Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 56




Không ngờ, đêm nay tuyết lại rơi.

Những hạt tuyết đầu mùa nhỏ bé từ từ rơi xuống như mưa, màu trắng của chúng hoàn toàn tương phản với bầu trời đêm đen như mực này.

Thánh giá dừng giữa cây cầu nhỏ ở cung Phụng Nghi.

Mỹ nam vận trường bào trắng phối với tím, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm đang có những hạt tuyết nhỏ bé rơi xuống thân mình và dưới chân.

“ Tuyết rơi rồi?” Hoàng Thượng cau nhẹ mày, môi mỏng mấp máy, thấp giọng hỏi.

Minh công công và hai tiểu thái giám cũng có chút kinh ngạc, vì tuyết quả thật đang rơi trong màn đêm đen kịt. Sau chẳng ai lên tiếng, họ hơi cúi đầu đứng ở phía sau, mắt nhìn bóng lưng cao cao tại thượng của người trước mặt.

Ba người càng nhìn càng thấy bóng lưng thật lạnh lẽo, cao lớn, đầy uy nghiêm nhưng tựa hồ rất cô đơn của hoàng thượng, ngài tay chắp ra phía sau, áo choàng tung bay nhẹ, tóc đen như mực phất phơ, gương mặt tuấn mỹ hơi ngẩng nhìn lên bầu trời.

Cảnh tượng này đẹp đến mức người nhìn không muốn chớp mắt.

Một vài hạt tuyết trắng nhỏ chạm vào da mặt cũng trắng không kém mình, chẳng mấy chốc mỹ nam tử cảm nhận được chút lạnh lẽo trên mặt, xung quanh thân. Đôi mắt phượng với đôi con ngươi đen lãnh đạm nhìn lên bầu trời đêm, thoáng chốc trở nên nặng trĩu buồn, có chút mất mác gì đó cũng không hiện rõ.

Thấy lòng trở nên lạnh lẽo, sau lại cảm thấy tim của mình chợt nhói đau, cảm nhận được nó như đang rỉ máu đau đớn, đau đến mức làm hắn cúi đầu, đột ngột lấy tay đưa lên ngực trái, tay càng lúc càng bấu chặt lên ngực như muốn moi nơi đó ra xem, rốt cục là thứ gì đang đâm vào tim hắn?

Tay còn lại, gắt gao nắm chặt lan can cầu đến mức khớp xương đều hiện rõ lên, mày kiếm cau mạnh, đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp không lưu thông.

Một tiếng gọi dịu dàng và quen thuộc cất lên: “ Hoàng thượng..hoàng thượng..hoàng thượng..”

Giọng nói đó làm hắn càng lúc càng khó chịu, vì thanh âm kia nghe vào tai hắn thì quá mức thê lương.

Tiếng gọi vang vọng quanh quẩng bên tai hắn, càng ngày càng rõ hơn.

Mày kiếm nhíu chặt, hắn cuối cùng cũng đã nhận biết được đó là giọng của ai, môi mấp máy cũng khẽ gọi tên người đó, giọng đầy đau khổ: “ Tuyết Y..”

Tim hắn co thắt, càng lúc càng cảm thấy đau.

Cảnh xưa tái hiện, quá khứ không ngừng chạy về, mang hắn tách biệt với mọi thứ ở hiện tại, đắm chìm trong quá khứ.

Rõ ràng khung cảnh ngọt ngào ở trước mắt, nhưng lại làm người càng nhìn càng đau khổ thế này?

***

Xung quanh một cái lương đình là vô số giống loài bạch hoa đang sinh trưởng, đây cũng đúng lúc là mùa khoe sắc và nở rộ của một vài loại trong số chúng.

Màn lụa che xung quanh lương đình được xoã xuống, vải một màu trắng tung bay trong gió. Hương thơm dịu nhẹ của các loài bạch hoa bay lượn lờ trong không khí, phản phất tư vị ngọt ngào.

Cảnh sắc đẹp tựa chốn thần tiên, bướm bay dập dìu, chim hót véo von, ríu ra ríu rít trên cành cây và trên mái đình.

Trong lương đình có đặt một chiếc ghế tựa quý phi, một bàn trà nhỏ, ngồi trên ghế là đôi nam nữ tình cảm mặn nồng, phu thê thấm thiết bên nhau.

Phương Tuyết Y thân một bộ bạch y tinh khiết, tóc búi đơn giản, trâm cày chẳng thấy, chỉ mỗi sợi dây vãi lụa bằng hai ngón tay buộc hờ ở phần đuôi tóc, thân mềm mại nằm tựa trong lòng của một nam tử vận tử y, giọng dịu dàng như nước gọi hắn.

“ Hoàng thượng..”

Đôi mắt mỹ nam tử tràn đầy vẻ cưng chiều, sủng nịnh vô hạn, cong môi: “ Hửm?” Chăm chú nhìn người đang gọi hắn, một tay thì đùa nghịch tóc của người đó, tay còn lại thì ôm ngang eo của người đó.

“ Khải Thuỵ..” Nữ tử trong lòng lại gọi, nhưng kì này gọi tên hắn đầy ngọt ngào và vừa tha thiết vừa trêu đùa, nghịch ngợm gọi, đồng thời nàng ngẩng khuôn mặt không tì vết lên nhìn hắn, miệng cười tươi.

Phải biết, phi tần dù được hoàng đế sủng đến mức nào, cũng không được gọi thẳng tên của hoàng đế, vì như vậy là mang tội khi quân, sẽ bị xử phạt rất nặng.

Hoàng thượng nghe vị nữ nhân nằm ở trong lòng hắn gọi như thế, không giận dữ, càng không có ý trách mắng, mà nâng môi cười hỏi: “ Nàng muốn gì, thì nói đi.” Trong mắt vẫn là ngàn vạn sự sủng nịch.

Nhìn vào đôi mắt trông như biết nói kia, hắn tựa như biết nàng muốn hắn làm gì đó. Càng nghĩ, nụ cười trên môi của hắn càng hiện rõ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn hắn, miệng cười một cái tựa như hoa nở giữa mùa xuân, sau lại tựa đầu vào ngực hắn, đôi tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy đôi bàn tay to của hắn đặt lên bụng mình, nơi có một sinh mạng nhỏ bé đang lớn lên theo từng ngày, từng tháng trong sự mong đợi của hai người. Đôi mắt mơ màng nhìn ra xa xa, long lanh, hào quang toả sáng, miệng cười vô cùng vui vẻ.

“ Mùa đông năm nay, một nhà ba người chúng ta đi Bách Hoa sơn một chuyến có được không? Thiếp muốn ngắm mặt trời lặn và mặt trời mọc ở trên đỉnh núi cao đó khi mùa đông về. Nghe nói, khi mọc thì thấy mặt trời rất gần và rất to, rất đẹp! Còn khi lặn thì thấy tuy nhỏ và xa, nhưng phối với cảnh thì lại vô cùng đẹp!”

Hoàng thượng chỉ cần nghe giọng nói đầy vui vẻ và phấn khích của nữ nhân trong ngực mình, cũng không cần nhìn, mà vẫn biết khuôn mặt nhỏ nhắn kia vui đến mức nào rồi. Hắn nâng môi cười, cố tình không lên tiếng.

Tuyết Y chờ mãi mà tên nam nhân kia vẫn im lặng, đôi mày liễu nhíu lại với nhau, nàng ngồi dậy, nhìn hắn hỏi, khuôn mặt có chút lo lắng: “ Có được không?”

Trong lòng nàng không khỏi lo lắng, sợ hắn không đi được, bởi hắn đã là hoàng đế, công việc rất nhiều, chuyện muốn đi đâu đó là vô cùng khó.

Giả lại, gần đây hắn và đám quan viên kia lẫn thái hậu đều đang vì chuyện hắn muốn phong nàng làm hoàng hậu mà bất đồng và đối nghịch, mặc dù nàng đã dọn đến Phụng Nghi cung ở rồi, chẳng qua là chưa có công bố chính thức khi nào đại lễ sẽ được cử hành thôi.

Thật ra đối với nàng, nếu không được làm hoàng hậu cũng không sao, miễn được ở bên cạnh hắn là nàng đã vui lắm rồi!

Khải Thuỵ nhìn nàng, hắn đã nắm rõ tâm can của nữ nhân này rồi, dĩ nhiên biết nàng đang lo cái gì. Không lên tiếng, mặt giả vờ khó xử nhìn nàng.

Nàng thấy mặt hắn như vậy liền cúi thấp đầu, giọng có vẻ buồn và thất vọng, trầm thấp nói: “ Không đi được, cũng không..”

“ Nàng ngốc quá!” Khải Thuỵ bật cười thành tiếng, lấy tay gõ nhẹ vào trán của nàng một cái, mắt đầy vẻ cưng chiều, dịu dàng nói: “ Nếu nàng thích đến Bách Hoa sơn để ngắm mặt trời..mỗi năm khi mùa đông về, ta liền đưa nàng đi. Có được không?”

“ Ừm!” Người trong lòng hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không còn cầu mong gì nữa.

Mỹ nam tử nhếch miệng cười dịu dàng, nói: “ Chỉ cần là nơi mà Y Y nàng muốn đến, chúng ta liền đến. Dù là xa cỡ nào, ta nhất định sẽ đưa nàng đi. ”

Khải Thuỷ ôm nàng vào lòng, siết chặt vòng tay, nói tiếp: “ Ta đã quyết định, hai hôm nữa sẽ cử hành đại lễ sắc phong cho nàng làm hoàng hậu. Nếu lần này, nàng mà hạ sinh một nam hài tử, ta liền tấn phong nó làm thái tử, sẽ định là người kế vị ta sau này!”

Muốn cho người mọi yêu thương, dành những gì tốt nhất cho vị nữ nhân mà mình yêu nhất trong kiếp này! Sủng, cưng chiều nàng đến cực hạn mà hắn có thể làm! Dù không thể, cũng quyết làm cho bằng được, miễn điều đó làm nàng sống vui vẻ hạnh phúc là hắn làm tất cả.

Tuyết Y nghe Khải Thuỵ bảo sẽ đưa mình đi Bách Hoa sơn, nàng rất vui, nhưng khi nghe chuyện hắn quyết định phong nàng làm hoàng hậu, rồi cả chuyện muốn đứa hài tử còn chưa ra đời làm thái tử gì đó..

Nàng rất vui, sau nghĩ lại, niềm vui trên môi nàng đã giảm xuống đến phân nửa. Đối với nàng mà nói, hoàng quyền lẫn địa vị không quan trọng! Hắn mới là tất cả đối với nàng, nàng không muốn hắn vì nàng mà sầu não hay bất cứ điều gì.

“ Hay là..” Tuyết Y miệng cười mãn nguyện, nói: “..Thiếp không làm hoàng hậu cũng không sao!”

“ Nàng đang nói ngốc gì vậy?”

Hoàng thượng nâng gương mặt có chút buồn bã và lo lắng muốn cất giấu của nàng lên, hôn nhẹ vào đôi môi kia một cái, ôm người vào lòng, có chút tức giận: “ Nếu nàng không làm..Vậy, ai cũng không được làm hoàng hậu của trẫm. Có hiểu chưa?”

Nói cách khác, chỉ có nàng, mới có tư cách làm hoàng hậu của hắn!

***

Nhưng rồi sau đó, thì sao? Người hắn yêu, hài nhi của hắn..đều không còn!

Khải Thuỵ siết chặt tay, ánh mắt lạnh đến thấu xương, nhếch miệng cười, trong nụ cười đó, tà ác có, đau khổ có, tất cả đan xen với hận thù chất chứa lâu năm cao đến mức làm hắn phút chốc trở nên tàn ác, thành một con người khác.

Người, đã làm người mà hắn coi trọng hơn cả mạng sống của mình, khiến nàng vĩnh viễn rời xa hắn, nhất định sẽ không có kết cuộc tốt khi rơi vào tay của hắn!

“ Hoàng thượng..hoàng thượng..”

“ Ngài không sao chứ?”

Minh công công cùng hai tiểu thái giám vội lên đỡ hoàng thượng, sắc mặt hoảng hốt.

“ Hoàng thượng. Hay là..hồi cung nghỉ ngơi đi?” Minh Hề sắc mặt lo lắng.

“ Trẫm..không sao.” Khải Thuỵ từ từ đứng thẳng dậy, trong phút chốc đã khôi phục thần thái, sải bước đi tiếp. Nhất định đòi đầy đủ!

Ba người họ cũng không nói thêm gì, lặng lẽ đi ở phía sau. Minh công công nhìn bóng lưng của hoàng thượng, lòng khẽ thở dài một tiếng.

“ Đại yến của thái hậu còn cách bao nhiêu ngày nữa sẽ đến?” Hoàng thượng bỗng lên tiếng hỏi, không phải hắn không nhớ ngày, mà tại hắn muốn hỏi.

“ Thưa hoàng thượng. Đại yến của thái hậu còn khoảng hai mươi hai ngày nữa sẽ được cử hành.” Minh công công cẩn thận tính toán rồi đáp.

Nói là đại yến, chứ thật ra là sinh thần, là tiệc mừng thọ năm mươi chín tuổi của thái hậu. Năm nay tổ chức linh đình hơn mọi năm, nên các nước ắt hẳn sẽ cử người đến chúc mừng, kinh thành sẽ rất nhộn nhịp.

Khải Thuỵ “ Ừ!” một tiếng, sau lại nói tiếp: “ Đến lúc đó, ắt sẽ có rất nhiều sứ giả, đặc biệt là các hoàng thân quốc thích của nước khác đến chúc tụng. Trẫm định sẽ tổ chức một cuộc săn bắn ngay sau ngày Đại lễ của thái hậu ở khu rừng Bách Hoa sơn, hai ngày một đêm. Nhằm khắc chặt tình hữu nghị giữa các nước. Ngươi đưa chỉ thị của trẫm xuống, chuẩn bị chu toàn trước mọi thứ.”

“ Hoàng thượng..Nếu tổ chức săn bắn ở Bách Hoa sơn, liệu có nguy hiểm quá không?” Minh công công lo cho sự an toàn của hoàng thượng và mọi người mà cả gan lên tiếng.

Lý do tại sao hoàng thượng chọn đi săn ở Bách Hoa sơn, ông cũng hiểu. Nhưng cũng quá nguy hiểm đi, Duệ Lâm - Bãi săn hoàng gia có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hơn. Mặc dù biết Bách Hoa sơn nằm ở phía đông của Duệ Lâm, cách hoàng thành không bao xa, nằm gần kinh thành Vĩnh Lạc cũng không đến đổi nguy hiểm, nhưng vẫn nên đề phòng bất trắc, nếu bọn người có âm mưu hành thích cũng dễ thoát thân bằng cách trà trộm vào dân thường và ngược lại.

“ Ý trẫm đã quyết!” Hoàng thượng sắc mặt lạnh nhạt, hơi quay đầu nhìn Minh công công khiến ông câm nín, sau lại phân phó: “ Chuyện này tạm giao cho Thượng thư lễ bộ - Tô Kỷ Hằng, bảo hắn chuẩn bị, mười ngày sau đến gặp trẫm.”

“ Vâng thưa hoàng thượng.” Minh công công cúi đầu, đổ mồ hôi lạnh, xem ra ông lắm lo mà cả mạng già của mình muốn mất.

Khải Thuỵ sải bước, hơi ngẩng đầu nhìn lên trời một cái.

Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, chớp mắt đã gần tám năm rồi. Điều mà muốn làm vào năm đó, mặc dù trễ..nhưng vẫn muốn làm!

***

Trước cửa tẩm phòng hoàng hậu.

Bọn nô tài thấy vị nam tử một thân bạch phối tím y phục cùng với bạch áo choàng phất phơ trong mưa tuyết, trên thân cơ hồ còn động những hạt tuyết nhỏ, chân đang sải bước đi đến, họ lật đật đi ra tiếp giá, hành lễ theo quy củ.

“ Chúng nô tài xin bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Khải Thuỵ phất tay cho bọn họ miễn lễ, cởi áo choàng, phủi tuyết dính đầy ở trên người xuống. Hắn bước vào tẩm phòng của hoàng hậu, mắt đảo quanh, chân cũng dạo một vòng, sau lại mở miệng.

“ Hoàng hậu đâu?” Cau mày nhìn bọn nô tài hầu hạ hoàng hậu, trưng bộ mặt âm trầm không gợn sóng, khí thế uy áp.

Rõ ràng từ lúc hắn bước vào cửa cung đã cho thái giám đi thông báo trước một tiếng, khi hắn đến lại không thấy bóng hoàng hậu ra đoán, khi vào lại chẳng thấy người đâu? Đây là nói lên cái gì? Muốn chống đối đến cùng sao?

Hôm qua vừa hạ triều, hoàng thượng cũng đến Phụng Nghi cung thăm hoàng hậu một chuyến nhưng chưa uống hết tách trà đã rời, hôm nay lại đến.

Nếu không được, đừng trách hắn hạ thủ mà không lưu tình!

Giờ phút này chỉ thấy ở đây có bốn tên thái giám và bảy cung nữ, họ đều khẽ đưa mắt nhìn Chu Đại Nham. Chu công công vẻ ngoài chừng chưa đầy hai mươi lăm tuổi, hắn ta là thái giám mới từ Nội Vụ Phủ điều đến làm tâm phúc của hoàng hậu nương nương vào vài ngày trước, trên danh nghĩa là vậy, nhưng thật ra là đến làm gián điệp, hắn ta là do Minh Hề tổng quản cử đến theo lệnh của cấp trên.

Nghe hỏi, hắn ta lật đật đi ra hành lễ cúi người, cung kính đáp: “ Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đang tắm nên không thể nghênh tiếp thánh giá. Xin hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng thượng vừa an vị tại chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn ở sảnh phòng, cau một bên mày: “ Tắm?”

Rõ ràng đến mùa đông, trời lạnh, thân thể không tốt mà lại tắm muộn thế này? Muốn bệnh tật nặng nằm liệt giường?

Khải Thuỵ mày càng nhăn lại vì khi biết vị hoàng hậu của hắn đã định giờ giấc rõ ràng, nhưng hắn không cảm thấy đúng chỗ nào, tất cả đều thấy không ổn.

Mặc dù hoàng hậu không nói gì, nhưng mỗi ngày đều làm đúng thế, bọn nô tài cũng ngầm hiểu, quy định giờ giấc của chủ tử là thế.

Trời chưa sáng đã dậy ăn rồi lăn ra ngủ, trừ những việc bắt buộc phải làm như: vệ sinh và tắm thì chẳng đi đâu ngoài phụng sàng, mà chuyện bắt buộc đó là ngày ngày ai cũng phải làm. Sau lại dậy ăn trưa rồi ngủ đến khi cơm tối mới dậy, đi tắm rồi dùng bữa, tối an giấc rất sớm.

Nghe xong, chỉ thấy một ngày của hoàng hậu hắn chỉ mỗi việc ăn với ngủ, ngủ rồi lại ăn.

Vừa lúc hoàng thượng định trách mắng bọn nô tài này, tại sao không phân rõ ràng giờ giấc cho hoàng hậu mà để nàng làm càn như vậy, cả ngày chỉ biết ở trong phòng mãi mà không ra ngoài đi dạo, thì nghe tiếng ‘ leng keng’ đến ngày một gần, tiếp sau đó là hoàng hậu đi vào.

Khải Thuỵ cau mày, nhìn về phía cửa chính.

Lệ Khuynh sau khi tắm thì sắc xuân rạng ngời, toả sáng trong bộ y phục đỏ thẫm, dáng vẻ rung động lòng người, bộ dạng thước tha làm cho cung nhân ở cung Phụng Nghi hết há hốc rồi thất kinh, ngẩn người nhìn.

Nói là bộ y phục thì có chút không đúng, vì đã bị nàng lược bỏ bớt chỉ còn mỗi bộ đồ lót, trung y một lớp áo, sau lại quyết định mặc thêm chiếc váy lụa dài, vì khi biết ‘ác ma giả làm hoà thượng lại đến nhà hồ ly già đội lớp cừu non tụng kinh tối’.

Đai lưng cũng chỉ là hai sợi dây trắng đơn giản đan vào nhau, có đính hai quả chuông nhỏ đáng yêu, phát ra tiếng ‘ leng keng’ nhỏ khi di chuyển.

Mặc ngoài là một chiếc áo hoa văn nhẹ nhàng thượng hạng dài thước tha, nó có vẻ hơi dày vì đã đến mùa đông rồi, cần giữa ấm thân thể.

Đối với nàng, bao nhiêu lớp y phục đó cũng đã làm nàng tăng lên vài kí, mỡ bụng cũng dày lên. Nếu mặc tất cả, sợ là nàng không đi được mà bò hay lếch hoặc nhờ người khiêng đi, chứ thân thể này nhỏ bé..Hầy, theo đúng hình mẫu mỹ nhân ở đây.

Bọn nô tài của cung Phụng Nghi cũng đau đầu, khi muốn nắm bắt tâm tư của chủ để hầu hạ tốt hơn, nhưng họ không hiểu nổi vị hoàng hậu này. Không cần nói chuyện xa, chỉ nói ‘mặc.’ Thử hỏi, đi nhìn tất cả các phi tần khi nghe hoàng thượng đến sẽ ăn diện ra sao? Mục đích chính, có phải là để thu hút ngài? Lại nói đến giọng điệu dịu dàng, ngon ngọt,v.v.v Nói chung đủ kiểu để lấy lòng hoàng thượng.

Trước đó, hoàng hậu ăn mặc lúc nào cũng phóng túng, sợ cả hậu cung này khó tìm ra người thứ hai phóng túng bằng, nhưng khi hoàng thượng đến thì khép nép đến lạ thường là sao?

Nếu họ biết hoàng hậu của mình chính là, không thích phô thân trước tên gọi là hoàng thượng. Cái gọi là cho khắp thiên hạ nhìn mà không muốn cho một mình hắn xem, lão nương bà bà của hắn phóng túng đến cỡ nào.

Nhớ ngày hôm qua hoàng thượng đến, hoàng hậu không chỉ không hành lễ theo quy củ mà còn không nói hay quan tâm đến ngài, cái liếc mắt cũng quăng đi phương nào. Thấy hoàng thượng mặt âm trầm, lạnh ngắt đến mức làm họ thấy mà toát hồ hôi lạnh cả buổi trưa hôm qua, tưởng cảm mạo luôn chứ?

Khỏi hỏi kết quả hoàng thượng ra sao, cũng đã đoán được vài phần. Buổi trưa tuy nắng không gắt, hoàng thượng đi ra về mà mặt lạnh như mùa đông giữa chốn mùa hè, âm u khó tả, còn họ thấy tâm tình hoàng thượng thì cứ ngỡ như mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo mà đến hồ băng đào hố tắm chứ?

Nha, chỉ nhiêu đó thôi là đủ thấy hoàng hậu ‘khác’ lạ, nhưng cái ‘khác’ đó chẳng đặc biệt gì, mà chỉ chọc cho hoàng long giận đỏ mặt đến tía tai.

Trong lòng bọn cung nhân ở Phụng Nghi cung đều hi vọng hoàng hậu nên nghĩ cho đại cuộc, mà biểu hiện tốt một chút để hoàng thượng sủng ái. Để họ còn có thể hầu hạ chủ tử lâu dài, để khi đi ra gặp các cung nhân của cung khác còn oai oai một chút, không được chín mười nhưng cũng được một đi, miễn họ không bị khinh như đi theo chủ tử bị thất sủng mà phân vị lẫn phẩm hàm thấp kém, bị người cung khác khi dễ là đa tạ lão thiên, họ sẽ đốt nhan khấn phật triền miên nếu hoàng hậu biết nghĩ.

Họ thở hắc ra một hơi, nhưng thôi đi, chuyện đó chắc đợi khi nào mà thái giám có thể sinh con được, chắc sẽ có chút hi vọng ứng nghiệm.

Lệ Khuynh vừa bước vào cửa liền cảm nhận được ngay bầu không khí của bữa cơm tối mình ảm đạm và tồi tệ đến mức nào. Ôn Thần ngồi đó, bảo sao tốt? Chưa gì mà sắm một màu đen thui rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.