Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 27




Tô Mạch ở bên ngoài hóng gió cả một buổi tối, ngày hôm sau lúc trở về, Hà Thụ đã đi tới công ty, lưu lại bữa sáng ở trên bàn, trên cái đĩa có vài món ăn, nhấc lên có thể thấy vẫn còn hơi nóng.

Lúc lái xe đến công ty, Tô Mạch hiếm thấy thả chậm tốc độ, đem cửa kính xe hạ xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài đang lướt qua, phải bình tĩnh. Nhóc con mang giày xăng-đan, cưỡi chiếc xe đạp đã gỉ sét, ở bên kia đường dựng cái liều bằng plastic, quần áo đủ loại kiểu dáng, thời điểm lúc xe chạy qua áo sơ mi màu trắng đơn bạc phất phơ, bị gió thổi không ngừng phấp phới.

Tô Mạch lại nghĩ tới Hà Thụ lúc đáng thương ở trong phòng kia. Hắn không phủ nhận chuyện người nghèo có cái khoái hoạt của người nghèo, mà người giàu có cái khổ của nhà giàu. Nhưng nam nhân đáng thương kia, ở trong đám người như miếng băng mỏng, giống như dân tị nạn mà co lại bả vai, thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu. Y không thể nghĩ rằng kẻ đáng thương như thế dưới bầu trời của mình, mới có thể cười đến xán lạn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ra được chuyện gì. Tô Mạch đem thân hình đang đau nhức của mình dựa vào lưng ghế dựa, đem cửa kính xe đóng lại.

Dừng xe lại, Tô Mạch không tốn nhiều thời gian liền tìm được Hà Thụ, hắn dựa vào cửa thoát hiểm cách văn phòng không xa, hai tay khẩn trương nắm chặt kèn ác-mô-ni-ca, nhìn thấy Tô Mạch đến, lộ ra mỉm cười đầy gian nan yếu ớt. Hà Thụ nói một câu: “Anh nói thử một chút… Nhìn thấy thế nào? Tôi thật sự là… Không dám đi vào.”

Tô Mạch vốn muốn cự tuyệt, y sợ nhìn thấy cảnh ngón tay tái nhợt cùng mồ hôi chảy ròng ròng trên trán của hắn, chính là do dự đến cùng, vẫn là nhẹ giọng đáp ứng. Tô Mạch buồn rầu phát hiện, y trước mặt người này ngày càng không thể cự tuyệt – Người nọ gian nan mới dám đưa một thỉnh cầu, Tô Mạch không thể tưởng tượng lúc Hà Thụ thỉnh cầu ấy lấy hết bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra.

Hà Thụ thở dài nhẹ nhõm, đem kèn ác-mô-ni-ca để ở bên môi. Tô Mạch so với còn muốn khẩn trương hơn, vội vàng nhắm mắt lại, giây tiếp theo, một khúc nhạc nhẹ nhàng truyền vào tai của y. Tô Mạch ngày hôm qua mới biết được nốt nhạc này thuộc bài “Hồng Hà cốc”, trên thực tế thủ khúc này cũng tương tự như “Trường đình tống biệt”, nghe qua có chút xa lạ mà buồn cười… Chính là giai điệu cố chấp lâu dài này làm cho Tô Mạch cảm thấy có chút cảm động. Quả thực có một số khúc nhạc rất hợp dùng kèn ác-mô-ni-ca để thổi, giống như trời chiều ở sa mạc, thô ráp và tinh tế cùng tồn tại, ở dưới ánh mặt trời màu đỏ lộ ra ánh vàng hoa mắt.

Tô Mạch mở to mắt, Hà Thụ ở nơi cách y vài thước, cúi đầu, chăm chú thổi, lúc gương mặt cúi xuống, lông mi khẽ run động, tạo ra một loại cảm giác khờ dại. Tô Mạch nhìn miệng Hà Thụ khẽ mở, đột nhiên muốn hôn hắn một chút, hôn lên cái trán, hoặc là ánh mắt.

Đợi cho Hà Thụ thổi xong rồi, Tô Mạch tận lực khoa trương tỏ vẻ đồng ý, thời điểm y mạnh mẽ gật đầu dựng thẳng ngón cái, kỳ thật cảm giác được động tác của mình có chút ngu ngốc. Nhưng Hà Thụ lại cả, giác như được ủng hộ. Vì thế Tô Mạch cảm thấy mình thật dũng cảm diễn đến khoa trương, Hà Thụ thổi khúc nào cũng thế, điệu nhạc dù có ra sao, y cũng sẽ dựng thẳng hai ngón cái, rồi mới sứt sẹo hô to: GOOD! VERY GOOD!!!

Kẻ đáng thương kia nghe được sự cổ vũ liền vui vẻ, như thế là đủ rồi.

Hà Thụ giống như có chút tự tin, xoay người vào văn phòng. Tô Mạch đứng ở trước cửa cách đó không xa, thấy bên trong đầy người, khuôn mặt lộ ra đủ loại tươi cười. Có người mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Mạch, có chút hí hửng hô to: “Tổng tài, người ta biểu diễn chương trình đây, ngài cũng đến xem đi!”

Tô Mạch theo bản năng nhìn Hà Thụ, Hà Thụ đưa lưng về phía y, đứng ở giữa văn phòng, tựa hồ rất khẩn trương, cũng không xoay người lại. Vì thế Tô Mạch cũng đi vào, có người đưa y cái ghế, y liền an vị. Tô Mạch cảm thấy đủ loại khuôn mặt tươi cười, chính mình so với Hà Thụ còn muốn khẩn trương hơn. Y cảm thấy mình điên rồi mới đi vào đây, phải nhìn toàn bộ trò khôi hài này, nhìn người ngu xuẩn làm mình đau lòng bị người bên cạnh tận tình nhục nhã,

Mà thời điểm y cùng người bên cạnh chào hỏi, cũng không đủ tư cách rời đi, bị bắt trở thành quần chúng, nhìn người kia đứng ở dưới ánh đèn, không hiểu rõ tình hình còn đang lưỡng lự chần chờ.

Hà Thụ mờ mịt nhìn qua phía bên này, hắn cũng không biết mình muốn nhìn ai, vì sao lại nhiều người như thế, nét mặt bóng nhoáng, môi đỏ thắm mặt đầy phấn nhìn dưới ánh đèn đều là trắng xóa một mảnh, lúc ẩn lúc hiện không ngừng, tất cả mọi người đang cười, cúi đầu, ngẩng mặt, còn có nghẹn tiếng cười trong cổ họng, có người áp chế không nổi cả thân đều run rẩy cười. Hà Thụ không biết bọn họ cười cái gì, nhưng hắn vẫn tiếp tục: “Tôi… Tôi có chuẩn bị một tiết mục, tôi…” Hắn nói xong liền lấy kèn ác-mô-ni-ác ra: “Tôi thổi một khúc nhạc cho mọi người…”

Lời nói của Hà Thụ bị chặn lại, chủ nhiệm đứng dậy, lớn tiếng nói: “Cái kia, tiểu Hà à! Tụi này đã giúp cậu chuẩn bị, cậu chỉ cần diễn là tốt rồi!”

Hà Thụ nghe thế hoảng sokw, chính là theo tiềm thức lắc đầu nói: “Không, tôi, những thứ khác tôi sẽ không… Sẽ không..”

Chủ nhiệm khoa trương cười, thịt béo trên mặt run lên: “Không cần lo lắng, chính là, … cái kia, đọc một đoạn là tốt rồi, ừ? Đều là ngày cuối cùng, cũng đừng làm mất hứng thú của mọi người a?”

Hà Thụ hỏi một câu: “Thơ… Gì?”

Lúc này, tiếng cười trộm vốn thấp lại chậm rãi vang lên. Chủ nhiệm nói: “Ha ha, cái này là, bọn họ vào tháng trước tìm được, gì mà… Lái xe cái gì ấy?”

Hà Thụ nhìn thơ, mặt đột nhiên trắng bêch, nói: “Tôi không đọc.”

Chủ nhiệm kia lại cười ha ha, nói: “Tốt, cậu có thể ở trong đây hỏi bất kỳ người nào, không! Cậu hỏi tổng tài một chút, nếu ngài ấy đồng ý, cậu sẽ không cần đọc!”

Hạ Thụ giống như rơm rạ, cầu xin nhìn chung quanh, rồi đột nhiên thấy Tô Mạch, vì thế dùng ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn y, không tiếng động mà cầu xin. Tất cả chung quanh, rốt cuộc cũng không động đậy nữa, rõ ràng, bình thường, ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào, Hà Thụ cố gắng nhìn ánh mắt tối đen cùng đuôi lông mày nhếch lên của người nọ, đột nhiên cảm thấy không cần sợ nữa, hắn cơ hồ muốn ưỡn ngực, khóe miệng muốn cười – người này sẽ giúp hắn, bởi vì — người này từng nói với hắn, y thích…

Phía sau, Tô Mạch nhắm mắt lại một lát, gắt gao đóng chặt một chút, rồi mới mở mắt, cũng không nhìn phía trước, có chút mơ hồ nhấn rõ từng chữ, nói: “Vậy đọc đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.