Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 23




Đáy lòng Lâm Hồi Âm tìm kiếm từ ngữ ngăn hắn lại, sau đó nói: "Ta rất cảm ơn việc ngươi đã giúp ta giải vây trong lần Hoàng thái tử bắt ta phải xin lỗi Liên Y."

"Ta cũng chưa nói một câu cảm ơn với ngươi, cho nên hôm nay ta trịnh trọng nói câu cảm ơn với ngươi."

Lâm Hồi Âm dừng một chút, hơi khom người: "Cảm ơn ngươi!"

Dạ Huyền cau mày, hiển nhiên là không thích Hồi Âm khách khí với hắn như vậy, nhíu chặt mày nhưng hắn lại dùng sức chắn môi một cái, chỉ im lặng nhìn nàng.

Gió thổi qua núi rừng, lá bay xào xạt.

Hai người thật lâu đều không lên tiếng.

Im lặng đến mức ngột ngạt.

Sau một lúc, Lâm Hồi Âm mới lại mở miệng, giọng điệu nhẹ hơn một chút: "Ta biết ta đã làm rất nhiều chuyện khiến ngươi giận ta, theo tính cách của ngươi có lẽ ta đã sớm chết không biết mấy trăm lần."

"Có lẽ vì ta là Thanh Âm chuyển thế nên mới không giết ta, có lẽ ngươi xem ta là bạn nhưng mà... ta không phải Thanh Âm, ta là Hồi Âm. Ta và kiếp trước của ta không phải một người, chúng ta khác nhau, vậy nên ngươi với ta cũng không phải là bạn, ta cũng không hy vọng chúng ta làm bạn."

"Tại sao?" Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, đáy mắt xuất hiện tia bi thương, hắn cảm giác lòng mình đau đớn, đau rất đau, hắn chưa từng đau như vậy, giọng điệu hỏi nàng cũng khô khốc hơn.

Hắn thích nàng, hắn biết nàng không phải Thanh Âm ngàn năm trước.

Hắn cũng chưa từng xem nàng là thế thân của Thanh Âm.

Hắn yêu linh hồn nàng, cái linh hồn kia bất kể là nó chuyển thế đi đâu, hắn cũng yêu.

Nhưng mà nàng lại nói không muốn làm bạn với hắn.

Mà hắn lại muốn cùng nàng vượt qua khó khăn.

"Mặc dù mỗi người đêu có cách chọn lối sống cho mình, ta không dám nhận ta là người tốt, nhưng ngươi quá tàn nhẫn, ta không thể nào tiếp nhận nổi." Lâm Hồi Âm vẫn đinh ninh như vậy, không thích nịnh nọt mềm dẻo, vậy nên đối diện với câu hỏi của Dạ Huyền, nàng thản nhiên mở miệng: "Giống như vừa rồi, ngươi đã giết người kia tại sao còn muốn hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi?"

Tính cách hắn cay độc nàng không dám tâng bốc, cũng không dám đồng tình.

Bởi vì chuyện này mà nàng giận hắn sao?

Tính tình Dạ Huyền luôn cao ngạo, từ trước đến nay sẽ không bao giờ giải thích, hoặc là vì khinh thường mà không thèm giải thích.

Lâu ngày quá biến thành thói quen, hắn cảm thấy mỗi việc mình làm đều không cần giải thích với người khác.

Thật ra nếu như hắn giải thích thì hắn biết cũng không ai tin hắn.

Nhưng bây giờ, người đứng trước mặt hắn là Lâm Hồi Âm.

Là người hắn yêu ngàn năm, đợi ngàn năm.

Nếu bây giờ hắn lại lựa chọn im lặng, ngay cả cơ hội làm bạn nàng cũng không cho hắn vậy thì hắn chẳng có thứ gì nữa.

Ngàn năm qua hắn đã sớm quên mất mùi vị sợ hãi là gì, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy đáy lòng mình đang rất sợ.

Cái cảm giác sợ hãi này so với chuyện hắn từng sắp chết, cho mình sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa còn mãnh liệt hơn.

Lâm Hồi Âm thấy Dạ Huyền không nói gì, cũng chẳng thể đoán được suy nghĩ của hắn, nàng không sợ hắn chắc chắn là giả, nàng thật sự sợ, sợ hắn trong lúc tức giận sẽ giết nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.