Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 5




Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Tuyết chưa bao giờ thấy Lương Tuấn Đào có vẻ nghiêm nghị như thế với cô, giống như cô phạm phải vào sai lầm không thể tha thứ. Trong lúc nhất thời, cô bị anh trấn áp, lại không dám mở miệng nói lời muốn rút lui.

“Mau đánh tan ý niệm hoang đường buồn cười này đi, sau này đừng nhắc tới trước mặt anh!” Lương Tuấn Đào nói xong, cảm giác lời nói của mình quá mức cực đoan rồi. Bình tĩnh cảm xúc một chút, anh tự tay kéo cô dậy, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, thái độ và giọng điệu hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói cho cô biết, “Nhiệm vụ lần này chúng ta chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại! Nhất định phải kiên định lòng tin, không thể bỏ dở nửa chừng!”

Cứ như vậy, bị giũa cho một trận, Lâm Tuyết vẫn lưu lại. Nhưng tâm sự của cô trở nên nặng nề, dáng vẻ rất không vui, thái độ với Lương Tuấn Đào cũng lạnh rất nhiều.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy sứ mạng quân nhân giam cầm và hạn chế cô, cảm thấy áp lực trầm trọng và trách nhiệm.

Đời này, cô sống liên tục sống rất nặng nề, luôn luôn làm một chút chuyện không thể do bản thân mình quyết định. Vốn tưởng rằng thời kỳ cực khổ đã qua, không ngờ vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc và đè nén. Chuyện trong cuộc sống không như ý 89%, có lẽ, cô nhất định không cách nào sống ung dung tự tại.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Tuyết hơi sa sút, uể oải, không lên tinh thần với bất cứ chuyện gì. Lương Tuấn Đào vẫn luôn bận rộn, anh cần chuẩn bị để các chiến sỹ dung nhập vào trong các tổ chức ở địa phương một cách nhanh nhất, giống như tắc kè hoa vậy, trong thời gian ngắn nhất thích ứng với hoàn cảnh dân tộc và tục lệ địa phương.

Đây là năng lực cần thiết của quân nhân! Các chiến sĩ mà Lương Tuấn Đào lãnh đạo tuyệt đối là ưu tú đệ nhất vượt trội, bọn họ ở bất cứ xó xỉnh nào cũng nhanh chóng xâm nhập vào nơi đó, sau đó tổng kết ra cách thức thích hợp để sinh tồn, lấy ngắn nuôi dài, nhanh chóng mạnh mẽ lên, làm người chiến thắng cuối cùng, nhiệm vụ hoàn thành, là mục tiêu cuối cùng của bọn họ.

Lâm Tuyết tiêu cực nhìn Lương Tuấn Đào bận rộn, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét với việc khẩn trương bận rộn nhiệm vụ. Có lẽ, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi quân đội.

Lương Tuấn Đào nhìn thấu cô đang tiêu cực, khuyên cũng không có tác dụng, nhiều lần nghĩ ngợi, trong lúc cấp bách bớt chút thời gian hẹn cô ra ngoài bắn chim. dfienddn lieqiudoon

“Bắn chim?” Nghe được đề nghị này Lâm Tuyết rất kinh ngạc, cho rằng mình nghe lầm, “Bây giờ không phải anh rất bận sao?”

“Nhìn em hơi buồn bực, dẫn em ra dã ngoại giải sầu!” Lúc này ở đây chính là mùa mát mẻ, khí hậu dễ chịu, hết sức thích hợp với đi dã ngoại. Lương Tuấn Đào cầm tay thon của cô, tính tình dễ chịu mà cười nói, “Thạch Vũ cũng đi cùng, buổi trưa chúng ta không trở lại, ăn cơm dã ngoại ở ngoài!”

Không có nhiều người, đều là người cô quen biết, còn có thể ăn cơm dã ngoại, Lâm Tuyết quả nhiên thấy hứng thú.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Địa thế của lưỡi liềm vàng có thể nói bằng phẳng hơn tam giác vàng rất nhiều, vùng núi tương đối ít, đồng bằng và hồ nước tương đối nhiều.

Hoàn cảnh như vậy dường như thích hợp cho loài chim sinh sống, nhất là bên hồ, những loài chim nước kia kết thành bầy đàn thật sự khiến cho người ta thèm thuồng.

Lương Tuấn Đào và Thạch Vũ đều là tay súng thần, hầu như không cần Lâm Tuyết nổ súng, đã thu được một bó lớn chim nước, ở tỏng non sông tươi đẹp, bọn họ ngắm cảnh đẹp, tự thân ra tay làm bữa tiệc hương vị dân dã, vui vẻ hòa thuận.

Làm thức ăn ngon vẫn là Thạch Vũ lành nghề, nướng ăn hầm ăn, đa dạng cũng không ít, mùi vị đều rất tuyệt. Lương Tuấn Đào trời sinh ngu ngốc với nấu nướng, cho nên mới mang theo Thạch Vũ, chủ yếu cũng bởi vì Lâm Tuyết quen thuộc với anh ta, nhiều thêm một người ngoài, cũng có nhiều đề tài hơn, tránh khỏi lúng túng như những ngày qua anh và Lâm Tuyết nhìn nhau chẳng nói gì.

Thạch Vũ nướng chín món ăn dân dã, Lương Tuấn Đào lấy bia từ trong xe ra, ba người vừa ăn vừa uống, tán gẫu chủ đề liên quan đến đứa bé.

Nhìn ra được Lâm Tuyết chán nản nhiệm vụ lần này, Lương Tuấn Đào liền đúng lúc chuyển đổi đề tài dời lên người con trai, không hề nói chuyện nhiệm vụ nữa. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Không ngờ, nói đến đứa bé, Lâm Tuyết càng muốn về nhà, cô thì thào nói: “Chờ sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, em nhất định phải rời khỏi quân đội!”

Lời này khiến Lương Tuấn Đào hậm hực một trận, anh nhìn ra được cảm xúc chán ghét của Lâm Tuyết, lại không ngờ rằng Lâm Tuyết vậy mà lại cảm thấy chán nản quân đội, chẳng lẽ cô cứ là một người phụ nữ không có kiên nhẫn như thế? Nghĩ tới cô đã từng đầy cõi lòng nhiệt tình, một cách toàn tâm toàn ý mà muốn lập chiến công ở quân đội, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thay đổi.

Lương Tuấn Đào nhíu đôi mày lên, không nói gì, Thạch Vũ lại rất tích cực phụ họa: “Nói đúng lắm! Phụ nữ mà, thật sự không thích hợp với nơi tính kỷ luật quá mạnh mẽ như trong quân đội. Nhất là người phụ nữ đã làm mẹ, càng không thích hợp ở trong quân đội!”

Nghe được Thạch Vũ nói như vậy, Lâm Tuyết ấm áp trong lòng, cảm thấy anh thật sự là một người đàn ông hiểu lòng người, “Nhưng mà…” Cô ngập ngừng nói, quay đầu nhìn về phía Lương Tuấn Đào đang rất trầm mặc, thử thăm dò lần nữa thỉnh cầu nói, “Em muốn… Trở về ngay bây giờ! Trở về viết báo cáo giải ngũ!”

“Phịch!” Lương Tuấn Đào ném thịt nướng trong tay lên cỏ, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tuyết, trách cứ, “Đừng để anh nghe thấy lời nói này của em, làm chồng của em, anh lấy làm hổ thẹn thay em!”

“…” Lâm Tuyết giật mình, cô không nghĩ tới Lương Tuấn Đào sẽ có phản ứng kịch liệt với việc cô giải ngũ như thế. Anh nói gì? Lấy làm hổ thẹn thay cô? Cô rốt cuộc làm chuyện gì khiến cho anh thấy hổ thẹn!

Thấy hai người cương cứng, Thạch Vũ liền vội vàng khuyên giải: “Lâm Tuyết là một hụ nữ, khi mềm yếu bất lực, cậu nên an ủi cô ấy, tại sao có thể tổn thương cô ấy như vậy!”

“Đủ rồi!” Lương Tuấn Đào rất tức giận với việc Thạch Vũ nghiêng về phía Lâm Tuyết mà nói chuyện, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, đồng thời cũng là cấp dưới của tôi, tôi có quyền giám sát tư tưởng hành vi của cô ấy! Ở quân đội nhiều năm như vậy, cấp dưới của Lương Tuấn Đào tôi chưa từng có đào binh, cô ấy là người đầu tiên!”

Đào binh? Lời nói khó nghe như vậy mà lại dùng trên người cô! Lâm Tuyết uất ức một trận, dĩ nhiên nhiều hơn chính là khổ sở. Cô rốt cuộc không nhịn được nữa, tranh cãi lại: “Tôi chỉ chán ghét cuộc sống quân đội nên giải ngũ mà thôi, anh phải dùng tới từ khó nghe như vậy sao? Sao tôi lại thành đào binh rồi hả? Tôi không lén lút chạy về, tôi chỉ muốn đánh báo cáo giải ngũ với quân đội mà thôi! Không chỉ muốn rút khỏi nhiệm vụ lần này, tôi còn muốn rút khỏi quân đội!”

“Đừng nói những thứ vô dụng này với tôi! Tại sao em lại đột nhiên muốn giải ngũ?” Lương Tuấn Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lâm Tuyết, ánh mắt của anh đáng sợ như vậy, lạnh lùng như băng sương không hề có chút nhiệt độ nào, “Có phải bởi vì Mạc Sở Hàn không? Em không có dũng khí lùng bắt anh ta, sợ đối mặt với anh ta bị hủy diệt và biến mất, có đúng không?”

“Đúng!” Lâm Tuyết dứt khoát thừa nhận, nếu như anh đã cho là như vậy, cô sẽ đúng như anh mong muốn, “Tôi không muốn nhìn thấy Mạc Sở Hàn nữa! Cũng không muốn tiếp tục hành động lần này, tôi muốn rút lui!”

“Em dám!” Lương Tuấn Đào lập tức móc súng lục ra, bắn lên trời một viên đạn, lạnh giọng nói, “Em dám làm đào binh, anh bắn chết em!”

“…” Nước mắt cứ mãnh liệt trào ra như vậy, cô không cách nào kiềm chế được mình, kịch liệt nghẹn ngào.

“Đừng khóc!” Thạch Vũ nóng nảy, quay đầu trợn mắt về phía Lương Tuấn Đào, “Cậu gào cái gì? Chĩa súng về phụ nữ, xem ra cậu có tiền đồ!”

“Chuyện hai vợ chồng chúng tôi, anh xen vào làm cái gì? Cút!” Lương Tuấn Đào có thói quen giận chó đánh mèo với người khác, lúc này đầy ngập lửa giận không cách nào khống chế phát tiết về phía Thạch Vũ.

“Lâm Tuyết là bạn của tôi, cậu cầm súng đe dọa cô ấy, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn!” Thạch Vũ cũng lấy súng ra, chỉ vào Lương Tuấn Đào, lạnh lùng nói, “Cậu dám làm tổn thương cô ấy một chút, tôi bắn chết cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.