Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 47




“Ngươi không thích Vương gia? Làm sao có thể? Toàn bộ nữ tữ Thiên Tuyền quốc này đều xem Vương gia là thần tượng ……Còn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi không biết, mấy hôm nay ngươi được ngồi chung xe với Vương gia, mấy người chúng ta đều hâm mộ chết rồi, đều cao hứng thay ngươi đó……Vương gia đã sắp sủng hạnh ngươi, nhất định sẽ không cho ngươi làm nô tỳ, nhất định sẽ phong ngươi làm thị thiếp, lúc đó ngươi cùng Vân phu nhân sẽ ngang hàng với nhau……..”

Long Phù Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến: “A, cái tên biến thái này, thanh danh trong sạch của ta lại bị ngươi hủy” nàng muốn nói “Ta cùng hắn chuyện gì cũng không có” Nhưng nghĩ lại, vẫn là quên đi! Thanh giả tự thanh, trọc giả tự giả, việc này càng tô càng đen (càng nói càng không tốt). Nàng thông minh nói sang chuyện khác: “Ngươi nói ngươi thay ta cao hứng ta còn tin, còn những người này sao? Hăc hắc chỉ sợ các nàng chỉ muốn ăn ta.”

Điềm nhi cười nói một câu: “Chỉ cần ta cao hứng thay ngươi là được, chúng ta không cần quan tâm đến các nàng ấy.”

Điềm nhi nhu thuận lanh lợi, một câu liền phân chia mình cùng Long Phù Nguyệt và những người khác.

Sáng sớm ngày thứ hai, đại quân bắt đầu nhổ trại lên đường, Long Phù Nguyệt cùng Điềm nhi được an bài ở một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, có Điềm nhi hầu hạ, Long Phù Nguyệt thoải mái không ít.

Ngày đi đêm nghỉ, đại quân rốt cuộc về đến kinh đô Thiên Tuyền quốc.

Lại đợi nữa ngày, Hoàng đế cũng tự mình dẫn đại quân đến. Hai quân hợp một chỗ, cùng nhau vào thành.

Kinh thành rộng lớn, phố xá phồn hoa, những thành thị của quốc gia cường thịnh đương nhiên không thể so sánh. Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy đô thị cổ đại phồn hoa, nhịn không được xốc rèm xe ra nhìn bên ngoài.

Quốc vương lần này ngự giá thân chinh, chiến thằng khải hoàn, mang về vô số vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, cả thành dân chúng vừa múa vừa hát, nghênh đón quốc vương khải hoàn trở về, tiếng hô vạn tuế gần như phá vỡ tận trời.

Long Phù Nguyệt tự nhiên cảm thấy một trận bi thương, nàng tuy rằng không phaỉ công chúa chân chính của Thiên Cơ quốc, nhưng cái thân thể này là của tiểu công chúa kia, nhìn thấy dân chúng hoan hô, trong lòng nàng dâng lên một cổ cảm giác không thể nói. Đơn giản buông rèm cửa, buồn bực không nói.

Điềm nhi đương nhiên biết tâm tư của công chúa mất nước, khe khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.