Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 30




Editor: May

Nụ hôn của Lương Thần, đến vội vàng mà lại nhiệt liệt, không cho Cảnh Hảo Hảo kịp phản ứng, liền rút quần áo trên người hai người đi, đặt cô ở trên giường......

......

Trải qua một phen vận động kịch liệt như vậy, trên người hai người đều thấm mồ hôi, dán chung một chỗ lại càng khó chịu, nhưng Lương Thần lại vẫn ôm Cảnh Hảo Hảo gắt gao như trước, luyến tiếc buông ra.

Toàn bộ sức nặng của Lương Thần đều giao cho Cảnh Hảo Hảo, ép tới cô có chút không thích ứng, nhưng không có giãy dụa.

Hồi lâu, Lương Thần đột nhiên giật giật thân thể, xoay người, tìm một tư thế thoải mái, ôm Cảnh Hảo Hảo vào trong ngực một lần nữa, ngáp thật dài một cái, liền chôn đầu ở chỗ cổ Cảnh Hảo Hảo, chưa đến trong chốc lát, hô hấp của anh liền trở nên có chút lâu dài.

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, vẫn nằm không nhúc nhích, qua không biết bao lâu, di động Lương Thần liề vang lên.

Lương Thần nằm ở bên cạnh thân thể của cô, không có phản ứng gì, Cảnh Hảo Hảo vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Lương Thần.

Lương Thần vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Cảnh Hảo Hảo không xác định anh có phải là thật sự ngủ say hay không, liền thấp giọng gọi tên của anh hai lần, lúc phát giác người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, cô mới miễn cưỡng vươn tay, lấy cánh tay Lương Thần đặt ở bên hông mình ra, chống đỡ thân mình, cầm lấy di động Lương Thần, nhìn thấy là số điện thoại trong nhà, không có dừng lại chút nào liền tiếp nghe.

“Alo?”

“Thần thiếu gia...... Cảnh tiểu thư sao?”

Là thím Lâm mở ra.

“Ừ, làm sao vậy?”

“Cô và Thần thiếu gia cùng một chỗ? Đêm nay không trở lại ăn cơm chiều?”

“Chúng cháu đã ăn rồi, Lương Thần đang ngủ, có thể là buổi tối không quay về...... Được rồi, các người cũng sớm nghỉ ngơi một chút, gặp sau.”

Sau khi Cảnh Hảo Hảo cắt đứt điện thoại, nắm di động, quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần.

Người đàn ông còn đang ngủ say.

Cảnh Hảo Hảo điều chỉnh hô hấp một chút, liền lặng yên không một tiếng động xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, mặc vào từng kiện từng kiện, sau đó cầm lấy túi xách của mình, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần.

Cô chưa từng quan sát Lương Thần lúc anh đang ngủ say.

Lúc này nhìn kỹ, cô mới phát hiện, người đàn ông ngủ say, không có khí phách vương giả và vênh váo hung hăng như bình thường, cả người thoạt nhìn muốn thanh nhã hơn rất nhiều.

Diện mạo anh, thật sự không thể bắt bẻ, mặc kệ là tức giận lãnh khốc, hay là trầm mặc ngủ say, đều tuấn mỹ khiến cho người ta trầm mê.

Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Lương Thần, sau đó mấp máy môi, không có dừng lại chút nào liền đi về phía ngoài cửa.

Bước chân Cảnh Hảo Hảo đi được rất gấp, lúc này đã hơn mười giờ đêm, toàn bộ cao ốc không có người nào trực, sau khi cô thuận lợi, liền gọi cho Tiên nhi một cú điện thoại, trực tiếp đi đến chỗ của cô ấy, cầm tiền cô ấy bán phòng thay mình và vé máy bay cô ấy đã mua cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.