Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 6: Thẳn Thắn Với Nhau




Dịch: chungtolabengoan
Biên: Kidlove


"Nếu lần sau mà còn nói sai, thì sẽ không phải là một cái tát dễ dàng như vậy đâu." Mạc Cửu Khanh thu tay về, nhìn thị nữ kia mà lạnh nhạt nói.

Tô Liên cũng bị giọng nói của Mạc Cửu Khanh làm cho giật mình, thật không ngờ Mạc Cửu Khanh có thể nói trắng ra như vậy.

"Ngươi! Cái tên tiểu tiện nhân này! Dám nói ta là tiện thiếp? Người đâu! Hôm nay mà không đánh chết tên tiểu tiện nhân này thì sẽ không giải được hết oán hận của ta!" Tô Liên có chút bối rối, chỉ tay vào Mạc Cửu Khanh nói.

Nhưng Mạc Cửu Khanh vẫn nhanh hơn Tô Liên, trực tiếp nắm lấy ngón tay Tô Liên, không chút lưu tình mà bẻ ngoặt về một phía.

"Xoẹt xoẹt ~." Một tiếng xương gãy, đồng thời Tô Liên cũng hét lên đau đớn.

"Ngươi lấy tư cách gì mà chỉ ta, có muốn bảo bối nữ nhi nhắc lại cho ngươi, ta là ai?" Nắm chặt ngón tay của Tô Liên, hai mắt Mạc Cửu Khanh như híp lại, liếc xéo Tô Liên, ánh mắt lộ rõ vẻ cuồng bạo tàn nhẫn.

"A! Phu... Tô di nương! Mạc Cửu Khanh, ngươi mau buông tay Tô di nương ra, Tướng Quân mà trở về nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.!" Thị nữ thấy Tô Liên phải chịu khổ, lại bị Mạc Cửu Khanh cho một phát tát, lập tức chạy đến kéo Mạc Cửu Khanh ra.

Một tay Mạc Cửu Khanh giữ chặt Tô Liên, tay còn lại bổ chưởng về phía ngực Tô Liên, đẩy nàng ra xa, bản thân lui ra phía sau vài bước, nhìn Tô Liên chật vật ngã lăn trên mặt đất.

"Đem nàng kéo, còn không mau đến xem thị nữ của ta đã chết chưa, mau! Ta và các ngươi cùng ở đây, nếu như thị nữ của ta có xảy ra chuyện gì. Kể cả ngươi! Tô Liên, tất cả đều sẽ phải chôn cùng nàng." Mạc Cửu Khanh liếc nhìn Tô Liên, đôi mắt dài nhỏ như hoa đào tràn đầy băng khí.

Tô Liên vốn bị ngã trên mặt đất, giờ lại bị Mạc Cửu Khanh liếc nhìn như vậy, thật khiến cả người phát lạnh.

Thị nữ kia đặc biệt không dám phản bác, chạy đến kéo Tô Liên từ dưới mặt đất lên.

"Cửu Khanh, ngươi đang làm gì vậy?" Tô Liên vừa bị thị nữ kéo lên liền nghe thấy giọng nói của Mạc Hạo Thiên truyền đến.

Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn về phía Mạc Hạo Thiên, lơ đãng nói: "Phụ thân, người bảo con có thể làm gì đây."

Tô Liên nhìn thấy Mạc Hạo Thiên, như nhìn thấy vị cứu tinh, liền một tay đẩy thị nữ kia ra, mãnh liệt gục vào trong ngực Mạc Hạo Thiên, hung hăng thút thít nỉ non nói: "Tướng Quân! Người cần phải làm chủ cho thiếp. Thị nữ Cửu Khanh dám trộm đồ đạc của thiếp, thiếp chỉ muốn trừng phạt thị nữ Cửu Khanh, nhưng Cửu Khanh lại đến chỗ thiếp gây náo, đánh trọng thương thị nữ của thiếp, lại còn động thủ đánh thiếp.!"

"Ô ô ô..."

Tô Liên một bên lau nước mắt, một bên hướng về phía Mạc Hạo Thiên, cáo trạng* nói.

(cáo trạng* = báo cáo, tố cáo)

Mạc Hạo Thiên quan sát tình huống trong phòng, chỉ thấy Tô Liên bị ngã trên mặt đất, thị nữ đỡ dậy còn không nổi, mà quần áo của Tô Liên có dính một chút bụi bẩn, tóc tai cũng lộn xộn, nhìn qua thì giống như bị Mạc Cửu Khanh đánh.

"Cửu Khanh, sao con làm quá lên như vậy! Coi như là bảo vệ thị nữ của con, nhưng dù sao nàng cũng là di nương của con, tại sao con lại có thể đại nghịch bất đạo* như vậy!?" Mạc Hạ Thiên một tay đỡ Tô Liên, một tay chỉ vào Mạc Cửu Khanh, nói.

(đại nghịch bất đạo* = nghịch lý lớn, không còn giữ đạo lý, phép tắc)

Đúng lúc Mạc Uyển Uyển chạy đến liền chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ nhảy nhót, xem ra tình thế hiện tại đang hướng về phía mẫu thân, nếu thật là như vậy thì nàng sẽ lại đổ thêm lửa, không cần dùng mưu kế gì, Mạc Cửu Khanh cũng nên bị đuổi khỏi phủ tướng quân rồi!

"Mẫu thân!? Mẫu thân! Người làm sao vậy?" Mạc Uyển Uyển giả bộ tỏ vẻ khiếp sợ nhìn về phía Tô Liên, nhanh chóng chạy tới.

Mạc Cửu Khanh chứng kiến tình thế đang nghiêng về một bên, lạnh lùng nhếch môi, cười nói: "Đại nghịch bất đạo? Còn tốt hơn đại nghịch bất đạo! Vậy con xin hỏi đối với phụ thân, Tô Liên là gì? Con là gì? Không cần con đồng ý, đánh đập hành hạ thị nữ của con cũng không cần phân tốt xấu. Phụ thân! người nói xem nàng làm vậy có đúng không? Hay người vẫn cho rằng con không có quyền trừng phạt nàng?"

Nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, thân thể Mạc Hạo Thiên như bị chấn động, bản thân không thể ngờ được, nhìn Mạc Cửu Khanh trầm giọng nói: "Con cánh cứng cáp rồi có phải không? Dám chống đối ta có phải không?! Mặc kệ con mang thân phận gì, chỉ cần con ở trong cái phủ tướng quân này một ngày, thì con càng không được phép bất kính với Tô di nương!"

"Xùy... Những lời này là do người nói, nếu thật sự hôm nay thị nữ của con không trộm vòng tay của nàng, mà bị nghi oan hãm hại, vậy thì con sẽ không dễ dàng tha thứ cho tất cả những người ở đây! Mà nếu như vòng tay của nàng đúng là do thị nữ của con ăn trộm, như vậy con sẽ lập tức bị trục xuất khỏi phủ tướng quân, đoạn tuyệt quan hệ cha con, Mạc Cửu Khanh sẽ không một lời oán hận!" Nghe Mạc Hạo Thiên nói xong, trái tim Mạc Cửu Khanh như bị dao đâm, đau một cái rồi lại thoáng biến mất.

Vô ý đưa tay che ngực, Mạc Cửu Khanh nhìn ánh mắt Mạc Hạo Thiên, ngoài sự lạ lẫm còn có chút lạnh lùng.

Nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, Mạc Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc, nhìn lại Mạc Cửu Khanh một lần nữa, trái tim cũng hung hăng xiết chặt.

Thấy Tô Liên vẫn úp trong ngực Mạc Hạo Thiên khóc nức nở, Mạc Uyển Uyển liền nháy mắt.

"A! Mẫu thân, sao tay của người lại bị chảy máu!?" Mạc Uyển Uyển nhìn tay Tô Liên chảy máu, lên tiếng hoảng sợ nói.

Buông ánh nhìn về phía cánh tay của Tô Liên, có chút kinh ngạc cũng có chút tán thưởng, vừa rồi là thời điểm nàng lôi kéo Tô Liên, Tô Liên cũng thừa dịp tất cả mọi người đang chú ý đến Mạc Cửu Khanh, nhanh chóng lấy cây trâm cài trên đầu xuống đưa tay cắt đứt chính cánh tay của mình, sau đó đặt trâm cài trở lại vị trí, tự nhiên Mạc Uyển Uyển hiểu rõ Tô Liên làm vậy là có ý gì, đương nhiên cũng ra sức phối hợp.

Nghe Mạc Uyển Uyển kêu lên, Mạc Hạo Thiên quay đầu liền nhìn thấy cánh tay đang chảy máu của Tô Liên, màu máu đỏ tươi làm đau nhói ánh mắt của hắn, vốn cho rằng Mạc Cửu Khanh chỉ là quá tức giận nên mới trút lên Tô Liên, nhưng không ngờ Mạc Cửu Khanh lại quá nhẫn tâm, làm hại Tô Liên đến trọng thương rồi!

"Tốt! Vậy ta nên đáp ứng con! Coi như hôm nay thị nữ của con là người ăn trộm, ta không chỉ muốn trục xuất con khỏi phủ tướng quân, còn muốn xóa tên con trong gia phả dòng tộc! Phạt con năm mươi trượng mới được phép rời đi!" Mạc Hạo Thiên hung hăng quát lớn, cuối cùng vẫn nói ra những lời mà bản thân không muốn nói.

Nghe Mạc Hạo Thiên nói xong, Mạc Cửu Khanh không chút kinh ngạc, từ thời điểm Tô Liên làm như vậy, nàng cũng đã nghĩ đến Mạc Hạo Thiên sẽ nói như thế nào rồi.

Mạc Hạo Thiên là nam nhân quá coi trọng chủ nghĩa nam tử, chịu không được mà kích động.

"Người hãy nhớ rõ những lời mà người vừa nói." Mạc Cửu Khanh liếc nhìn thật sâu vào Mạc Hạo Thiên, ánh mắt mang theo tâm tình khó hiểu nhìn Mạc Hạo Thiên.

Không thất vọng cũng không tổn thương, nhất là ánh mắt hờ hững, cho dù là người xa lạ cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy, nhưng Mạc Cửu Khanh lại dùng ánh mắt khó hiểu này nhìn hắn, trái tim đột nhiên đau xót, Mạc Hạo Thiên tàn nhẫn nhíu mày.

"Nhị tiểu thư! Thần đã đưa Y sư đến!" Ngay tại thời thời điểm Mạc Hạo Thiên chuẩn bị nói ra điều gì đó, thì giọng nói của lão Liễu liền truyền vào trong nhà.

Lão Liễu vội vàng đưa Y sư vào nhà, sau lưng còn mang theo một người hầu, đầu cúi thấp, thở cũng không dám thở mạnh.

"Thị nữ của ta ở đâu?" Mạc Cửu Khanh nhìn lão Liễu gật gật đầu, quay đầu về phía Tô Liên nói.

Mà đầu Tô Liên cúi thấp cũng không để ý đến Mạc Cửu Khanh, toàn bộ chỉ ỷ vào chỗ dựa Mạc Hạo Thiên.

Nhìn Mạc Uyển Uyển đứng sau Mạc Hạo Thiên mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn về phía mình, Mạc Cửu Khanh khẽ hở môi, nói: "Tô Liên, bổn quận chúa đang hỏi bà, không lẽ tai bà điếc rồi hả?!"

Vốn tựa ở trong ngực Mạc Hạo Thiên, sau khi nghe Mạc Cửu Khanh xưng hô, thân thể Tô Liên khẽ run lên, ngẩng đầu lạ lẫm nhìn về phía Mạc Cửu Khanh.

"Thể nào, thật không ngờ một kẻ đần như Mạc Cửu Khanh lại có thể làm quận chúa?" Mạc Cửu Khanh nhíu mày nhìn Tô Liên, lãnh đạm nói.

Mạc Uyển Uyển cũng thừa dịp mà lên tiếng: "Mẫu thân, tại yến cung* hôm nay, Hoàng Thượng còn xưng hô cái loại người này là... Quận chúa An Hợp đấy."

(yến cung* = yến tiệc trong hoàng cung)

Nghe Mạc Uyển Uyển nói vậy, trong lòng Tô Liên thực sự không cam lòng, nhưng hoàng gia uy nghiêm càng không dám coi rẻ.

"Bẩm Quận chúa, thị nữ của người đang ở trong kho củi phía hậu viện." Tô Liên cúi thấp đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mạc Cửu Khanh nhìn về phía Mạc Hạo Thiên Thiên nói: "Muốn biết đồ của Tô Liên là do người nào đánh cắp, người hãy đưa tất cả mọi người cùng con tời kho củi."

Tuy rằng Mạc Hạo Thiên không tin Mạc Cửu Khanh có thể tìm ra bằng chứng nhanh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Mà Tô Liên nghe Mạc Hạ Thiên cũng muốn đến kho củi, tâm trạng liền trở nên hoảng hốt, bà đã lạm dụng hình phạt riêng để trừng trị thị nữ của Mạc Cửu Khanh, cứ cho rằng Mạc Cửu Khanh không tìm ra bằng chứng chứng minh thị nữ kia trong sạch, nhưng mình dùng thủ đoạn như vậy để tra tấn thị nữ, Mạc Hạo Thiên nhất định sẽ cảm thấy thất vọng đối với mình!

Cùng tất cả mọi người đến kho củi, cảnh tượng Mạc Cửu Khanh chứng kiến trước mắt thật tổn thương, cánh tay bị đánh, máu thị lẫn lộn, hơi thở yếu ớt, vốn tâm tình đã phẫn nộ thì giờ phút này càng nhiễm lên khát máu.

"Các người thật quá đáng, lạm dụng hình phạt riêng để đánh đập thị nữ của ta, những thứ này sẽ được ghi vào trong sổ thanh toán!" Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn Tô Liên, ánh mắt ngậm hàm ý, nói.

Đây là lần đầu tiên Mạc Cửu Khanh không che giấu chút lệ khí quanh thân nào của chính mình trước mặt Mạc Hạo Thiên.

Mạc Hạo Thiên nhìn Mạc Cửu Khanh một cách hoàn toàn lạ lẫm, trong lòng hung hăng kinh bỉ, nhìn Mạc Cửu Khanh hôm nay trông không giống với ngày thường chút nào, coi như mọi ngày đều lạnh lùng nhưng cũng không mang lệ khí đủ để đả thương người như thế này. Ánh mắt thôi cũng đủ khiến lòng người run sợ.

"Những gì mười mấy năm qua bắt nạt hành hạ đánh đập ta, ta đều nhắm mắt cho qua. Nhưng các ngươi thật đúng là không biết chừng mực, ta không nói đến lại cho rằng ta không biết? Ta có thể chịu đựng các ngươi một thời gian, nhưng các ngươi nghìn vạn lần cũng không nên đối xử và ra tay với người bên cạnh ta như vậy. Tô Liên! Lúc trước ta tiến cung cũng đã nói với bà rồi, nếu có điều gì không hay xảy ra với thị nữ của ta, cũng đừng trách ta vén cả phủ tướng quân này lên." Đôi mắt hoa đào của Mạc Cửu Khanh như híp lại, nhanh chóng nắm chặt bàn tay, biểu hiện rõ ràng sự phẫn nộ của nàng.

Nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, lúc Mạc Hạo Thiên còn chưa có hoàn hồn từ trong số lượng từ ngữ cực lớn kia thì Mạc Cửu Khanh đã chạy đến bên cạnh thị nữ của Tô Liên, trầm giọng nói: "Đem đồ vật ta giao ra đây."

"Nhị tiểu thư, người đang nói đến cái gì, nô tỳ nghe không hiểu." Giờ phút này, thị nữ kia bị bộ dáng của Mạc Cửu Khanh hù dọa, không khỏi sợ hãi mà lui về phía sau vài bước nói.

Nghe thấy thị nữ kia nói vậy, Mạc Cửu Khanh hiểu rõ, cười nói: "Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà."

Dứt lời, thị nữ kia chưa kịp phản ứng, Mạc Cửu Khanh liền dùng tay nắm vào cổ thị nữ kia.

"Ta chỉ đếm ba tiếng, nếu ngươi không mang đồ vật giao ra đây, ta sẽ lập tức bẻ cổ ngươi." Tiếng nói khàn khàn, trầm thấp nặng nề coi như dạ khúc êm tai, nhưng tới giờ phút này, điều mà thị nữ kia nghe được chính là tiếng vẫy gọi của địa ngục tử thần.

"Một." Mạc Cửu Khanh nhìn bộ dáng thị nữ kia không há miệng thì tay nắm cổ thị nữ bắt đầu dùng sức.

Thị nữ kia phát hiện đã hai mắt trợn tròn, nhưng Mạc Cửu Khanh bắt đầu đếm đến con số thứ hai.

"Hai."

Vừa dứt lời, Mạc Cửu Khanh liền gia tăng lực đạo, thị nữ kia đã bắt đầu thấy khó hô hấp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.