Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 24




Lâm Hồi Âm thấy Dạ Huyền không nói gì, cũng chẳng thể đoán được suy nghĩ của hắn, nàng không sợ hắn chắc chắn là giả, nàng thật sự sợ, sợ hắn trong lúc tức giận sẽ giết nàng.

Nhưng nàng vẫn nói hết những điều muốn nói.

Nhìn hắn không có phản ứng gì, sau một hồi lâu vẫn không lên tiếng nên nàng định nói: "Hẹn gặp lại" rồi rời đi.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói cao ngạo, lạnh băng của hắn: "Hắn chết tốt hơn ta chết."

Lúc Dạ Huyền nói ra câu này, lời vừa dứt bàn tay đang buông lỏng cũng nhất thời cuộn chặt.

Người khác không biết rốt cuộc tại sao hắn lại trở nên như vậy. Người không biết sẽ nói hắn chỉ luôn có bộ dáng tự phụ, kiêu ngạo thôi.

Sau vẻ bề ngoài mạnh mẽ của hắn là chi chít vết thương trong lòng.

Nhưng vì nàng, hắn sẽ vứt hết kiêu ngạo của mình.

Lời nói của Lâm Hồi Âm bị chặn lại ở cổ họng, cả người nàng không kịp tiêu hóa nổi, thì lại nghe giọng nói của Dạ Huyền vang lên lần nữa.

"Người kia là tiên đế phái đến ám sát ta. Ngàn năm trước, mẫu hậu vì bảo vệ ta mà chết, từ đó ta bắt đầu cuộc sống trốn chạy, hắn phái biết bao cao thủ đến giết ta, mặc dù luôn thất bại nhưng hắn cũng không buông tha. Không giết chết ta hắn sẽ không từ bỏ ý định."

Giọng nói Dạ Huyền nhẹ như mây gió, giống như chuyện vừa nói không hề liên quan đến hắn, thậm chí nói xong hắn còn khẽ bật cười.

Hắn không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

Hắn không cần ai thương hại.

Nhất là Lâm Hồi Âm nàng.

Thứ hắn muốn là tình yêu của nàng.

Nàng vĩnh viễn không thể biết, sau ba lời nói nhẹ nhàng kia là sự lớn lên cực khổ như thế nào của hắn?

Từ lúc vừa sinh ra hắn cho rằng tiên đế là cha hắn, dùng mọi cách để lấy lòng ông, khát vọng có được tình thương của cha. Nhưng bất kể hắn làm tốt như thế nào, tiên đế cũng luôn nhìn hắn không thuận mắt, luôn lớn tiếng mắng hắn, thậm chí có lúc còn nhìn hắn với ánh mắt hận không thể giết được!

Lúc còn nhỏ hắn không hiểu đó có nghĩ gì, sau đó hắn biết được thân thế của mình, hắn mới biết, hắn chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời tiên đế.

Hoàng huynh hắn tín nhiệm nhất phản bội hắn, mẫu hậu yêu thương hắn nhất vì hắn mà chết, những vị huynh muội ở Thần Sơn làm bạn với hắn cũng chỉ vì nuôi dưỡng ý đồ muốn giết hắn.

Cũng bởi vì trong người hắn chảy một nửa dòng máu ma tôn, vậy nên bọn họ không thèm để ý đến tình sư môn!

Thế giới của hắn lúc ấy sụp đổ hoàn toàn.

Nghi đến đây, ánh mắt Dạ Huyền có chút hoảng hốt.

"Nhưng ta không thể chết được..."

Bất kỳ người nào cũng không muốn chết, nhưng Dạ Huyền lại dùng từ không thể chết.

Có thể chỉ khác nhau một chữ nhưng lại ẩn chứa biết bao chua xót khổ sở mà người ngoài không thể biết.

Vì đợi chờ Thanh Âm chuyển thế đến mà hắn không thể chết, hắn phải sống sót.

Cho nên hắn phải trở nên mạnh mẽ, khi ấy vì muốn giữ hồn phách của Thanh Âm mà mất đi ngàn năm tiên lực, hắn yếu ớt đến nỗi mặc người khác xẻ thịt, nhưng lúc ấy đó là biện pháp duy nhất, chính là hút đi tiên lực bọn họ, để trong thời gian ngắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Muốn sống sót phải trở nên mạnh mẽ.

Còn sống mới có thể có được tình yêu.

Ánh mắt Dạ Huyền đột nhiên trở nên rất kiên định, chăm chú nhìn vào mắt Lâm Hồi Âm, chắc chắn nói từng chữ một: "Nếu như ta chết, ta sẽ mất tất cả, ta không thể chết được, bởi vì ta còn phải đợi một người..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.