Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 43




Một trận đau nhức ập tới, Long Phù Nguyệt không khỏi thét chói tai, mồ hôi lạnh chảy xuống, cả giận nói: “Ngươi…….ngươi làm gì vậy?”

A, người này chắc chắc là nhân cơ hội chỉnh nàng mà!

Phượng Thiên Vũ thuận tay gõ một cái vào đầu nàng: “Ngu ngốc, đương nhiên là giúp ngươi bó xương, chẳng lẽ ngươi muốn bị tật nguyền sao?”

Long Phù Nguyệt bị hắn trách móc không nói ra lời.

Nàng thông minh nói sang chuyện khác: “Cái kia……ngươi làm sao biết ta bị ép buộc? À, cảm ơn ngươi lúc đó đã cứu ta.”

Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng một cái, lạnh lùng thốt: “Bổn vương vừa vặn đang ngủ say sưa, bị tiếng gọi như giết heo của ngươi đánh thức. Sau đó chạy đến lều trại cúa ngươi, phát hiện ngươi không thấy, mà lý phó trưởng trông coi ngươi bị điểm huyệt đạo ném ở trong lều, bổn vương hỏi hắn, mới biết ngươi bị người ta mang đi.”

Long Phù Nguyệt sợ hắn truy cứu trách nhiệm của mình, vội nói: “Ta bị ép buộc……”

Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái: “Ngươi bị ép buộc? Không phải nha! Rõ ràng là ngươi cùng người ta chạy. Bằng không ở đây thiên quân vạn mã, hắn sao có thể thần không biết quỷ không hay mang ngươi đi?”

Long Phù Nguyệt mặt có chút đỏ, cúi đầu nói: “Hắn nói hắn là thủ hạ của ta, vì hồi hương thăm người thân mới không kịp cứu ta…….Ta nghĩ, ta nghĩ rằng……”

“Ngươi cho là hắn sẽ cứu ngươi ra ngoài, sau đó xem ngươi như là thần tiên mà phụng bồi?” Phượng Thiên Vũ tức giận trừng mắt liếc nàng một cái “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi chỉ là một công chúa mất nước, nếu hắn thực có lòng son dạ sắt, vậy hẳn lúc quân ta vây thành nên cùng ngươi cộng sinh chết rồi! Ngươi phải biết rằng ta tấn công kinh đô quốc khoảng một tháng, thời gian này cũng đủ cho hắn quay trở lại rồi! Ai, trẻ con đúng là trẻ con, khinh địch như vậy chỉ có ngươi mới làm được….”

Long Phù Nguyệt không phục nói: “Ta nhất thời xuyên qua mà sống ở thời đại này, làm sao biết các ngươi đánh nhau mất bao lâu?”

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Ngươi nói ngươi xuyên qua đến? Đến từ tương lai? Vậy ngươi tuổi thật là bao nhiêu? Ngươi ở thế giới đó tên là gì?”

Nhắc tới chuyện này Long Phù Nguyệt lại có chút thương tâm đứng lên: “Ta tuổi thật 22 rồi, ở thế giới đó cũng tên này, thật sự là trùng hợp. Ôi, ta mới tốt nghiệp, tiền lương tháng đầu còn chưa lấy, đã bị tên tiểu quỷ vô lương tâm không có đạo đức bắt đi, thủ hạ của diêm vương Đại gia cũng nên chỉnh đốn rồi, cứ liên tiếp làm lỗi, làm sao mà được? Nghe diêm vương Đại gia nói, hằng năm số người xuyên qua không có 1 vạn cũng tới 8 ngàn, đa số đều là bắt sai, cho nên mới dùng phương pháp chó má này để bổ cứu.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.