Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 30




Hà Thụ kỳ thật hôn mê không lâu, buổi tối trên giường bệnh đã tỉnh lại. Hắn nhìn trần nhà trắng xóa, có cảm giác không tìm được phương hướng, rồi cảm giác toàn thân bị nghiền nát đem thần trí trở về, làm hắn hơi nhíu mày. Trên từng tĩnh mạch đều quấn lại, từng giọt nước biển cố gắng tiến vào trong cơ thể, mạch máu yếu ớt có một loại cảm giác đau đến phát cuồng.

Hộ sĩ kiểm tra phòng phát hiện Hà Thụ tỉnh lại, rất nhanh tìm tới bác sĩ phụ trách, người kia tuổi thực trẻ, mang kính mắt gọng vàng, áo blouse trắng dài khoác trên người cũng giảm đi một chút vị đạo tiêu sái. Người kia lấy bản bệnh án, nói một loạt để Hà Thụ nghe: “Gãy một khúc xương sườn, hệ thống mô liên kết da bị tổn thương, này có lẽ do người lái xe chạy không nhanh, mà anh lại may mắn bị trúng ngực bụng thôi. Xương sườn gãy cũng không bị lệch vị trí, nói tóm lại không gặp vấn đề gì lớn, nhưng dù sao vết thương này cần một trăm ngày không hoạt động gân cốt, cố gắng tu dưỡng. Dù sao việc phiền toái nhất là thân thể trường kỳ không đầy đủ dinh dưỡng, bị thiếu máu làm thân thể yếu đi, liền trong trong thời gian này bồi bổ, biết chưa, a?”

Hà Thụ im lặng nghe, cũng không phát biểu gì, thật lâu sau mới nói: “Ai đưa tôi tới, người nọ hiện tại ở đâu…?”

Bác sĩ kia cười cười, nói: “Là anh của anh đi, thời điểm mang anh tới, dường như do chạy mà đứt hơi, sau khi kiểm tra xong tôi còn hỏi anh ta vì sao không kêu xe tới, anh ta lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra lúc đó ôm chạy quýnh lên, sắc mặt đều trắng toát như người chết, anh có chuyện gì xảy ra, anh của anh còn không khóc ngất…”

Hà Thụ nghe xong lời này, sửng sốt một chút, rồi mới lấy tay ra sức xoắn nệ, đợi cho cổ khó chịu trong ngực tán đi mới nói: “Ai đưa tôi tới… Người đó hiện tại ở đâu?”

Bác sĩ nói: “Mới vừa còn ở đây, sau đó nghe điện thoại, dường như nói ai đã trở lại, rồi sau đó đi ra ngoài.”

Lúc vừa tới thành phố này, kỳ thật tồn tại một ít suy nghĩ không thực tế. Cũng không mong chuyện gì lắm, chỉ là một lòng một dạ muốn học chút bản lĩnh. Người thân ở quê nhà, cha mất sớm, mẹ cũng không phải người được đi học, suốt ngày trên núi tìm chút xa tiền tử, cây xạ cúc (1) gì đó, ở bên đường bán trà mát, năm đồng một chén lớn. Sống thực vất vả, hắn sống cũng rất vất vả, nhớ lúc đi học, môt đường đến đều phải qua sông mấp mô, đi hơn mười dặm, lúc xuất phát, bầu trời còn lại chấm nhỏ, qua nghĩa địa, đi trên sông còn thấy ma trơi ven đường, liều mạng khóc, gió thổi qua, lửa kia còn phiêu theo hắn, lúc ấy chỉ biết khóc chạy về nhà, mẹ lấy roi ra sức đánh, rồi mới đem hắn đuổi ra cửa, chuyện quá khứ vụn vặt đều mơ hồ trong trí nhớ, đến bây giờ ngược lại chỉ nhớ hoa cúc lộ ở khe hỡ trên tảng đá, nở một đường dài.

Hắn liều mạng thi vào trường cao đẳng trong thành phố, thi đậu mới biết được đại học có bao nhiêu cao quý, hăn trơ mắt nhìn mẹ đập nồi bán sắt, bán gà bán heo, nhưng bất quá chỉ là số lẻ, vì thế mượn, mượn một nhà lại một nhà, rồi mang hắn dập đầu cảm ơn từng nơi. Hắn khi đó cảm thấy người có mặt, cây có lớp, liều mạng đứng dậy, nhưng mẹ lại kiên quyết đè hắn xuống, gõ! Vì thế liền gõ hắn từ đầu thôn đến cuối thôn, tiền mượn được rồi, đầu cũng không đổ ít máu, kết quá chỉ có thể ôm chặt mẹ, khóc, dùng hết sức lực mà khóc. Khóc xong rồi mang chăn mới bao gối mới áo bông mới giầy vải mới đi đến trường.

Đồ vẫn còn mới, lại có thể chi gì? Lần đầu tiên, người chung phòng chê bao gối hắn có hình mẫu dơn, cách ăn mặc nhà quê, phát âm mơ hồ không rõ ràng. Từ đó về sau, cười hắn phát âm sứt sẹo, viết xẫu, xài bút máy rỉ mực, còn chê tính tình hắn ẻo lả. Hắn dùng thời gian một năm mới biết mọi người cười hắn chuyện gì, rồi dùng tiếp thời gian một năm sửa đổi, liều mạng bên ngoài rửa chén bát làm thên, mua áo lông cùng giầy mới, mua một chút tôn nghiêm cho bản thân. Cùng lúc đó, trường học bảo hắn vô năng, hóa ra có rất nhiều cố gắng không làm được, bẩm sinh không thông minh, tính cách cũng không vui vẻ, không hợp với bạn học, lão sư cũng không cố sức nhớ một tên như vậy. Lúc đó hắn chịu đựng không nổi nữa, mẹ liền thường xuyên vác túi lớn tới tìm hắn, cho hắn một chút chè trà dầu: ở nhà lấy hạt thóc hạt mè,, nghiền nát, thời điểm ăn chấm với nước đường, một hơi, thơm mát không chịu được. Trời mùa đông lạnh lẽo, vào một chút, ăn hết một chén, ở một góc im lặng uống, hơi nước vọt tới mắt, không biết vì sao rất muốn khóc.

Đoạn trí nhớ này cũng không rõ ràng lắm, chính là sự tự ti cùng khiếp nhược giống như vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm. Sau đó đi làm việc, hắn hy vọng có thể ở trước mặt các hương thân phụ lão đứng thẳng thắt lưng, chính là đợi đến khi bọn họ tìm hắn nương tự, hắn lại chỉ có thể phùng má giả làm người mập mời khách ăn cơm. Những người xuất hiện, là, người đồng hương. Nhưng hắn chung quy không thể thoải mái sống giữa xã hội, bị kẹp ở giữa, bên kia cũng không thể chứa, vì thế thống khổ. Đại học bốn năm, làm việc sáu năm, nếu tính sơ, đã qua mười năm, bên trong nhân sinh, lại ít hơn cái mười năm. Mười năm sau, tất cả trong trí nhớ nhạt đi, mất đi dấy vết. Hắn rốt cuộc có thể nói chuẩn tiếng phổ thông, giặt sạch lại mặc, cũng có thể chọn quần áo hợp thời, thời điểm đi trên đường, rốt cuộc cũng không làm người khác chú ý tới, hắn rốt cuộc trở thành một sinh mệnh im lặng, rời xa mọi lời đồn đãi, rời xa thương tổn bị sỉ nhục, im lặng sinh tồn, im lặng chết đi. Lại sau đó, hắn đã quên sự im lặng đáng ngưỡng mộ, chọn một loại dũng khí buồn cười.

Rồi mới bị một người từ trong im lặng kéo ra, lời đồn đãi cùng thương tổn lại xuất hiện. So với lúc trước còn đau, đau hơn nhiều, không biết vì cái gì lại muốn khóc.

Phùng Lạc ngày hôm sau tới nhìn hắn, cậu chỉ nói một câu: “Thật có lỗi, đây là tiền thôi việc của cậu.” Lúc Hà Thụ nhận phong thư thật dày kia, cũng không nhiều lời. Kỳ thật rất tốt, hắn có lẽ cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế. Hắn thậm chí cố cười một cái, hẳn là rất khó xem, bởi vì Phùng Lạc hơi nghiêng ánh mắt.

Phùng Lạc lại nói một câu: “Thật có lỗi.”

Hà Thụ nghĩ, cũng không phải lỗi của anh. Cũng không phải lỗi của người kia. Là tôi sai lrồi.

Hắn biết Tô Mạch vì cái gì chưa tới, bác sĩ đã nói với hắn, Tô Mạch đi sân bay đón một người bằng hữu, tựa hồ kêu Thủy Thủy.

Hà Thụ cười nghĩ, vở hài kịch này nên chấm dứt, hắn chung quy không thể gánh vác.

Là thời điểm phải nói lời cảm ơn.

Thời điểm phòng bệnh trở nên im lặng như cũ, hắn từ trên giường giãy giụa đứng lên, thay bộ quần áo dính vết máu, che vết bản kia, mở cửa, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.