Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 36




Ed: Nấm 

Beta: Chưa

Khương Quốc Lập lập tức vui vẻ cao hứng nói: "Chị thích thì tốt rồi! Em đang không biết nên tặng gì cho đúng. Không phải đều nói phụ nữ đều thích hoa sao?"

" Em ấy, sao không dưng lại tốt bụng đi tặng quà cho chị vậy?" Khương Viên Viên làm ra một bộ dáng mất hứng.

Khương Quốc Lập cười cười, kéo cánh tay Khương Viên Viên, nói: " Chị, chị cũng đừng có học tiểu tử xấu xa Hàn Thất Lục kia! Lần sau trở về, chị muốn cái gì, em cũng sẽ đều mua cho chị!"

"À,,,đã hiểu rồi!" Khương Viên Viên ngăn Khương Quốc Lập thủ, nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái hỏi:" Thằng bé đã chọc đến em rồi sao?"

"Lần trước em mượn chị, em đúng là áp lực rất lớn, không nghĩ tới sau tiểu tử này một điểm bày tỏ cũng không có, thậm chí liên một chiếc điện thoại đều không có từng đánh chữ cảm ơn. Cho tới hôm nay gặp mặt, tự nhiên vẫn lại là liên một câu cảm ơn đều không có!" Khương Quốc Lập bề ngoài nghiêm túc trong lại là có thêm một viên tương đương... Ngây thơ tâm.

"Lại là về việc này!" Hàn Thất Lục nhịn không được bĩu môi, đi ra phía trước vài bước, không đợi Khương Quốc Lập nói "Đứng lại", anh mở miệng nói trước: " Chính chú lật chuyển tin nhắn, tôi đúng là chuyên môn phát ra tin nhắn tạ ơn của chú! Tôi lại vẫn cho rằng cái gì sự..."

Như vậy rắm lớn một chút sự! Khương Quốc Lập còn tưởng rằng chính mình trong lúc vô ý làm cái gì trêu trọc Hàn Thất Lục tức giận a!

Khương Quốc Lập ngẩn người, nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục hỏi: "Thật vậy sao?"

"Chú không tin? Tôi lừa chú làm gì?!" Hàn Thất Lục có chút tức giận, cúi đầu vươn tay cơ tìm kiếm, không lâu, anh ném mobile phone cho Khương Quốc Lập, tức giận nói: "Không tin chính chú nhìn xem!"

Khương Quốc Lập nửa tin nửa ngờ lấy di động xem qua vài lần, xem xong lập tức vẻ mặt tươi cười:" Nguyên nhân là do cái hiểu lầm! Thật có lỗi thật có lỗi!"

"Hiểu lầm?" Hàn Thất Lục thờ ơ nói: "Tôi còn tưởng rằng làm sao vậy, chú hiện tại nói với tôi là hiểu lầm?"

"Vậy cháu muốn thế nào, tiểu tử xấu xa" Khương Quốc Lập đứng lên, an đầu hạ mới phát hiện Khương Quốc Lập thân cao tự nhiên cùng Hàn Thất Lục có liều mạng, nhưng hình thể là so với Hàn Thất Lục lớn hơn, cả người có vẻ cực kì khôi ngô.

"Tới một ván?" Hàn Thất Lục nhíu mày, mặt mày trung tràn đầy khiêu khích.

Khương Quốc Lập đem quần áo bành tô một phát, ném ở trên ghế sofa, hạ tay áo, hăng hái nói: "Hành! Đi khởi!"

"Đi"

Hai người tự nhiên vai bám vai đi ra ngoài.

"Trước bóng rổ xã, hoạt động cho luyện ra." Hàn Thất Lục trên mặt đầy điểm kích động, có thể cùng Khương Quốc Lập như vậy Taekwondo cao thủ đánh thế hòa, trong lòng anh đã thật sự cao hứng rồi.

"Bất quá..." Hàn Thất Lục dừng lại một chút, nhìn về phía Khương Quốc Lập, vẻ mặt trịng trọng hỏi han: " Chú năm nay vẫn lại là không có bạn gái sao?"

Sắc mặt Khương Quốc Lập đã trầm xuống, nói: "Cháu cũng không phải không biết, bộ đội lý tôi tất cả đều là đàn ông tìm đâu ra nữ?! Tìm bạn gái cũng phải có nữ trước nha! Tôi cũng không thể tùy tiện tìm cái đàn ông liền được thông qua rồi!"

Bộ dạng Hàn Thất Lục sắp cười nói: "Tôi đây mẹ cho chú giới thiệu những cái nữ này á?"

"Những cái này..." Khương Quốc Lập nhất thời thân thủ xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Mẹ cháu giới thiệu cho tôi, không phải thiên kim thì là danh viện, nhìn đến tôi ngay cả nói cũng không dám nói, có thể là tôi Khương Quốc Lập muốn tìm bà xã sao? Bất quá nói ra, cái vị hôn thê của cháu trái lại có phần ý tứ, tôi cho cháu đứng lại thời điểm cố ý nhìn cô ấy, trái lại cô xem ra bình tĩnh."

"Chú cũng đừng dọa cô ấy, cô ấy như thế nào cũng là nữa hài tử, chú còn như vậy, chú này chú cần phải thực dọa đến khi cô ấy không thể." Hàn Thất Lục nói xong, vỗ anh ta một phen, nói: "Chú đừng để tôi ngăn đề tài! Hiện tại mẹ tôi và chú vừa chạm mặt, lại vẫn không nghĩ tới sự việc này. Không chừng năm nay cừa muốn nhắc tới chú chết bầm, tôi khuyên chú vẫn là khẩn chương tìm bạn gái."

"Mẹ cháu thích hoàng đế không gấp, thái giám gấp!"

...

Buổi tối, mỗi người đều ở trên bàn ăn cơm tất niên, người hầu đều đã về nhà hết, chỉ còn lại chị Trương và quản gia Hàn. Bọn họ cũng ngồi xuống bàn và chuẩn bị ăn cơm tất niên.

Hàn Lục Hải trên biển một chuyến lâu, xuống lần nữa tới thời điểm cầm trong tay mười mấy cái lì xì, đang ngồi mỗi người đều nhận được một cái lì xì. Chẳng qua Khương Quốc Lập kiên trì muốn gác, không chịu quá lai bắt đầu ăn cơm tất niên.

An Sơ Hạ chú ý tới, Khương Quốc Lập cùng Hàn Lục Hải quan hệ như có chút cứng ngắc, rõ ràng ở ngoài đều là cười khanh khách, nhưng là hai người ánh mắt giao hội thời điểm, hội tương hỗ tránh đi.

Còn lại rất ít người hầu, đàn ông đều đã lại vẫn ở trên bàn ăn nói chuyện trời đất nhưng đều làm bọn họ cực kì thích, nhưng An Sơ Hạ cũng không hứng thú gì với trọng tâm đề tài. Mà Khương Viên Viên còn là nhìn độc giả cho cô ấy kí gửi tân niên thiệp chúc mừng đi.

"Tôi đi lấy cho mọi người ít nước quả." Chị Trương cười khanh khách đứng dậy.

An Sơ Hạ chuẩn bị thời cơ, đứng lên cùng chị Trương đi lấy hoa quả.

Chị Trương không từ chối, chỉ nói hoa quả băng ướp lạnh ở trong phòng, để cho cô cùng đi qua.

"Chị Trương, hôm nay chị làm sao có thể đồng ý cho tôi giúp chị?" An Sơ Hạ nhịn không được bèn hỏi.

Chị Trương một bên mang theo cô hướng ướp lạnh cất đi, một bê cười giải thích nói: "Tôi thấy người ngồi chỗ kia ngáp vài cái, tôi không muốn đồng ý nhưng cũng không thể để người ngủ gục trên bàn ăn được."

An Sơ Hạ mặt đỏ lên xấu hổ nói: " Bọn họ chưa rời bàn ăn, nên tôi cũng không có ý tứ đứng lên."

Ướp lạnh thất cuối cùng cũng đến chỗ, chị Trương dừng bước một bên tìm cái chìa khóa vừa nói: " Kì thật tại Khương thủ trưởng trước mặt người không cần như vậy câu nệ. Anh ta xem ra cực kì hung hăng, đúng là đối chính chúng ta nhân kì thật là phi thường hiền hòa, lần trước trở về, anh ta lại vẫn giúp ta quét tuyết ấy."

"Là sao?" An Sơ Hạ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Khương Quốc Lập này quyền cao chức trọng nhưng lại vẫn như vậy tùy ý, tự nhiên sẽ giúp người hầu quét tuyết.

"Đúng vậy, cho nên người không cần sợ anh ta, ở chung lâu là biết. Bên trong lãnh, người đứng ngài là được, tôi biết để chỗ nào, cầm tựu ra đến đây." Chị Trương nói xong, nhốt cô bên ngoài, chính mình khoá lên khố ướp lạnh.

Áo khoác chích có một kiện, cô liền không đi vào xem náo nhiệt, kiên nhẫn chờ đợi.

Tẩy toàn hoa quả, thời gian không sai lệch lắm cũ chỉ về phía hướng 8h, chờ cô cùng chị Trương từ phòng bếp đi ra, bên ngoài mọi người đều đã chọn một vị trí tốt, bọn họ đều chăm chú xem tivi.

"Hoa quả tới đây!" Chị Trương vui vẻ hớn hở bưng đĩa hoa quả cất kĩ: "Mọi người một bên xem tiết mục cuối năm, có gì muốn ăn cứ việc nói!"

"Tốt..." Mọi người đều có một bộ dáng vui vẻ.

"Thất thần để làm gì? Cái gáo kia cho tôi thấy quá lai." Hàn Thất Lục ngồi trên ghế sofa, một bộ dạng thiếu gia túm.

An Sơ Hạ đang muốn phát hỏa, trở ngại nhiều như vậy trưởng bối ở đây, cô đành phải cắn môi dưới, bưng gáo đế chỗ của Hàn Thất Lục.

"Cho." Cô phóng chén đĩa, thuận thế ngồi chỗ ghế sofa kia.

Tết âm lịch liên hoan tiệc tối vào thời điểm này chính thứ bắt đầu, mọi người một bên tán ngẫu một bên xem tivi, tràng diện cực kì hài hòa. Đặc biệt Khương Viên Viên cùng Hàn Lục Hải tương đỗ uy khoai tây chiên cùng hoa sinh, có thể ngược tử một đống người đàn ông độc thân.

Thừa dịp người chủ trì còn đang học tại diễn văn, An Sơ Hạ cởi dép lê, giơ chân đá Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục không hờn giận nhìn qua, cô lập tức vươn ngón trỏ tay phải làm một động tác...

..., thấp giọng nói: "Quá lai."

Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt cao lạnh ngồi bên cạnh cô, hỏi: "Gọi tôi làm gì?"

Cô đem thân thể hướng Hàn Thất Lục bên kia dời đi, thấp giọng nói: "Tôi còn tưởng rằng các anh không xem tiết mục cuối năm, không nghĩ tới các anh cũng có thể xem loại tiết mục này?"

Hàn gia liên tục chúc Tết đều bất dụng đi nhân gia, tự nhiên còn có thể thủ ở trước TV xem tiết mục cuối năm, như thế để cho cô có phần ngoài ý muốn.

Nhìn ra cô ngạc nhiên, Hàn Thất Lục đè thấp âm thanh, kiên nhẫn đợi giải thích nói: "Lão nhân cậu còn có Hàn quản gia, đều là bộ đội lý xuất lai, loại này truyền thống bọn họ khẳng định hội quân thủ. Xem tiết mục cuối năm đối với bọn họ mà nói, không phải 1 loại tiêu khiển, lại càng một loại nghi thức. Mới trước đây tôi không chịu xem tiết mục cuối năm, phải muốn ra ngoài cùng Minh Lạc và Hàn Vũ ngoạn chơi, sau đó lão nhân liền hung hăng đánh tôi ngừng một trận, có tôi tất cả tết âm lịch đều đã không xuống giường được."

"Như vậy nghiêm trọng ha." An Sơ Hạ đầu tình kinh ngạc, đạt được Hàn Thất Lục khẳng định sau khi trả lời, trên mặt lại càng nhiều kinh ngạc.

Tân niên đếm ngược khi đó sau cùng vài phút, một đám người đã chạy tới trên mặt cỏ.

Cô còn tưởng rằng Hàn gia hội chuẩn bị siêu nhiều pháo hoa, nhưng mà cô liên pháo hoa đều không có nhìn thấy.

"Nếu cô tại tìm pháo hoa mà nó vậy cô liền khôbg cần tìm kiếm." Hàn Thất Lục đế gần cô, buồn cười nói: "Nhà của chúng tôi không mua mấy thứ này, cậu cảm thấy là không bảo vệ môi trường, lão nhân cũng không chú trọng những thứ này hình thức thượng gì đó, cho nên hàng năm đều chỉ tới trên mặt cỏ xem người khác phóng pháo hoa. Nếu cô nghĩ đến ngoạn chơi, chỉ có thể tại ngày mai đi chơi thời điểm mua tới chơi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.