Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rơi Vào Nguy Cơ Thất Nghiệp

Chương 48




Thức tỉnh chi thành, vốn là căn cứ sinh tồn được xây dựng khi mạt thế, tuy rằng lúc trước xây dựng có nhiều chỗ kém sau này, nhưng cũng có hơi thở vô cùng vĩ đại.

Tường thành nguy nga, những hòn đá cực lớn xây dựng thành phòng ốc, lại thêm các phương tiện hiện đại hóa, vốn là phối hợp không đồng nhất nhưng ở đây lại vô cùng hòa hợp.

Vòng bảo vệ ở mọi thành thị đều là nửa hình cầu, điều này tạo thành tình trạng các phòng ốc từ bên ngoài vào bên trong sẽ cao dần lên, mà tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành thị là một tòa nhà cao năm mươi tầng.

Không phải tất cả mọi người sống ở Thức tỉnh chi thành đều là dị năng giả, thậm chí, số lượng người thường ở đây còn lớn hơn dị năng giả. Có điều những người dân bình thường này đều không có cơ hội đạt được quyền ở lại trong nội thành, mà nội thành được vây quanh bằng những tòa nhà cao nhất chiếm khoảng bốn mươi nghìn mẫu đất.

Lưu Tần Thiên ở trong nội thành của Thức tỉnh chi thành, có được biệt thự của riêng mình, hơn nữa trong tòa nhà cao năm mươi tầng kia còn có một tầng là văn phòng của ông ta. Ở Thức tỉnh chi thành, ông ta có thể coi là một nhân vật chỉ cần giậm chân đã có thể khiến tòa thành này rung động, mà hiện tại, nhân vật ấy đang vô cùng giận dữ trong văn phòng của mình.

“Cái lão thất phu kia, cái gì gọi là vì lợi ích của liên minh mà không cần trở mặt với Nghiên cứu chi thành? Con lão không chết, lão có thể ở đó mà nói mát phải không?” Những thiết bị làm bằng kim loại trong văn phòng thoáng chốc đều bị ông ta khiến cho biến dạng.

Vài người thuộc hạ đứng dưới một câu cũng không dám nói.

“Chu Dật Minh, Chu Dật Minh, lại đưa hắn lên trên đầu!” Lưu Tần Thiên cắn răng mở miệng. Hai giờ trước, thành chủ của Thức tỉnh chi thành gọi ông ta tới rồi cho ông ta nhìn một phần tín hàm mà Nghiên cứu chi thành phát đến, nội dung đại khái chính là cái gã dị năng giả không khí may mắn còn tồn tại kia là người của Nghiên Cứu chi thành, hy vọng ông ta không truy cứu, dù sao, con của ông ta quả thật là chết trong bụng cá voi thú.

Tuy đúng là con của mình chết trong bụng cá voi thú, trên khối kim loại mà ông ta mang theo bên mình ngày đêm kia đúng là còn có dấu vết nhỏ bé do dịch dạ dày của cá voi thú ăn mòn để lại, nhưng một dị năng giả không khí, tại sao lại không thể cứu con của ông ta? Còn không phải sợ lực lượng của Thức tỉnh chi thành vượt qua Nghiên cứu chi thành sao?

“Lão muốn ta buông tay? Hừ!” Lưu Tần Thiên chà chà chân, khối kim loại trở về thành đồ dùng như trước, chỉ là  dụng cụ ban đầu được làm rất tinh vi này cũng đã không thể dùng được nữa.

Lưu Tần Thiên là dị năng giả cao cấp hệ kim, vợ của ông ta là một vị dị năng giả trung cấp hệ thủy, lúc còn trẻ, hai người làm thụ tinh trong ống nghiệm, thiên tân vạn khổ rốt cục mới có một đứa con trai, con trai ông ta cũng không hề thua kém mà kế thừa dị năng hệ kim của ông ta, không giống vài người sinh đến mười đứa con đều không có lấy một đứa có thể kế thừa dị năng của mình, nhưng là hiện tại, cái người không có con kế thừa dị năng của mình lại có thể cười nhạo ông ta không có con trai!

Sau tận thế, cho dù t*ng trùng hay là trứng thì hoạt tính đều giảm xuống, rất nhiều người mỗi tháng đều đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, làm tới vài thập niên cũng chưa thể thành công, vận may của Lưu Tần Thiên cũng khá kém, phải làm thụ tinh trong ống nghiệm hơn trăm lần mới có thể sinh được con trai, lại chỉ có một mình Lưu Hải.

Không dễ dàng gì con trai mới trưởng thành, nhưng giờ lại mất đi, mấy ngày nay ông ta lại làm thụ tinh trong ống nghiệm nhưng đến giờ vẫn chưa một lần thành công.

Nghiên cứu chi thành khiến ông ta tuyệt hậu, như vậy, ông ta cũng sẽ không bao giờ buông tha cho bọn họ! dị năng giả không khí? muốn tham gia toàn cầu tranh bá một năm sau? Nằm mơ! Lưu Tần Thiên cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Chu Dật Minh và Nghiên cứu chi thành đem chuyện thiên thạch kéo vào mình, mà Trần Mộc đã bắt đầu phát triển thế lực của mình tại Tinh Vân thành.

Chuyện ở Trần gia, Trần Mộc đương nhiên không thể không biết. Ngay tại mấy ngày hôm trước, công viên trò chơi Trần Khải xây cho đứa con trai chưa ra đời của mình đã được hoàn thành, thời điểm Trần Mộc và Lưu Chân Chân nói tới chuyện này, Lưu Chân Chân bĩu môi cười nhạo:

“Làm dáng ni? Lúc trước khi mẹ mang thai, ông ta vội vội vàng vàng củng cố địa vị trong xí nghiệp của gia tộc, mặt cũng không gặp quá vài lần, hiện giờ ngược lại muốn làm từ phụ.”

Trần Mộc cũng tự giễu, đời trước hắn nghĩ bản thân trong lòng của Trần Khải nhất định là có một chút địa vị, hiện tại ngẫm lại, tính cả mình và mẹ, ở trong mắt của Trần Khải chỉ sợ đều kém một ngón tay của Tống Văn hoặc là Lâm An Liệt.

Đối với người mà bản thân không thích, chỉ sợ càng nhìn sẽ càng ghét đi? huống chi, mẹ vẫn luôn không nguyện ý lấy lòng Trần Khải……

Ngược lại Tống Văn này cũng rất có bản lĩnh, thậm chí hiện tại có thể cùng Lâm An Liệt đấu ngang nhau.

Rời khỏi Tinh Vân thành đã hơn hai tháng, lúc này đi trên đường cái ở Tinh Vân thành, trên rất nhiều cửa hàng đều có ảnh các món chiêu bài của Mạc Thủy Cư. Trần Mộc không về nhà, lúc này mẹ còn đang đi du lịch thành thị, rất nhanh sẽ khởi hành đến Nghiên cứu chi thành, ngay cả gia tộc của mẹ cũng đã bắt đầu bán sản nghiệp ở Tinh Vân thành, tính toán đi Nghiên cứu chi thành phát triển.

Trần Mộc đối với Tinh Vân thành cũng không có nhiều lưu luyến, có điều, chưa nhìn thấy kết cục của Lâm An Liệt, hắn sẽ không rời đi.

“Tống tiểu thư, có thể gặp tôi một chút được không?” Ấn bộ đàm liên lạc, một cái tin nhắn được kí tên Trần Mộc liền phát ra.

“Đương nhiên không ngại, tôi là trưởng bối, lần này hãy để tôi mời khách đi?” Tống Văn rất nhanh đã trả lời tin nhắn, một giờ sau đó hai người đã an vị ở trong ghế lô của Mạc Thủy Cư.

Bụng của Tống Văn đã vô cùng rõ ràng, cô mặc một bộ váy bà bầu rộng thùng thình, không hề trang điểm, nhìn qua thì không lộng lẫy như trước đây nhưng lại có một loại khí chất làm cho người khác muốn thân cận, có lẽ nguyên nhân là do có đứa nhỏ.

Đời trước, cảnh tượng lúc thân cận với Tống Văn như thế nào thì Trần Mộc đã quên, mà Tống Văn hiện giờ cùng với Tống Văn kiếp trước đại khái cũng không giống nhau.

“Trần Mộc, cậu coi như vãn bối của tôi, nếu như nguyện ý có thể gọi tôi một tiếng dì.” Tống Văn thân thiết mở miệng.

“Tống tiểu thư, tôi và Trần Khải đã không còn quan hệ, cho nên, tiếng dì này tôi sẽ không gọi,” Trần Mộc thẳng đến chủ đề:

“Cô có muốn biết chuyện về Lâm An Liệt không?”

Tống Văn thu hồi  biểu tình thân thiết trên mặt:

“Trần tiên sinh đối với sản nghiệp của Trần gia cũng có ý tưởng?” Cô cắn trọng hai chữ  “Trần”.

“Không, tôi không có, cũng không cần.” Trần Mộc đem một máy tính bảng đặt ở trên bàn, ngón tay điểm nhẹ, giấy phép buôn bán của Mạc Thủy Cư liền hiện ra, người mà không phải ai cũng biết không phải là Triệu Thiên Vũ, mà là Trần Mộc.

Vốn lúc đầu những sản nghiệp này đều lấy danh nghĩa của Triệu Thiên Vũ, nhưng lần này Trần Mộc trở về, tất cả mọi thứ đều được thu hồi về, dù sao, hiện giờ hắn cũng không cần che giấu thứ gì nữa.

Tống Văn hít sâu một hơi, ánh mắt khi nhìn về phía Trần Mộc cũng thay đổi, đột nhiên có chút hối hận đã chọn sai người. Có điều, người có thể che giấu bản thân sâu giống như Trần Mộc, chỉ sợ cũng chướng mắt chính mình, nghĩ như vậy, ngược lại Tống Văn lại buông ra:

“Lâm An Liệt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Trong mắt Tống Văn lóe lên kính nể đương nhiên Trần Mộc cũng thấy được, trên mặt lại không biểu hiện gì, trong lòng lại có chút cười khổ, nếu không phải trọng sinh một lần nữa, sao hắn có thể làm được tới bước này?

“Lâm An Liệt, là trở về báo thù.” Ngón tay tiếp tục chạm nhẹ lên máy tính bảng, tư liệu của Lâm An Liệt liền hiện ra, mà ý tưởng của gã ở đoạn sau cũng được nhắc tới.

“Điều này sao có thể? Muốn đối phó Trần Khải? đầu óc gã có bệnh sao?” Tống Văn có chút không thể tin được, nếu cô mà là Lâm An Liệt, thì sẽ cố gắng lấy lòng Trần Khải để kiếm được nhiều tiền hơn, báo thù? gã cũng quá buồn cười đi?

“Đầu óc của gã vốn có bệnh.” Trần Mộc mở miệng. Lâm An Liệt đem gã và Lâm Tĩnh đặt vào vị trí người bị hại vô tội, cũng không ngẫm lại, nếu Lâm Tĩnh không muốn, chẳng lẽ Trần Khải sẽ cưỡng ép ả?

Hơn nữa, Lâm An Liệt vốn chính là đứa con Lâm Tĩnh phải thụ thai trong ống nghiệm nhiều lần mới được.

Sau khi nghe mẹ nói lại chuyện với mình, Trần Mộc liền phái người đi thăm dò sự tình  năm đó, tại sao Trần Khải lại vô duyên vô cớ hoài nghi mẹ và người đàn ông khác cấu kết, khẳng định có nguyên nhân, mà chờ tới khi hắn tra xong, lại phát hiện đây rõ ràng là một mưu kế vụng về, cũng không biết sao Trần Khải lại để bị lừa như vậy.

Lúc trước Lâm Tĩnh có một người theo đuổi, mà người theo đuổi này lại chính là một bác sĩ, Lâm Tĩnh đối với gã nhõng nhẽo vài lần, gã liền nhân lúc Trần Khải đi bệnh viện, nói ra chuyện Lưu Chân Chân “Phong lưu”, còn nói thời điểm Lưu Chân Chân làm ống nghiệm lúc trước đã thay đổi t*ng trùng.

Mà Trần Khải, vừa mới tới liền “Vô tình” Nghe được lời này.

Có điều, người đàn ông này mặc dù nói người khác làm bậy, bản thân lại đi giúp Lâm Tĩnh làm thụ tinh trong ống nghiệm không theo qui trình bình thường. Nhưng gã lại là kẻ nhát gan, sau khi chuyện phát sinh thì gã đã đi tới một thành thị cấp ba khác thăm người thân, chờ tới khi gã trở về, Lâm Tĩnh đã rời khỏi Tinh Vân thành.

Sự tình lúc trước không ai đi tra xét rõ ràng, cho nên người này vẫn sống không tệ, thẳng đến vài ngày trước người của Trần Mộc tìm được gã……

Tống Văn tỉ mỉ đem đem tin tức ghi trong máy tính bảng đọc kĩ một lượt, chờ tới khi buông xuống đã là một giờ sau.

“Cậu định làm gì?”

Tống Văn hỏi hắn muốn làm gì khiến Trần Mộc nhìn thoáng qua cô:

“Chúng ta cùng nhau đào hố để Lâm An Liệt nhảy đi.”

Gần đây cuộc sống của Lâm An Liệt thật hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn, gã chưa từng được trải qua cuộc sống như vậy.

Đi lại có xe xịn, hoa quả đặc sắc bên cạnh mặc cho hắn dùng, tất cả quần áo đều được làm bằng bông sợi– hiện nay, da lông cái gì cũng không ngạc nhiên, nhưng bông lại rất thiếu, quần áo làm bằng sợi bông đều là thứ mỗi người hướng tới, như vậy xem ra, dường như gã đã nhảy một phát từ tầng dưới chót lên tới đỉnh của Tinh Vân thành.

Nhưng là, cuộc sống hiện giờ càng hạnh phúc lại càng khiến gã nhớ tới cuộc sống bất hạnh lúc trước.

Nếu lúc trước Trần Khải có thể đứng vững trước áp lực của cha mẹ, cưới mẹ của gã, như vậy, từ nhỏ gã đã có thể cẩm y ngọc thực, cần gì phải ăn bữa nay lo bữa mai? còn có ông bà ngoại và mẹ gã cũng không chết dưới miệng của chuột thú.

Lâm An Liệt biết Trần Khải muốn cho gã đổi họ, để gã mang họ Trần, có thể kế thừa sản nghiệp Trần gia, nhưng gã thật đúng là không hiếm lạ họ “Trần” này, ở trong lòng gã, gã vĩnh viễn đều mang họ Lâm, ông bà ngoại của gã cũng không phải là cha mẹ ngoan độc kia của Trần Khải!

Cầm thẻ tín dụng của Trần Khải, tại cửa hiệu lớn nhất ở Tinh Vân thành mua quần áo, từng bộ được thử qua, một hơi mua hạ hơn mười bộ, Lâm An Liệt đột nhiên thấy được một người nhìn quen mắt, chính là “anh trai” của gã, Trần Mộc.

Vốn thời điểm còn ở trên tiểu trấn di động, Lâm An Liệt đã nghĩ qua vô số phương pháp trả thù, khi đó gã đã nghĩ, nhất định phải độc chết cái tên đàn ông bỏ rơi mẹ gã kia, nhất định phải đánh chết hai người buộc mẹ gã nạo thai, càng muốn làm cho hai người đã khuyến khích cha mẹ Trần Khải bức bách mẹ phải chết ở trong tay mình, mà kẻ đã chiếm cứ vị trí của gã, gã sẽ khiến hắn trắng tay.

Nhưng, gã không nghĩ tới, Lưu Chân Chân vậy mà lại ly hôn với Trần Khải, lúc trước không ly hôn, ngược lại hiện giờ mới ly hôn…… Gã phải mất không ít công phu để tiếp cận Lưu Chân Chân, thời điểm rời khỏi Mạc Thủy Cư, thậm chí gã đã nghĩ để cho Lưu Chân Chân thu lưu mình, nhưng Lưu Chân Chân lại không cho gã cơ hội tiếp cận nữa……

Có điều, ly hôn thì ly hôn, Trần Mộc cũng không thể trải qua ngày tháng tốt đẹp, lúc trước ở Mạc Thủy Cư, hắn còn làm cho mình phải chịu nhục nhã!

Chuyện mình là con của Trần Khải đến nay không người không biết, muốn tiếp cận Trần Mộc ngược lại không dễ dàng …… Tầm mắt Lâm An Liệt đảo qua, lại nhìn thấy Trần Mộc cùng một người đàn ông có cử chỉ thân mật, mà người đàn ông kia gã cũng không xa lạ, chính là người vừa mới tiếp nhận sản nghiệp của Vương Lập Công: Triệu Thiên Vũ.

Lần trước Trần Mộc dây dưa là một người đàn ông khác, ngược lại lần này giúp cho gã có một chủ ý tốt! Lâm An Liệt trên mặt tươi cười, lấy tiền thanh toán, để người ta mang đồ về nhà.

“Trần lão đại, bộ dạng này của cậu, sao cứ khiến cho tôi cảm thấy rất lạnh sống lưng?” Triệu Thiên Vũ đi đến bên tai Trần Mộc mở miệng. Trần Mộc chọn quần áo cho anh thế này khiến anh thật sự rất ăn không tiêu!

Trần Mộc cười tủm tỉm liếc anh ta một cái một cái:

“Tôi đây chỉ muốn khao thưởng cho thủ hạ một chút thôi mà!”

“Trần lão đại……” Triệu Thiên Vũ cười khổ, muốn nói khao thưởng mình, trước đó vài ngày Trần Mộc cho anh cổ phần công ty đã là vô cùng nhiều rồi, anh từ chối rất nhiều lần nhưng vẫn chưa được, mà lần này, rõ ràng bản thân đang đi tìm ngược đúng không?

Chuyện của Triệu Minh và Triệu Dương anh không nên can thiệp, hiện tại ngẫm lại đều thấy hối hận muốn chết, biến thành hai anh em này một người sa sút tinh thần một người biến mất…… Có điều, anh và vợ đang rất ân ái, tại sao lại bắt anh đến đóng cái vai diễn này?

“Thiên Vũ a!” Trần Mộc vỗ vỗ bả vai Triệu Thiên Vũ, lời nói thấm thía:

“Không chọn anh tôi còn có thể chọn ai? những người khác đều là độc thân, một khi không cẩn thận liền yêu tôi thì tôi biết phải làm hế nào.” Kỳ thật yêu bản thân là không có khả năng, nhưng yêu Lâm An Liệt sẽ không nhất định. Lúc này Lâm An Liệt cũng chưa làm chuyện xấu gì, thân thế thê thảm bộ dạng xinh đẹp chọc người trìu mến, rất nhiều người đàn ông đều thích loại hình như thế này, ví dụ như đời trước của mình. Mỗi lần nhớ tới việc này, hắn liền không nhịn được muốn tự cho mình hai cái tát, trên thực tế, đời trước thời điểm khi bị đuổi khỏi nhà, đã không thiếu lần hắn tự cho mình vài cái bạt tai.

Triệu Thiên Vũ thì khác, tình cảm của anh ta và vợ là thật sự, sau khi nghe chuyện của mình, dù thế nào cũng sẽ không giúp Lâm An Liệt.

Triệu Thiên Vũ không nói gì, tiếp nhận quần áo trên tay Trần Mộc mà đi vào gian thử đồ, ngay từ đầu anh còn muốn từ chối, nhưng Trần Mộc lại trực tiếp đi tìm vợ của anh, vợ anh vẫn luôn thấy áy náy với Trần Mộc liền lập tức bắt anh phải nhận vai diễn này……

Trần Mộc ở bên ngoài gian thử đồ chờ Triệu Thiên Vũ, không ít ánh mắt đều đặt trên người hắn. Hắn sờ sờ cái cằm lún phún râu của mình, đối với Triệu Thiên Vũ cũng có chút xin lỗi, chỉ sợ qua hôm nay, danh tiếng người đàn ông tốt của anh ta sẽ không còn!

Có điều, như vậy chị dâu sẽ càng cao hứng, gần đây phụ nữ muốn thông đồng với Triệu Thiên Vũ nhiều lắm, làm một người đàn ông, lại không thể đi đánh phụ nữ…… Cho nên cô ước gì khiến cho tên tuổi Triệu Thiên Vũ đoạn tụ bị truyền ra ngoài, ách, nếu có đàn ông muốn thông đồng với Triệu Thiên Vũ, chỉ sợ Triệu Thiên Vũ sẽ lập tức đem đối phương đánh ngã!

“Đại ca?” Một thanh âm sợ hãi vang lên bên người Trần Mộc, Trần Mộc quay đầu, liền thấy được Lâm An Liệt.

“Yo, là con riêng của Trần Khải à!” Trên mặt Trần Mộc tràn đầy chán ghét.

“Đại ca……” Lâm An Liệt một bộ dáng bị đả kích, dừng một chút, lại nói:

“Đại ca, lần trước chúng ta có gặp qua……”

“Đúng vậy, quả nhiên là con riêng, ngay cả làm nhân viên phục vụ cũng làm không nổi, mày với mẹ mày đều là một loại mặt hàng, mày đừng có gọi tao là anh trai, tao không có đứa em như mày.” Trong lời nói của Trần Mộc tràn đầy ác ý, ai đi qua cũng đều nghe ra được.

Trong mắt Lâm An Liệt tràn đầy nước mắt, quay đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt Triệu Thiên Vũ mới đi ra ngoài, lại nhanh chóng lau nước mắt:

“em, em chỉ là muốn……”

Nhìn thấy Lâm An Liệt nói được một nửa, Trần Mộc cười nhạo:

“Mày muốn gì thì có liên quan gì tới tao?”

Bả vai Lâm An Liệt run run, rất nhanh, trên mặt đất lại có vài giọt bọt nước, vừa thấy chính là nước mắt.

“Chúng ta đi thôi.” Trần Mộc sắc mặt không tốt, quay đầu đối với Triệu Thiên Vũ mở miệng.

“A? Được!” Triệu Thiên Vũ đồng ý.

Ngồi vào trong xe, Trần Mộc liền lạnh mặt lại, biểu hiện vừa rồi của Lâm An Liệt, hắn nhìn thế nào cũng thấy rất ghê tởm.

Đời trước, làm thế nào mà hắn có thể nảy sinh tâm thương hại với Lâm An Liệt?

“Trần lão đại, kế tiếp có phải tôi chỉ cần chờ Lâm An Liệt tìm tới cửa?” Triệu Thiên Vũ hỏi.

“Đương nhiên, tôi đối với anh không tốt, anh đi tìm ôn nhu thiện lương của gã đi.” Trần Mộc cười rộ lên, kỳ thật mình cũng không có gì rối rắm lắm, Lâm An Liệt vốn chính là người như vậy, lúc này, khiến cho gã nhận quả báo là được.

Thời điểm buổi tối khi Lâm An Liệt trở lại Trần gia, liền nhìn thấy cha mình với vẻ mặt hòa ái bảo gã ngày mai tới công ty thực tập.

Đề nghị này là do Tống Văn đề suất, mĩ kỳ danh viết là để giúp Lâm An Liệt học tập một chút, về sau cũng tốt cho việc tiếp nhận sản nghiệp. Đối với đề nghị này của Tống Văn, Trần Khải đương nhiên hai tay tán thành, đồng thời càng thêm yêu thích Tống Văn săn sóc, lại đi lấy hai cái vòng tay tặng cho Tống Văn làm bồi thường, so sánh một chút, cái người lúc trước cứ một mực chỉ có con trai mình mới là người thừa kế của Trần gia, lúc sau lại lấy đi phần lớn tài sản  Lưu Chân Chân thật quá mức đáng giận, hoàn toàn không giống Tống Văn là người không thích tiền.

Xoay người, Tống Văn liền đem vòng tay mà Trần Khải bồi thường cho cô thu vào, vòng tay này là đồ tổ truyền của Trần gia, thứ công nghệ này, dù thế nào cũng phải bán được hơn trăm vạn.

Rốt cuộc ai yêu tiền, vừa nhìn liền hiểu ngay, có điều ánh mắt của đàn ông đôi khi đều chứa đờm cả rồi.

Lâm An Liệt đi vào sản nghiệp của Trần thị, đương nhiên sẽ có người bất mãn, chú hai của Trần Khải trước mặt mọi người tỏ vẻ người không có bằng cấp không có bản lĩnh như vậy chỉ xứng đáng đi cọ WC mà thôi, Trần Khải giận dữ, lại có người nói kỳ quái vài câu, ông ta liền trực tiếp để cho Lâm An Liệt làm trợ lý cá nhân của mình, về phần chức vụ này là do một người bạn làm ăn của ông ta ngày hôm qua đã đưa ra ý kiến.

Lâm An Liệt làm trợ lý cá nhân của Trần Khải, vừa có thể tiếp xúc với tài liệu cơ mật của Trần thị, còn vô cùng thoải mái, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, đương nhiên, cũng tạo điều kiện cho gã đi gặp Triệu Thiên Vũ.

Trần Mộc lúc này đã không còn nhiều kiên nhẫn, mẹ đã tới Nghiên cứu chi thành trước, thế lực ở Tinh Vân thành đã phát triển vô cùng tốt –cho dù muốn tiến thêm một bước, thành chủ cũng sẽ không đồng ý, trong tình huống này, đương nhiên hắn cũng hi vọng chuyện của Lâm An Liệt có thể mau chóng giải quyết.

Vì thế, vài lần xảo ngộ sau, Triệu Thiên Vũ liền “Động tâm” với Lâm An Liệt, một khác mặt, Trần Mộc và Triệu gia đại tẩu cùng nhau ngồi xổm nghe trộm truyền hình thực tế do máy quay bên kia đưa về–“Động tâm” thì có thể, lời ngon tiếng ngọt cái gì kiên quyết ngăn chặn, đây chính là lão bà đặc biệt!

Hết chương 55

Đôi lời: giải thích một chút về vụ Lâm Tĩnh lừa, lúc trước khi nhắc đến Lâm An Liệt thì Trần Khải nghĩ đây là kết tinh tình yêu có nghĩa là mang thai tự nhiên, tỉ lệ mang thai tự nhiên là vô cùng thấp, mà không biết Lâm Tĩnh nhờ người thụ tinh trong ống nghiệm. Nói chung thì ngu muội tới mức chẳng biết nói sao luôn J

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.