Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 2




Editor: Xẩm Xẩm

Tiếu Nhiễm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đèn sáng lên như ngọn lửa ngoài cửa sổ, tâm tình đã có chút ưu thương.

Nếu không phải Dương Nguyệt Quyên, tết âm lịch năm nay có lẽ cô sẽ ở cùng với ông ngoại.

Nhưng hiện giờ, ông ngoại đã đến một thế giới khác.

Không biết Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc về nhà chưa, có phải đang cùng với ba người một nhà đón Tết âm lịch.

Cô ngồi vào ghế dựa bên cạnh bàn học, lấy điện thoại cầm tay ra, gửi tin nhắn cho ba: “Ba, tết âm lịch vui vẻ.”

Chỉ chốc lát sau, Tiếu Bằng Trình gửi tin nhắn về: Tết âm lịch vui vẻ tâm can bảo bối của ba, sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa.

Tiếu Nhiễm: Vẫn hơi sốt, thế nhưng giờ tốt hơn nhiều rồi ạ, một mặt cười.

Tiếu Bằng Trình: giữ gìn sức khỏe, cái gì cũng đừng nghĩ, phải thông suốt phóng khoáng đón năm mới.

Tiếu Nhiễm có chút nghẹn ngào: “Ba, tết âm lịch năm nay không thể ở cạnh ba, ba cũng nhất định phải thông suốt phòng khoáng, vui vẻ lên.”

Lúc Cố Mạc vào, nhìn thấy Tiếu Nhiễm lặng lẽ lau nước mắt. anh lập tức đau lòng đi lê trước ôm eo cô từ sau lưng, cúi đầu hỏi: “Làm sao thế.”

“Em muốn ba ba.” Tiếu Nhiễm ôm lấy Cố Mạc, u buồn nói: “Tết âm lịch những năm qua đều là ba ở bên em, có đôi khi ông sẽ đưa em đi Paris, có đôi khi là đi Dubai, dù sao mỗi một cái Tết ông ấy đều bỏ lại mẹ con Dương Nguyệt Quyên, đưa em đi ra ngoài. Nhưng năm nay không thể ở cạnh ba rồi. Ông ấy nhất định rất cô đơn.”

“Con gái lớn tất phải lập gia đình.” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng nói: “Xem ra vẫn là con trai tốt hơn.”

“Lại trọng nam khinh nữ.” Tiếu Nhiễm xoay người, bất mãn huých vào ngực Cố Mạc.

“Không phải trọng nam khinh nữ, là không chịu nổi cảnh con gái lớn rồi tặng cho người đàn ông khác.” Cố Mạc bĩu môi, buồn bực trả lời.

“Nhưng con trai trưởng thành, cũng sẽ rời xe khỏi mẹ. Chúng ta không thể buộc con cái ở bên cạnh mình cả đời.” Tiếu Nhiễm thật sự nói.

“Anh không nỡ.” Cố Mạc cười nói: “Nếu con gái chúng ta xuất giá, anh nhất định không có kiên cường được như ba vợ đâu.”

Tiếu Nhiễm đứng dậy, ôm cổ Cố Mạc, nghịch ngợm hỏi han: “Chú khóc nhè sao.”

“Nhưng sẽ tìm chỗ không có ai.” Cố Mạc hếch môi mỏng lên: “Khóc đến hoa lê đoái vũ.”

“Chú thật yếu ớt.” Tiếu Nhiễm dùng lực xoa mặt anh, kiều man cười nói.

“Anh vốn là cực kỳ yếu ớt, em không được rời khỏi anh.” Cố Mạc thật sự nói.

“Phải xem biểu hiện của anh.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm ngồi đến bàn viết, vừa lắc lư hai chân vừa cười trả lời.

“Qua năm mới này, nói ra để cho anh bất an như vậy, trái tim em thật ác độc.” Cố Mạc khom lưng, để lên trán cô nói.

“Anh sợ cái gì.” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói.

“Được rồi sợ em rồi.” Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, nhiệ tình hôn môi cô.

“Không được cảm mạo sẽ lây bệnh.” Tiếu Nhiễm lập tức đẩy anh ra, không cho anh tiếp tục hôn.

Cố Mạc lui ra phía sau một bước, tựa cả người vào giá sách phía sau, dùng lực hô hấp.

Chỉ cần khẽ đụng đến cô, anh liền khó điều khiển bản thân.

Nhưng là tình hình sức khỏe hiện tại của cô, anh không thể làm gì cả.

Nụ hôn của cô tương đương với hành hạ chính mình.

Tiếu nhiễm vừa định trêu chọc Cố Mạc vài câu, đã bị một nửa giá sách hấp dẫn ánh mắt.

Hai ngày này sức khỏe của cô không thoải mái, cho nên cô vẫn không chủ ý cái giá sách mà vẫn bày đầy những di vật của Tưởng Y Nhiên vậy mà giờ chỉ còn lại hơn nửa, chỉ còn lại một vài bộ sách y học, những thứ thuộc về Tưởng Y Nhiên gì đó đều đã biến mất.

“Chú, anh cất mấy thứ kia đi rồi.” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.