Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 10




Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn  

Kiệu hoa được khiêng đi, người xem náo nhiệt cũng không còn hứng thú rời khỏi đó, mang theo tin đồn sốt dẻo "Trắc phi đại bất kính, Vương phi đóng cửa chính", bắt đầu râm ran đến phố lớn ngõ nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, nhân khí của Dạ Tử Huyên lại tăng vọt!

"Chủ tử, chúng ta vào thôi!"

Hiện tại Tuyệt Nhất vô cùng đau lòng nha đầu cậy mạnh kia, lại không thể để lộ trước mặt Hiên Viên Đình, mùi vị bứt rứt đó không nói ra được.

Trong lòng Hiên Viên Đình cực kì mừng rỡ, hai nữ nhân này tuy rất đáng ghét, thế nhưng lại kích thích tiểu nữ nhân kia nói ra câu: Ai mới là chủ nhân hậu viện vương phủ, ai mới là thê của Vương gia! Vậy là nàng đã thừa nhận nàng là thê tử của hắn sao, hắn biết nha đầu kia cũng yêu hắn! Vì thế, ném tất cả những thứ không vui ra sau đầu, hiện tại tâm tình của hắn rất tốt!

"Ừ, vào tiếp tục xem diễn!" Nha đầu kia cho các nàng vào cửa, tuy đã nhục nhã hai đích nữ vào bằng cửa sau, nhưng mà, hắn tin rằng vở hí kịch này tuyệt đối vẫn chưa xong!

Cung Phượng Minh!

"Nô tài khấu kiến Hoàng Hậu nương nương!"

Lưu công công nghĩ lại mà sợ quỳ gối trên sàn nhà lát đá cẩm thạch*, cúi đầu, trên sống lưng ứa ra mồ hôi lạnh. Bởi vì Cổ Á Hi đắc tội mình, đứng ở một bên không để ý chuyện, thuận theo Dật Vương phi để kiệu hoa của hai người đi vào từ cửa sau vương phủ. Nhưng mà, bên trong còn có cháu gái ruột của Hoàng Hậu! Trước đó muốn cho Cổ Á Hi một bài học, thế nào lại quên mất chính chủ! Nếu như Hoàng Hậu nương nương biết, vậy thì thảm...

"Đã bẩm báo qua với Hoàng Thượng rồi sao?"

Hoàng Hậu lặp đi lặp lại việc thưởng thức chu sa trên khấu, rất vừa lòng, không nghĩ tới tay nghề của tiểu nha hoàn vừa mới tiến cung này còn tốt hơn so với lão nhân trong cung. Có thể giữ ở bên người, thường xuyên thay đổi chút thủ đoạn!

"Dạ, nô tài đã trở lại bẩm báo, không dám chậm trễ nửa điểm liền đến đây!"

Lúc nên tranh công vẫn sẽ không quên, nhưng lúc này, quần áo trên lưng hắn ta đã ướt đẫm! Mệnh nô tài chính là ti tiện, nói không chắc khi nào sẽ đầu một nơi thân một nẻo, sống ở trong cung, càng như băng mỏng trên giày!

"Hừm, Dật Vương không ngăn cản?" Hoàng Hậu cũng có chút kỳ quái, buổi sáng Hiên Viên Đình còn đến tìm Hoàng Thượng muốn từ hôn, khiêng người vào phủ lại không ngăn cản, đúng là có chút bất ngờ. Đây dường như không phải tác phong của nam tử ôn hòa kia!

"Hồi nương nương, Dật Vương không ở trong phủ!"

"Ồ?" Hóa ra là như vậy, thảo nào Hoàng Thượng cuống lên như vậy, chà, thật là thú vị! Xem ra Hoàng Đế cũng rất sợ!

Lưu công công quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh, nương nương tuyệt đối không nên hỏi tiếp, còn hỏi nữa, làm rõ từng việc, hắn ta sẽ gặp vận đen!

"Ừm, đi xuống đi! Bản cung có việc sẽ lại truyền cho ngươi!"

Lưu công công vội vàng cúi đầu khom lưng đáp, sau đó hai chân run lên rời khỏi cung Phượng Minh. Thật là nguy hiểm, nếu như Hoàng Hậu biết hai vị Trắc phi nương nương bị đánh, còn được khiêng vào từ cửa sau, vậy là đang đánh lên mặt bà ta! Nói không chừng dưới cơn nóng giận lửa sẽ rơi lên đầu hắn ta!

"Mẫu hậu, tại sao Tuyết Nhi biểu tỷ đồng ý gả cho Tiểu Hoàng thúc?" Cửu Công chúa từ phía sau đi ra, có chút không hiểu biểu tỷ* kiêu ngạo như khổng tước kia. [Biểu tỷ: chị bà con – chị con cô, cậu hoạc dì.]

Hoàng Hậu nhìn nữ nhi của mình một lát, cười có chút làm cho người ta sợ hãi nói: "Bởi vì, nàng ti tiện giống như mẫu thân nàng!"

Tiền thính phủ Dật Vương!

"Tham kiến Vương phi tỷ tỷ!"

Hạ Tuyết cùng Cổ Á Hi nhẫn nhịn lửa giận vào bằng cửa sau, vừa xuống kiệu đã bị Hoa Ảnh gọi tới tiền thính. Tuy Hoa Ảnh chán ghét Dạ Tử Huyên, nhưng đột nhiên có thêm hai nữ nhân cướp chủ tử cùng nàng ta, trong lòng nàng ta cũng cực kì căm tức. Vì thế, rất hợp tác lĩnh mệnh dẫn hai vị Trắc phi tới, dù sao nhìn tình địch của mình ăn quả đắng cũng là việc may mắn trong đời người!

Dạ Tử Huyên ngồi trên chủ tọa, chậm rãi phẩm trà, ăn trà bánh rất ngon miệng, thỉnh thoảng còn cho Đa Đa một miếng, người không biết còn tưởng rằng người trong phòng đang dụ dỗ chó.

Còn người hầu ở bên cạnh lại hận bản thân có thể tự động biến mất, bầu không khí như vậy thật là khủng khiếp. Vương phi vô cùng dũng mãnh, ngay cả Vương gia và Hoàng Thượng cũng dám mắng, tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với hai vị Trắc phi nương nương. Ông trời ơi, cái gì bọn họ cũng không muốn nhìn, không muốn nghe, van cầu ngài thương xót, cho bọn họ lui xuống làm việc đi!

Khoan hãy nói, phỏng chừng vừa vặn ông trời rãnh rỗi đau “bi”, mới giải quyết loại việc nhỏ này cho bọn họ, bởi vì một giây sau Dạ Tử Huyên nói với bọn họ: "Đều lui xuống đi, dặn nhà bếp thêm đồ ăn, chúc mừng hai vị Trắc phi nương nương!"

"Dạ!"

Mọi người như được đại xá, nhanh chân bỏ chạy, sợ chạy chậm nửa nhịp liền bị tóm trở lại tiếp tục chịu đầu độc bởi bầu không khí áp bức thế này.

"Chủ tử! Xem ra Vương phi nương nương rất bướng!"

Mị Ảnh sờ sờ cái cằm trơn bóng, hết sức thú vị trêu chọc, ai không nhìn ra tâm tình hiện tại của Vương phi rất không tốt, tuyệt đối sẽ không hảo tâm làm tiệc chúc mừng vì hai nữ nhân kia!

"Ngươi tới làm chi?"

Đương nhiên Hiên Viên Đình cũng nhìn ra tâm tình Dạ Tử Huyên không tốt, tâm tình nàng không tốt, vậy chứng tỏ hắn cũng gặp xúi quẩy theo, thật vất vả mới bồi dưỡng một chút cảm tình, nói cái gì cũng không thể bị hai nữ nhân này phá hủy!

"Xem diễn!" Mị Ảnh không hề che giấu chút nào cười nói, cười phong tao bổ sung thêm: "Ta cũng báo tin cho Ám Ảnh biết rồi!"

Hiên Viên Đình nhìn thằng nhãi này một cái, không đáp lời, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Dạ Tử Huyên. Chẳng qua, bổn vương có rất nhiều lý do tìm các ngươi tính sổ, còn nữa, Dạ Ảnh vẫn đang cọ rửa nhà xí chính là vết xe đổ của các ngươi!

Hạ Tuyết cùng Cổ Á Hi cũng sửng sốt, lại muốn thêm đồ ăn chúc mừng các nàng, là thiệt hay giả? Nữ nhân này có lòng tốt vậy sao? Tuyệt đối không thể! Sau đó, hai người đều dùng dáng vẻ cảnh giác nhìn nàng.

Dạ Tử Huyên cũng không giận, cười thầm trong lòng, vào cửa dễ dàng, ha ha —— muốn ra ngoài mới khó! Chờ một lúc cũng đừng oán trách lão nương ác, là do các ngươi tự tìm!

"Cảm tạ Vương phi tỷ tỷ!"

Mặc kệ như thế nào, trước mới bị đánh mặt là "Không giáo dưỡng", tuy trong lòng không vừa ý đủ điều, nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi!

"Ừ, đừng khách khí!" Dạ Tử Huyên phất phất tay, cực kì ý tứ nói, bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, Cổ Á Hi cùng Hạ Tuyết cũng không phải biết nên đối đáp như thế nào!

Vì thế, ba người lại không ai nói chuyện, ngoại trừ con chó lớn trên đất thường thường phát ra tiếng kêu "Ô ô", bên trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Không biết qua bao lâu, Dạ Tử Huyên đùa với chó mệt mỏi, gọi người đổi một ly trà, uống hai ngụm. Cổ Á Hi và Hạ Tuyết cuống quýt xuất giá, cơm trưa cũng chưa được ăn, đứng hơn nửa ngày, nước cũng không uống một ngụm, thân thể vốn đơn bạc nay lung lay như sắp đổ, cũng không biết lúc nào sẽ ngã xuống!

"Ừm, trà ngon!" Dáng vẻ ha hê của Dạ Tử Huyên giống như đúc lúc cùng Hiên Viên Đình chỉnh Hiên Viên Hạo, trong mắt nhiễm chút ý cười, mở miệng hỏi: "Hai vị muội muội vô cùng ái mộ Vương gia sao?"

Không chỉ hai vị tiểu thư trong đại sảnh không biết tại sao nàng lại hỏi vậy, mà ngay cả mấy người hé cửa đứng ngoài nhìn cũng sửng sốt, Vương phi muốn làm cái gì?

Cổ Á Hi xấu hổ đỏ mặt, che mặt gật đầu, đặc biệt càng ái mộ sau khi nghe nói Dật Vương gia dũng mãnh như thế nào, hận không thể lập tức nằm vật xuống giường, chờ Dật Vương giá lâm. Còn Hạ Tuyết lại do dự hồi lâu, vẫn gật gật đầu, đương nhiên, trái lại nàng ta không phải ái mộ Dật Vương, nàng ta hận Dạ Tử Huyên!____ [Tử: edit tới đây tự nhiên sao thấy CAH cực kì đê tiện nhỉ???]

"Vậy thật đúng lúc!" Dạ Tử Huyên cực kì nghiêm cẩn gật gật, tự nói với mình: "Đã như vậy, trước tiên tỷ tỷ làm phiền hai vị muội muội thay Vương gia quét dọn một chút, mỗi đêm hắn đều muốn dùng nhà vệ sinh! Vương gia biết, nhất định sẽ rất cảm kích hai vị muội muội!"

Khóe miệng mấy người ngoài cửa giật giật, không hẹn mà cùng nhau nhìn Hiên Viên Đình, rốt cuộc thì nhà vệ sinh ở vương phủ bẩn bao nhiêu? Một Dạ Ảnh còn chưa đủ, còn muốn liên lụy tới hai Trắc phi nương nương như hoa như ngọc?

"Dạ Tử Huyên, ngươi khinh người quá đáng!"

Hạ Tuyết lại phạm vào kiêng kị, tức giận bật thốt, lần này trên mặt lại không bị tát tay.

Gương mặt sung phù như đầu heo Cổ Á Hi tỏ vẻ bất mãn, một là vì Dạ Tử Huyên phái các nàng đi quét nhà vệ sinh, hai là Hạ Tuyết gọi tục danh của nàng mà không bị đánh!

"Hoa Ảnh, vả miệng! Cho đến khi Hạ trắc phi ghi nhớ mới thôi!" Có vẻ như Hoa Ảnh cũng không muốn gặp hai nữ nhân này, vậy mượn nước đẩy thuyền, bán cho nàng ta một cái nhân tình!

"Dạ, Vương phi!"

Cũng không biết Hoa Ảnh từ nơi nào xông ra, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa, giơ tay lên, lưu loát rơi lên mặt Hạ Tuyết, trong nháy mắt trong đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng "Chát chát", lanh lảnh dễ nghe!

Ảnh minh họa đá cẩm thạch:

images

images

images

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.