Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 49: Loại Này Là Dễ Xử Lí Nhất




“Iel, cậu sao vậy?” Bạn cùng phòng của Iel – Juliana bước tới, thấy cô đang ngẩn người, lo lắng hỏi.

“Không, không có gì.” Iel hồi hồn, vội đưa tay xoa xoa mắt, cười gượng bước theo Juliana. Người vừa rồi là học sinh mới chuyển đến lớp mình, tên gì nhỉ? Asujen… Baldwin?

Trong khi Iel đang cảm thấy bối rối vì một tia quen thuộc khó hiểu, tiếng chuông điện thoại trong túi áo cô vang lên. Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, cô mím môi, ngón tay hơi run, sau cùng vẫn quyết định nhấn phím tắt.

Đầu dây bên kia, Tử tước Chrome căm giận ném điện thoại, trên mặt thật lâu mới khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhỏ hẹp độc ác nhìn chằm chằm vào khung ảnh treo hình Iel. Đứa con gái này từ trước đến giờ đều ngỗ ngược, cũng chỉ là con gái nuôi thứ 12, kiêu ngạo cái gì chứ?

“Nói với nó, trong vòng một năm tới nếu không lên được Klad, lập tức cút về nhà cưới lão quý tộc thành bên cạnh.”

Tử tước phu nhân nhìn vẻ mặt âm trầm của chồng, bước tới vẫy lui người hầu, trên khuôn mặt diễm lệ được bảo dưỡng chu đáo hiện lên một mạt cười khẽ. “Ông không cần vì loại người đó mà tức giận, nó trên danh nghĩa vẫn là con gái nhà Chrome chúng ta, sống chết còn không phải đều do chúng ta quyết định?” Ngừng một chút, bà nói. “Helios có danh tiếng tốt, quy tụ không ít con cái quý tộc theo học. Năng lực con bé Iel vốn cũng tạm được mới thông qua khảo hạch mà vào trường, không bằng cứ để cho nó ở đó, nếu may mắn được hậu duệ nhà nào coi trọng, nhà chúng ta cũng thơm lây. Về phần nó chịu hay không, cần gì phải quan tâm? Ông hỏi qua ý kiến nó đã là quá nhân từ rồi. Nó ăn ở nhà ta bao lâu nay, nếu chút chuyện này còn không gắng sức, ngang bướng kiên quyết phá hỏng, vậy…” Ánh mắt xinh đẹp lóe lên một tia sáng, trên môi vẫn giữ nụ cười khẽ. “Chết cho rồi.”

Tử tước Chrome nhíu mày, nghĩ tới quá khứ hắn quả thực từng vì tính cách tùy hứng ngang ngược này của Iel mà bị vạ lây không ít lần, cảm tình gì đó hoàn toàn mất sạch. Một đứa con gái vừa không làm nên chuyện vừa không biết nghe lời thì còn giữ lại làm gì chứ? Nếu không phải lũ ăn hại kia nhan sắc không bằng được Iel, cũng không tới lượt con bé này lên mặt ra điều kiện.

“Vậy trước mắt cứ để nó học ở đó, nhưng vài câu uy hiếp thì vẫn cần.” Tử tước Chrome phất phất tay. “Coi như vì nó tạo một cái động lực đi, đây đều là chuyện tốt.”

“Được.” Tử tước phu nhân che miệng cười duyên, cũng không nói thêm gì nữa, bóng dáng thướt tha một đường rời khỏi phòng.

oOo

Bên ngoài văn phòng Opion, Ren lo lắng đi qua đi lại, ánh mắt không giấu được e ngại nhìn chằm chằm cửa phòng, lại không có can đảm xuất hiện chen ngang.

“Chuyện gì lại có thể khiến ngài đích thân tới đây?” Kielnode rót ra một cốc trà, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lão nhân trước mắt. “Đệ Tứ tháp chủ.”

“Ồ, nói thế nào cũng là người quen với nhau, cậu lạnh nhạt thế này làm tôi buồn thật đấy.” Mikelcarugo cười khẩy, nếp nhăn nơi khóe miệng co lại, một đầu tóc trắng đen lẫn lộn đặt bên dưới mũ áo choàng, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kielnode. “Cậu hẳn cũng biết, Tháp vẫn luôn chào đón cậu.”

“Tôi không có ý định quay lại Tháp.” Kielnode dứt khoát trả lời, bàn tay buông thõng bên hông dần siết chặt lại. “Tôi bây giờ, đã không còn dính dáng gì tới Tháp nữa.”

“Tôi nghĩ cậu biết chuyện đó là không thể.” Mikelcarugo bình tĩnh nâng mắt. “Là người duy nhất còn sống sót sau nghi thức tám năm trước, chính cậu hẳn cũng biết rõ, số lượng người sống vốn dĩ không ít như vậy. Hiện tại, Tháp chỉ đang cho cậu một cơ hội sửa chữa sai lầm mà thôi…”

Rầm.

Chấn động từ chiếc bàn gỗ trước mặt hai người lập tức ngăn lại câu nói tiếp theo của lão. Kielnode cúi mặt, tay đập mạnh lên bàn, ly trà trước mặt Mikelcarugo một đường nghiêng ngả, dòng nước xanh sáng thẳng tắp chảy xuống đất.

“Nếu đó là tất cả những gì ông muốn nói, thì hãy dừng lại ở đây thôi, tôi…”

“Vội gì chứ, ta còn chưa nói xong.”

“Không, đã xong hết rồi, tôi không còn là người của Tháp. Chuyện đã kết thúc từ tám năm trước, và giờ thì các ông lại muốn đào nó lên!” 

“Đúng, tám năm rồi. Nhưng điều gì khiến cậu nghĩ chúng tôi sẽ để yên dễ dàng như vậy?”

Trước ánh mắt kinh ngạc của Kielnode, Mikelcarugo chợt đứng dậy, khí thế bức người, từng bước tiến tới trước mặt anh, mũ áo choàng trượt xuống mơ hồ để lộ vầng trán với vết trầy xước không bao giờ xóa được. Mang tư thế từ trên cao nhìn xuống, lão vươn một ngón tay nâng cằm Kielnode, ánh mắt tràn ngập giễu cợt. “Cậu vẫn… khá ngây thơ nhỉ?”

Xẹt.

Một tiếng gió rít sắc bén vang lên từ phía cửa chính khiến hai người trong phòng đồng loạt ngây ngẩn. Mikelcarugo chỉ thấy bàn tay chợt nhói, vị trí đầu ngón vừa mới tiếp xúc với mặt Kielnode xuất hiện một vết cắt sâu hoắm, lực đạo mạnh như muốn chém rời cả ngón tay lão, máu trào ra không ngừng.

“A, có phải ta hơi quá tay không?”

Một giọng nói từ tính quyến rũ như tiên âm vang lên, chỉ nghe tiếp theo một chuỗi âm thanh va chạm, cánh cửa bật mở, một bóng dáng thon dài bước vào.

Người tới có mái tóc đỏ rực dài tới cánh tay, một thân áo choàng xanh lam, khí chất tôn quý bức người, dung nhan tuấn mỹ như ánh mặt trời hiển thị một nụ cười tà khí, mắt phượng hẹp dài mang theo phong tình vô hạn đảo về phía Kielnode. Nếu bỏ qua cánh cửa bị cắt đến thê thảm sau lưng, khung cảnh xuất hiện này quả thực đẹp như một bức tranh, khiến người ta không nỡ dời mắt.

“Lanoste?” Phía bên kia, Kielnode định thần nhận rõ mặt người tới, khóe môi giật giật đứng phắt dậy.

“Đã muộn thế này, chủ tịch Hiệp hội sao còn tới đây?” Mikelcarugo cố gắng ngăn bản thân không xông lên xé rách khuôn mặt tà khí mười phần kia, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Ồ?” Lanoste nhướn mày, ánh mắt chuyển từ Kielnode sang người còn lại, nhìn lão đang dùng phép thuật cầm máu tạm thời, khóe môi nhếch lên một đường cong, trào phúng hỏi. “Hiệp hội và Opion có quan hệ hợp tác gần gũi, qua lại trao đổi cũng là tất nhiên. Ngược lại là ông, Đệ Tứ tháp chủ, ông làm gì ở đây giờ này chứ?”

“Dante Oros là người của Tháp, từ khi nào lại có quan hệ ‘hợp tác gần gũi’ với Hiệp hội?” Mikelcarugo không quan tâm tới ngữ điệu khiêu khích của Lanoste, nghiêm mặt hỏi.

“Không phải với Hiệp hội.” Lanoste nhún vai khẳng định. “Mà là với ta.”

“Ý gì?” Hàng lông mày già nua khó hiểu nheo lại, có chút theo không kịp.

“Ông không chỉ già bên ngoài mà lỗ tai cũng muốn lão hóa rồi nhỉ, nghĩa là Kiel cậu ấy thân với ta, chứ không phải Hiệp hội. Nói Opion thân với Hiệp hội còn nghe được.” Lanoste bước lại gần Kielnode, ánh mắt vẫn mang ý cười, lời nói ra nhẹ như đùa hướng tới kẻ đang cau mày phía trước. “Đừng nghĩ giành người với ta, ta giết ông đấy.”

Chuyện gì thế này? Kielnode ngu người nhìn Lanoste không chút kiêng nể đe dọa một trong những người có địa vị cao nhất của Tháp, cảm thấy thân mình như phất phơ trong gió lạnh. Quan hệ giữa Tháp và Hiệp hội vốn đã có hiềm khích đối địch từ trước, cũng không phải bí mật gì, nhưng vì sao lần này lại lôi cả mình và Opion vào? Liên quan không?

“Ngươi dám uy hiếp ta?” Mikelcarugo gằn giọng hỏi, trên tay ngưng tụ một luồng năng lượng hình cầu, tư thế sẵn sàng chờ phát động.

“Không phải uy hiếp đâu ông già.” Lanoste vẻ mặt thản nhiên đẩy Kielnode đang muốn ngăn cản về phía sau, trong tay xuất hiện ba viên đá phép thuật. “Kiel giờ là chủ tịch Opion, cũng là đồng minh của Hiệp hội, không còn liên quan gì tới Tháp.”

“Ngươi chẳng có tư cách gì lên tiếng trong chuyện này cả, Dante Oros là người của Tháp, mãi mãi là như vậy.”

Uỳnh.

Ba viên đá phép thuật trong tay Lanoste tỏa sáng, nháy mắt phát ra một luồng sức mạnh cực đại, chém thẳng về phía quả cầu năng lượng vừa được hình thành trong tay Mikelcarugo. Ngay khi lão còn chưa kịp phản ứng, quả cầu nhỏ bé đã nát vụn, cơ thể lão lập tức bị đẩy ngược về phía sau, lưng đập thẳng vào bức tường cứng rắn trong văn phòng. Mọi chuyện diễn ra không quá mười giây, còn chưa kịp thở dốc, một bàn tay cứng rắn hữu lực đã đè lên cổ lão.

“Ngươi!” Trừng mắt nhìn con ngươi xanh ngọc của Lanoste lúc này đang lóe lên sát ý, Mikelcarugo cảm thấy sức lực như muốn cạn kiệt, hô hấp bị đè nén nghiêm trọng, chỉ có thể khó khăn thốt ra một chữ.

“Dường như ông quên gì đó rồi?” Lanoste một tay vẫn túm chặt cổ đối phương, hai mắt nheo lại, giọng nói trầm thấp quyến rũ như ác ma. “Sở dĩ ông có thể làm Đệ Tứ như bây giờ, không phải bởi vì kẻ tiền nhiệm đã chết sao? Mà lý do Essiahel chết… ông hẳn phải rõ lắm rồi chứ?”

Essiahel, Đệ Tứ tháp chủ tiền nhiệm… Đáy lòng Mikelcarugo run lên, chống lại con ngươi lạnh lùng của người trước mặt, mọi suy nghĩ thoáng chốc như đình trệ.

“Đây chỉ là đòn cảnh cáo.” Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của lão, Lanoste hài lòng thu tay lại. “Đừng để ta thấy ngươi tiếp cận Kiel lần nữa. Nếu không, ta sẽ cho Tháp có cơ hội mở tiệc mừng tân tháp chủ.”

“…” Mikelcarugo sắc mặt xám ngắt, cũng không có gan đánh cược độ chân thực trong lời tên chủ tịch dã man này, liếc qua Kielnode vẫn im lặng ở một bên, hậm hực bước ra cửa.

“Ngài đi mạnh giỏi nhé!” Ren đứng đợi nãy giờ rốt cuộc mới thấy người cần đi xuất hiện, cười híp mắt chào, hài lòng nhìn bộ dạng nghẹn một cục tức của ông ta. Đang lúc cô chuẩn bị xoay người bước vào phòng, ‘rầm’, cánh cửa vốn đã thê thảm lại xuất hiện thêm hai đường cắt dữ tợn. Đồng thời, một giọng nói trầm thấp mị hoặc từ trong phòng truyền ra.

“Bastola, phiền cô rời đi trước nhé, tôi còn vài chuyện cần thương lượng với chủ tịch của cô.”

Hở? Thương lượng? Ren nghi hoặc, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại quả thật vừa rồi Lanoste đã giúp chủ tịch nhà mình một chuyện rất lớn, hơi chần chừ, liền quyết định trước hết xuống tầng dưới chờ đợi.

“Cảm ơn ngài.” Kielnode nhìn cửa văn phòng chính bị chém nát, tường vỡ một mảng, nước trà trên bàn văng khắp nơi, cơ mặt co giật nói với Lanoste.

“Không có gì, tiện tay thôi.” Lanoste thản nhiên đáp. “Lão ta vẫn thường như thế sao?”

“Không hẳn.” Kielnode nhíu mày, ra hiệu cho Lanoste ngồi xuống chiếc sofa ở một góc sạch sẽ. “Đây là lần đầu tiên ông ta tới tìm tôi…” Sau tám năm.

“Ồ.” Lanoste nghiền ngẫm cười cười, lãnh ý trong mắt hơi thu lại.

“Tôi hỏi chuyện này được chứ?”

“Ừm?”

“Tại sao lúc nãy ngài lại nói Opion và Hiệp hội thân thiết với nhau?”

“Ủa, không phải sự thật như vậy sao?”

Tất nhiên là không! Kielnode âm thầm trợn mắt, ngoài miệng nở một nụ cười xã giao vô cùng tiêu chuẩn. “Dường như chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần, hai tổ chức cũng không có mấy liên quan. Chuyện lúc nãy… cảm ơn ngài đã giúp tôi đuổi ông ta đi, nhưng dùng lý do này, có vẻ không được hay lắm.”

“Tôi không nghĩ thế đâu.” Lanoste thản nhiên cười cười, thấy Kielnode thủy chung vẫn giữ vẻ lịch sự mà xa cách, khóe mắt khẽ đảo, lôi ra một tờ giấy được bọc trắng tinh, bên môi vẫn là nụ cười hồ ly quen thuộc. “Lần này tôi tới đây là muốn chính thức đặt quan hệ hợp tác với Opion.”

Kielnode nhận lấy tờ giấy, đọc lướt qua, trong mắt lộ rõ nghi hoặc. “Nghệ sĩ của Opion định kỳ sẽ tới Hiệp hội biểu diễn; đổi lại, các pháp sư của Hiệp hội sẽ tới Opion làm… bảo an? Ngài không đùa đấy chứ?”

“Tất nhiên, Opion là công ty giải trí có tiềm năng nhất tại đế quốc, các pháp sư của Hiệp hội rất hâm mộ nghệ sĩ dưới tay ngài, đặc biệt là quý cô Seren, bọn họ không có chút dị nghị gì với chuyện này cả.” Lanoste nhún vai.

Cô ca sĩ xấu tính đó sao? Kielnode nhớ tới vẻ mặt điêu ngoa tùy hứng của Seren mỗi khi ra ngoài biểu diễn, thầm cảm thán đám pháp sư của Hiệp hội khẩu vị nặng. “Tôi sẽ xem xét và thông báo cho các nghệ sĩ được nhắc đến trong này. Về phía Hiệp hội, nếu như chuyện này có thể hợp tác, tôi sẽ hỏi ngài thông tin của các pháp sư bên đó sau.”

“Quyết định vậy đi.” Lanoste hài lòng đứng dậy. “Phải rồi, nghe nói em trai ngài mới đây đã vào Helios học?”

“Đúng vậy.” Nhắc tới Rood, vẻ mặt Kielnode lập tức nhu hòa.

“Thật là trùng hợp, thằng bé nhà tôi cũng mới đăng ký xin vào đó.”

“Hả?” ( ̄∀ ̄)

“Hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ, bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.”

Trong vẻ mặt cứng như đá của Kielnode, Lanoste bình tĩnh cười cười, hài lòng rời khỏi Opion.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.