem luốc, trong bộ bạch y bám đầy bụi bẩn, nó thở mạnh một hơi, rồi mới hướng Lăng Tiểu Ngư hồi báo: "Tiểu Ngư, bị ngươi đoán trúng rồi. Ở bên dưới xác thực là có dấu vết của thái âm chi lực".

"Nó thế nào?".

"Hmm... Ít lắm".

Gia Gia thuật lại: "Sau một đỗi tra xét, ta rốt cuộc đã hiểu ra nguyên nhân. Là thế này. Cấm chế ở đây tuy rằng rất ghê gớm, nhưng sau vô vàn năm tháng, nó ít nhiều đã bị tổn hại. Ta phát hiện bên dưới lòng đất, trong tổng số hai mươi bốn trận pháp có một cái đã bị hư hại nặng. Ở chỗ đó đã xuất hiện một kẽ hở nho nhỏ...".

Chỉ vào gốc cây màu đen ở sát bên, Gia Gia tiếp lời: "Vừa hay, rễ của cái cây này lại bịt kín kẽ hở kia, đem thái âm chi lực hút lấy. Bởi vì lực lượng thoát ra ngoài cấm chế là cực kỳ nhỏ, lại lúc có lúc không nên sẽ rất khó phát hiện. May mà thuần âm chi lực của ta có đặc tính tương tự, lại cao cấp hơn thái âm chi lực nên mới cảm nhận được sự tồn tại của nó".

"Nói vậy... nguồn gốc thái âm chi lực hiện đang ẩn sau lớp cấm chế này rồi".

Chân chuyển di, Lăng Tiểu Ngư tiến lại gần lớp cửa đá kiên cố - thứ đã từng khiến cho Thiên Hồ Nguyệt phải bó tay quay đầu, trầm mặc vài giây thì hỏi: "Gia Gia, lớp cấm chế này, ngươi có thể phá giải không?".

"Cái này...".

Gia Gia khẽ liếc qua Thiên Hồ Nguyệt một cái, nghĩ nghĩ một chút rồi siết chặt nấm tay, thanh âm kiên định: "Hừ, cũng chỉ là cấm chế thôi, ta nhất định sẽ giải quyết được".

Khá vừa ý, Lăng Tiểu Ngư cổ vũ: "Rất tốt. Gia Gia, ta tin tưởng ở ngươi".

Cùng với nụ cười thân thiện trên môi, họ Lăng bước qua, đặt tay lên vai Gia Gia, vừa vỗ vừa nói tiếp: "Nào. Thể hiện cho hai vị công chúa Thanh Khâu thấy Gia Gia ngươi có bao nhiêu bản lãnh đi".

"Được".

Có người cổ vũ, lòng tin của Gia Gia tức thì tăng cao. Nó gật mạnh, gọi ra tử tinh cầu, lần nữa tiến nhập vào lòng đất. 

...

"Hừ... Đồ bất lương." Ngay khi thân ảnh nhỏ nhắn của Gia Gia vừa biến mất thì một tiếng hừ khẽ liền vang lên. Đúng là giọng của Thiên Hồ Nguyệt. 

Nàng cảm thấy Gia Gia đang bị người ta lợi dụng. 

Có vẻ cũng hiểu ra ý tứ, Lăng Tiểu Ngư hỏi lại: "Nguyệt cô nương là đang mắng ta sao?".

"Ngươi không ngốc, tự mà hiểu lấy".

Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Ta không hiểu lắm. Vừa rồi ta cũng chỉ nói mấy lời cổ vũ, tại sao Nguyệt cô nương lại mắng là bất lương?".

"Cổ vũ?".

Thiên Hồ Nguyệt xem thường: "Thế mục đích là gì? Còn không phải lợi dụng Gia Gia giúp ngươi phá giải cấm chế, để ngươi có thể đoạt được thứ mình muốn?".

"Lợi dụng? Thì ra trong mắt Nguyệt cô nương hành vi của ta là như vậy".

Nét mặt chẳng rõ buồn vui, Lăng Tiểu Ngư từ tốn nói ra: "Nguyệt cô nương không phải ta, thời gian chúng ta tiếp xúc cũng chưa lâu, cô nương cho rằng mình hiểu được ta?".

"Ta gặp Gia Gia lúc mới chỉ là một tiểu tu sĩ vô danh ở Thiên Kiếm Môn. Từ đó đến nay chúng ta đã trải qua mười mấy năm gắn bó cùng nhau. So với Nguyệt cô nương, Gia Gia há lại không rõ con người ta ra sao?".

Lăng Tiểu Ngư nói đến đấy rồi thôi, quay lưng thu vào một góc, bỏ cho Thiên Hồ Nguyệt muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Trước động thái ấy của hắn, Thiên Hồ Nguyệt, và nhất là Thiên Hồ Cổ đã khó tránh bị ảnh hưởng tâm lý. Trong lòng các nàng, một vài câu hỏi đã vừa mới hiện lên. 

...

"Liệu ta có nghĩ oan cho hắn không?".

Đã an vị trên một phiến đá nhỏ, Thiên Hồ Cổ len lén nhìn qua một thân hắc y ở bức tường đối diện, thầm nghĩ.

"... Suốt một tháng đồng hành, theo những gì ta cảm nhận được thì Gia Gia xác thực là một người tốt, tâm tính khá đơn giản thiện lương. Dọc đường, Gia Gia nó luôn bảo Lăng Tiểu Ngư hắn là người tốt...".

"Hmm... Ngẫm lại thì cả tháng trời qua, trừ bỏ việc mất đi tự do ra thì ta và tỷ tỷ cũng không bị ngược đãi gì. Lăng Tiểu Ngư thậm chí còn từng có lần giải khai phong bế cho ta nữa...".

...

"Không phải. Nhất định không phải...".

"Thiên Hồ Cổ à Thiên Hồ Cổ, ngươi đừng có để bị Lăng Tiểu Ngư hắn lừa. Chính hắn là kẻ đã đánh nhị tỷ ngươi bị thương, đã đem cấm chế đặt vào trong cơ thể ngươi, dùng tính mạng ngươi để uy hiếp nhị tỷ...".

"Thiên Hồ Cổ, ngươi tỉnh táo lại đi. Lăng Tiểu Ngư hắn tuyệt đối không phải là người tốt đâu!".

...

Sau một hồi ra sức nhắc nhở bản thân, rằng Lăng Tiểu Ngư là một tên bất lương, một kẻ rất đỗi xấu xa thì hiện giờ, tâm tình của Thiên Hồ Cổ cũng đã cân bằng trở lại. Một chút mông lung ngờ vực, nó đã bị dập tắt hoàn toàn. 

Cũng khó trách được Thiên Hồ Cổ. Nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, mà tâm của nữ nhân thì... vẫn thường hẹp hòi lắm. Mọi khi, chỉ một tiếng chê bai, một câu nói nặng thôi cũng quá đủ khiến cho nữ nhân nảy sinh ác cảm rồi chứ huống chi là trong trường hợp này.

Lăng Tiểu Ngư, hắn không những buông lời uy hiếp, doạ dẫm mà còn ra tay đánh người, dùng cấm chế để tra tấn người... Sau những gì hắn đã làm, thử hỏi Thiên Hồ Cổ nàng sao còn có thể nghĩ tốt cho hắn được nữa?

Người tốt ư?

Hứ... Có người tốt nào lại đi đối xử với nữ nhân như thế, uy hiếp doạ nạt, rồi còn dùng răng cắn...

Nhớ lại khoảnh khắc mình bị người khinh bạc nọ, sắc mặt Thiên Hồ Cổ liền hồng lên thấy rõ. Như một hệ quả tất yếu, nàng mím môi, dạ thầm mắng chửi...

...

"Cổ Cổ, muội sao vậy?".

"À... K-Không có gì".

"Nhưng mặt muội...".

"Nhị tỷ, muội không sao cả".

...

...

Thời gian lặng lẽ trôi qua, sự bình yên cứ thế tiếp diễn, mãi cho tới khi... một thanh âm trầm thấp cất lên. 

"Ong...!".

Gần như tức thì, Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ, cả ba đồng thời ngẩng đầu lên, tập trung chú ý. 

"Ong...!".

Rất nhanh, một tiếng tương tự lại vang lên. 

Rồi...

"Ong...!".

... lại một tiếng nữa.

"Nhị tỷ...".

Cảm nhận được sự ba động năng lượng, hai vị công chúa của Thanh Khâu không khỏi trở nên khẩn trương. Theo phản xạ tự nhiên, bọn họ đưa mắt nhìn qua tên nam nhân đang đứng ở bức tường đối diện. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.