Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 111: Sinh con




Khu vực phía bên Tôn Vũ cũng khá không ổn, à mà không phải là của mỗi Tôn Vũ, mà là khu vực của cả Tôn Vũ và Tiêu Linh mới đúng, hai người có võ hồn thuộc tính là hỏa hệ thuần khiết lại phải rơi sâu vào đáy biển.

Khác với Đình Bảo, thuộc tính của cậu ta ở đáy biển sẽ dễ thích nghi hơn với hai người, còn Tôn Vũ và Tiêu Linh lại khác, tuy hồn lực tu vi cao hơn nhưng thủy khắc hỏa, không đời nào mà hỏa hệ võ hồn lại có tác dụng bằng mộc hệ võ hồn tại nơi này cả.

“Chết tiệt, bên trái, Cá mập võ hồn chín vạn năm niên kỷ”

Tiêu Linh lập tức nhận ra con hồn thú đang lẩn trốn phía sau lùm rêu dày đặc phía bên trái, bọn cô đã trôi qua hơn mười một ngày tại khu vực khó chịu này rồi, tuy có Tôn Vũ làm cô yên tâm hơn nhưng mà một hỏa hệ hồn sư ở sâu trong đáy biển, lại là một người có tính tình hỏa bạo như Tiêu Linh thì quả thật thực sự khó cho cô.

“Đằng sau cũng có một con Cua khổng lồ với niên kỷ tầm bảy vạn niên kỷ, đi sang bên phải thôi”

Tôn Vũ và Tiêu Linh đang tựa vai vào nhau, thật khó để tưởng tượng được hai người bọn anh có thể sống sót được hơn muời ngày ở một nơi như vậy, liên tục ở trong tình trạng đói khát, hai người bọn anh đã phải thử ăn rêu biển hoặc một ít sashimi hồn thú, hahaha, ăn cá sống có lợi cho sức khỏe a.

Thực chất là hai người giờ rất muốn chết quách đi cho xong rồi, nhưng mà vì đã hứa với Dạ Phong ca, hơn nữa cả hai cũng không muốn trở thành gánh nặng nên Tôn Vũ và Tiêu Linh vẫn cố cầm cự cho đến tận bây giờ.

Mừng một cái là bọn họ không phải lo lắng về không khí vì bọn họ có võ hồn là hệ hỏa, chỉ cần cho một chút nhiệt đốt cháy trong biển là có thể tạo ra bong bóng bọt khí để bọn họ thở, hai người cũng đã từng thử tạo ra một cái bong bóng đủ lớn để chứa cả hai người nhưng sự thật hung tàn là nó rất nhanh bị lấp đầy, chúng chỉ tồn tại được trong một khoảng thời gian nhất định, nếu không tận dụng không khí bên trong thì nó lại biến mất thôi.

“Hỏa hệ hồn kỹ quả là không ăn thua a, năng lực đã bị giảm bớt sáu thành mất rồi, chưa kể về mặt thể lực cũng cực kỳ hạn chế”

Tôn Vũ thật sự rất khó chịu, hai tay trước của anh hóa thành móng vuốt, sau lưng xuất hiện một đôi cánh rồng to lớn, dưới thân là Tiêu Linh đang ôm anh thật chặt để đảm bảo cho việc võ hồn dung hợp kỹ giữa hai người đảm bảo được giữ vững.



Rất tiện khi cho hai người có mối liên kết bên chặt với nhau vào cùng một map, họ có thể hiểu rõ ý của đối phương và giúp đối phương vượt qua được khó khăn, nhưng ngược lại, Cực hạn môn cũng nhắm và điểm đấy mà cho cặp đôi này vào ngay sâu đáy biển, kèm theo đó là những con hồn thú tu vi gần đến mười vạn năm, coi như là ở trên mặt đất đấu tay đôi với bọn chúng là đã hơi khó rồi chứ nói gì ở dưới đây mà đánh? Nó đánh bọn họ cho sấp mặt thì có.

“HỪ, ta thà đấu một mình với nguy hiểm ở trên mặt đất còn hơn là ở với tên này trong sâu đáy biển, thật sự là khó chịu ạ”

Tiêu Linh tỏ vẻ khó chịu, tuy miệng thì nói vậy nhưng cô vẫn ôm Tôn Vũ rất chặt, cô rất nghiêm túc dúi đầu vào cơ thể Tôn Vũ để anh mang cô đi, dồn mọi hồn lực mà cô có thể đưa hết cho anh.

Mặc dù có chút độc mồm nhưng Tiêu Linh vẫn hết sức quan tâm cho Tôn Vũ, cặp đôi này như thể là nước với lửa, hai bên không ưa gì nhau, đã thế cũng nóng tính như nhau, nhưng khi cần thiết, cả hai lại đáng tin cậy hơn bao giờ hết.

“Ha ha, Tiểu Linh, nắm chặt, anh tăng tốc đây”

Hai con hồn thú với niên kỷ cực cao đang đuổi theo Tôn Vũ, nếu ở trên mặt đất thì có khả năng Tôn Vũ chạy trốn được, nhưng mà bây giờ lại ở trên lãnh địa của người ta, hơn nữa hơn mười ngày qua bọn anh đã đánh giết biết bao nhiêu con hồn thú ngàn năm và vạn năm rồi chứ, cơ thể anh và Tiêu Linh cũng bị thương nặng nề, anh đành phải dùng hết sức của mình, cộng thêm có Tiêu Linh trao đổi hồn lực với bản thân, hi vọng là có thể kéo đủ dài khoảng cách hoặc là có cơ hội nào đó phản sát tụi này.

“Hừ, ai thèm nắm chặt anh chứ”

Tiêu Linh nói với một giọng khó chịu trong khi mặt cô đang đỏ bừng, phồng má lên dùng hai tay bám chặt lấy Tôn Vũ, hồn lực đỏ chói từ người cô truyền sang, bọt nước xung quanh họ nổi lên lỏm chỏm liên tục.

“Hồn kỹ thứ nhất + Hồn kỹ thứ tư: Vuốt Rồng + Hỏa diễm bão tố”

“Hồn kỹ thứ hai + Hồn kỹ thứ ba: Nhất kích lân lực + Lân bom bạc tạc”

Hai người cùng nhau thi triển hồn kỹ để đẩy nhanh tốc độ, Tôn Vũ dùng cặp móng vuốt của mình như vũ khí lợi hại để bơi lội, nhưng mà anh không bởi theo dòng nước tự nhiên mà là dòng nước mà bọn anh tạo ra.

Một tay của Tiêu Linh rời khỏi thân của Tôn Vũ, võ hồn Hỏa Lân Thương xuất hiện, sáu vòng hồn hoàn hoàn hảo xuất hiện, hai vàng, hai tím và hai đen, thế nhưng mà Tiêu Linh lại chỉ sử dụng những hồn kỹ đầu tiên của cô thôi.

Cây thương nhờ vào sự co dãn được mà xoắn lại, nó xoắn đến mức cực hạn rồi lập tức lợi dụng những quả bom tạo ra một cơn bạo tạc đẩy hai người rời khỏi đi, sau đó một cơn lốc xoáy xuất hiện, bão lốc bằng nhiệt xuất hiện, thiêu đốt những ngọn nước xung quanh thành bọt khí, màu đỏ mờ nhạt xuất hiện tận sâu bên dưới dòng nước ngột ngạt này, hai con người đang cố gắng đấu tranh lại với tự nhiên.

“Đi thôi”

“Ừm, đi thôi”

Tiêu Linh và Tôn Vũ nhìn nhau gật đầu nói, hai người bọn họ dùng hết tốc lực, cơn bão tố của Tôn Vũ lấy hồn kỹ của Tiêu Linh làm đà, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý mà giúp cho bọn họ bức phá ra khỏi tầm nhìn phía xa, cơ thể của cả Tôn Vũ và Tiêu Linh đều đang rất mệt mỏi, bao nhiêu ngày trời ở trong này, không bị nước biển ăn mòn thì kể ra cũng lạ đấy.

Bọt biển nhanh chóng che đi một mảng lớn tầm nhìn của đối phương, con Cá mập và con Cua khổng lồ rất nhanh nhận ra điều không bình thường, nó đẩy nhanh tốc độ và lập tức tiến tốc đuổi theo Tôn Vũ và Tiêu Linh, dù tầm nhìn bị che mờ đi nhưng bọn chúng không hề sợ hãi, chúng vẫn lao tới

Tại đằng sau đấy, Tôn Vũ và Tiêu Linh đang nắm tay nhau, đây có khả năng là thử thách lần cuối cùng mà hai người bọn họ phải đối mặt rồi, thời gian đã gần đến giới hạn mà thể lực cũng đến đáy, nếu còn cho thêm thứ gì khủng bố hơn thì bọn họ nguyện tự sát còn hơn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.