Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 54




Giống như ngọn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua những tán cây, lại vừa giống như dòng suối trong mát róc rách lặng lẽ, thanh tịnh, u nhã, lại mang theo một chút thê lương......

Tiếng đàn càng lúc càng xa, sâu kín mà đứt đoạn. Lại là ba tiếng vỗ tay thanh thúy: "Tiếng đàn của Nhã Nhi tiến bộ không ít, bổn vương cũng có thưởng, kế tiếp......"

Tiếng nói của hắn bỗng nhiên lạnh lùng: "Ai ở đó? Đi ra!"

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thế này mới phát giác xe lăn của mình đã đến phía sau một lùm hoa, mà bụi hoa sau chính là một tiểu đình cổ kính. Người trong tiểu đình hình ảnh lay động, màu hồng liễu lục, sắc màu rực rỡ. Bảy tám mỹ nhân hoặc đứng hoặc ngồi. 

Mà Phượng Thiên Vũ, lúc này liền tà tà tựa vào trên giường cẩm, trong lòng ôm một mỹ nhân áo tím, mỹ nhân kia đôi mắt lay động đong đưa, lộ ra nửa bộ ngực sữa. Gắt gao dựa vào trong ngực của hắn, xem ra, tựa hồ hận không thể đem toàn bộ thân mình đều chen vào, mà ở bên chân của hắn, còn có hai mỹ nhân áo xanh đang nhẹ nhàng đấm chân......

Đối diện với hắn, là một nữ tử mặc áo vàng gảy nhẹ phím đàn. Mấy nữ nhân khác đang vây quanh bàn đá, đang nhàn nhã uống rượu Kim Bôi. Bên trong còn có Vân Mặc Dao.

Ha ha, nằm say trên đầu gối mỹ nhân, người này sống thật Tiêu Dao!

Phượng Thiên Vũ thấy nàng đi ra từ phía sau bụi hoa, trong đôi mắt tà mị sâu xa có những ánh sáng lưu chuyển, tựa như một hồ nước sâu, thâm thúy mà nhìn không thấy đáy, hắn cười nhẹ nhàng, ngón tay thon dài như mỹ ngọc chỉ nói một câu: "Hóa ra là nha đầu ngươi, chân bị thương thành cái dạng này, còn chạy tán loạn khắp nơi làm gì?"

Chợt thấy xe lăn của nàng: "Di, đây là cái thứ gì?"

Điềm nhi sớm quỳ xuống khấu kiến: "Điềm nhi tham kiến Vương gia cùng các vị chủ tử."

Phượng Thiên Vũ tùy ý phất tay áo, miễn lễ.

Long Phù Nguyệt cũng cười cười: "Phù Nguyệt thân thể không tiện, không thể dập đầu với chư vị rồi, thật ngại quá, quấy rầy nhã hứng của các vị. Mọi người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến ta."

Vân Mặc Dao trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng, nàng khẽ cười nói: "Đã sớm nghe nói công chúa nước Thiên Cơ tài nghệ song toàn, hiện tại sao không vì Vương gia xướng lên một khúc, cho mọi người thưởng thức?"

Nàng vừa nói như vậy, trong đình bảy tám đôi mắt cùng nhau hướng nàng nhìn sang. Ở bên trong này, có tò mò, còn có một tia khinh thường......

“Tài nghệ song toàn,ánh mắt nàng thế nào mà nhìn ta là sắc nghệ song toàn rồi?! Nha Nha, ta ngũ âm còn chưa biết hết đâu! Nữ tiện nhân này ý định muốn cho ta gặp khó khăn!" Long Phù Nguyệt trong lòng thầm mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.