Sau Khi Ảnh Đế Biến Thành Cô Diễn Viên Bình Hoa

Chương 10: Thần gia




Cảm giác khi ngủ thẳng một giấc rồi tự nhiên thức dậy vô cùng tuyệt vời, đương nhiên tuyệt hơn nữa chính là sau khi tỉnh dậy liền tiến hành vận động chào buổi sáng đầy yêu thương với cục cưng. Tuy không vào hẳn, nhưng quá trình gật đầu chào buổi sáng giữa tiểu Tường Hi và tiểu Chấn Hoa khiến ai kia nghẹn cả đêm sướng đến rơi lệ đầy mặt, đến lúc ăn sáng Đường Tường Hi cứ nhìn chằm chằm Ôn Chấn Hoa lại còn cười ngây ngô hệt như một gã khờ.

“Đường Tường Hi, anh cứ ăn từ từ, em và Ôn Đế đi trước.” Đưa tay nhìn đồng hồ, Ôn Chấn Hoa cho con gái một ánh mắt trấn an trước, sau đó đứng lên cầm theo bát đũa của hai người thả vào bồn rồi bắt đầu rửa, “Ôn Đế, mặc áo khoác vào đi, papi xong ngay thôi.”

“Ấy anh ăn xong rồi đây!” Đường Tường Hi nhanh chóng hoàn hồn, hắn vừa đứng dậy vừa vội vàng và nốt cơm, đến bên cạnh Ôn Chấn Hoa rồi thả bát đũa vào bồn rửa, sau khi rửa tay xong liền chuyển hướng đến chỗ Đường Ôn Đế còn đang cài khuy áo, “Bé cưng daddy mặc áo giúp con tới đây bỏ tay ra nào.”

Đường Ôn Đế mỉm cười bỏ tay ra để daddy cài khuy giúp mình, bé giương đôi mắt to nhìn papi lại nhìn sang daddy, trong lòng tràn đầy thích thú, cả gia đình đi chơi công viên gì đó là vui vẻ nhất!

Ba người ra khỏi nhà trước 9h, Đường Tường Hi đi lấy xe, Ôn Chấn Hoa và con gái thì đứng đợi ở ven đường.

“Chốc nữa Ôn Đế muốn chơi gì trước?”

“Tàu lượn ạ!” Mắt Đường Ôn Đế liền sáng lên, bé thích nhất là chơi tàu lượn đó.

“Ừ, vậy chờ chút nữa bảo daddy chơi tàu lượn cùng con nha.” Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái.

“Papi không chơi cùng sao?” Đường Ôn Đế thấy khó hiểu bèn hỏi, nhưng không đợi Ôn Chấn Hoa trả lời, bé chợt chỉ tay ra sau cậu rồi thốt lên, “Ông kìa!”

Ôn Chấn Hoa xoay lại theo phản xạ, cậu liền trông thấy Đường Diệu Quần bước ra từ sau dãy hành lang, như kiểu ông đang theo dõi bọn họ vậy.

Loại cảm giác bị rình mò này khiến Ôn Chấn Hoa không khỏi nhíu mày, cậu ngập ngừng vài giây rồi nở nụ cười ôn hoà, nói: “Bác, sao bác lại ở đây? Bác đến gặp Tường Hi và Ôn Đế ạ?”

Đường Diệu Quần mỉm cười gật đầu, trông chẳng giống kẻ rình trộm bị tóm được một chút nào, ông trả lời rất tự nhiên: “Thấy hôm nay là cuối tuần, nên cứ tới đây xem sao, các con đang định đi đâu à?”

“Vâng ạ, cả nhà sắp đi chơi công viên đó ông!” Đường Ôn Để cười nói.

“À.” Đường Diệu Quần cúi xuống vuốt ve mái tóc Đường Ôn Đế, ông nói tiếp, ” Có phải được đi chơi công viên Ôn Đế vui lắm đúng không?”

“Vâng ạ, cháu đi chơi cùng papi daddy đó!” Đường Ôn Đế vừa nói vừa cười híp mắt.

Câu trả lời của cô nhóc rõ ràng khác xa với câu hỏi của Đường Diệu Quần nên khiến mặt ông nghệt ra, nhưng ông nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên mà thẳng lưng mỉm cười với Ôn Chấn Hoa, “Thôi bác không quấy rầy các con.”

“Biết là quấy rầy thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.” Người vừa lên tiếng chính là Đường Tường Hi đang lái xe đến, lúc này cửa kính xe đã hạ xuống, hắn ngồi ở ghế lái, hất cằm tỏ thái độ.

“Tường Hi…” Đường Diệu Quần chưa nói xong đã bị tiếng chuông di động ngắt lời, ông vừa thấy tên người gọi thì mặt chợt biến sắc, vội quay sang gật đầu tỏ ý với Ôn Chấn Hoa đứng bên cạnh, sau đó nghiêng người nhận cuộc gọi.

“Đường Diệu Quần, chả phải ông bảo sáng hôm nay phải họp sao? Mà giờ không có ở công ty là thế nào?” Đầu dây bên kia là tiếng của một phụ nữ, giọng điệu rõ đành hanh chua ngoa, bởi loa điện thoại vang lắm nên Ôn Chấn Hoa cũng nghe thấy được.

“Họp xong rồi mà!” Đường Diệu Quần nói.

“Vậy giờ ông đang ở đâu hả? Đừng nói là gặp cái đứa tạp chủng kia đó nhá?! Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đi tìm nó, chúng ta cũng không cần níu kéo nữa, vị trí giám đốc Đường thị sẽ giao cho con Lâm ngồi.”

“Bà nói bậy bạ gì đó!” Trống ngực Đường Diệu Quân liền đập thình thịch, tiếp theo ông như cố nén cơn tức, nhẹ nhàng nói, “Bà nghĩ nhiều quá rồi, tôi đang uống trà với ông bạn, lát nữa tôi về.”

Sau khi Ôn Chân Hoa nghe thấy lời người phụ nữ kia nói, cậu chợt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Đường Diệu Quần đang cười làm lành với chiếc điện thoại, sắc mặt cậu trầm xuống, kế tiếp là vỗ nhẹ vào lưng Đường Ôn Đế để bé ngồi lên xe trước.

Khi Đường Diệu Quần nói chuyện điện thoại xong, ông xoay người liền thấy Ôn Chấn Hoa gật đầu lễ phép, cậu mỉm cười rồi nói: “Ngài Đường, nếu ngài còn việc gia đình cần phải xử lý, chúng tôi sẽ không làm mất thời gian quý báu của ngài.”

Chẳng đợi Đường Diệu Quần trả lời, Ôn Chấn Hoa đã leo lên xe.

Đường Tường Hi mỉm cười lại gần thắt dây an toàn cho cậu, sau đó nhìn về phía Đường Diệu Quần đang biến sắc qua cửa kính xe, nhếch mép để lộ một cái răng trắng bóng, hắn cười khẩy: “Ngài giám đốc bận rộn, mau về đi, chẳng phải vất vả lắm mới vớ được giang sơn vào tay sao, cẩn thận bị đứa con gái quý giá của ông cướp đó.” Nói xong cũng chả thèm để ý sắc mặt Đường Diệu Quần khó coi cỡ nào, hắn liền lái xe đi thẳng.

Trong xe rất im lặng, đi được một quãng đường Ôn Chấn Hoa mới lên tiếng: “Xin lỗi, em không ngờ rằng…”

“Suỵt.” Đường Tường Hi đang tập trung nhìn đường, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ nghiêm túc, “Cục cưng đừng bao giờ nói xin lỗi anh, anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng dù thế nào Đường Tường Hi anh cũng phải đi lên bằng hai bàn tay trắng, em và Ôn Đế chính là toà thành kiên cố nhất của anh.”

Ôn Chấn Hoa trầm mặc một hồi, bỗng khoé môi tràn ra một nụ cười tươi, “Đúng vậy a, anh có chúng em mà.”

“Hì được rồi, đừng để mấy chuyện vô nghĩa đó làm hỏng tâm trạng chúng ta, Ôn Đế, tí nữa con muốn chơi những trò gì nào ” Đường Tường Hi hứng khởi nói.

“Tàu lượn Đập mìn Thuyền hải tặc Ah…Cả nhà ma…Với đu quay…Còn muốn ăn kem ly…”

Nghiêng đầu ngắm nhìn nửa bên mặt Đường Tường Hi, lông mày lưỡi kiếm dày đậm, con mắt sáng ngời, mũi cao thẳng tắp, khoé môi cong lên, bên tai là tiếng hai cha con đang nói chuyện vui vẻ với nhau, cậu chẳng thể khống chế trái tim đang đập loạn lúc này, tại sao trước kia không phát hiện anh ấy đẹp trai như vậy chứ, khoé môi Ôn Chấn Hoa cũng dần cong lên, nhất là lúc thấy vành tai ai đó đang từ từ ửng hồng, nụ cười trên môi cậu càng thêm xán lạn.

Xe chạy một đường, Ôn Chấn Hoa cũng nhìn một đường, vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, Đường Ôn Đế là người tháo dây an toàn chạy xuống xe đầu tiên.

“Chậm thôi bé cưng, đừng chạy nữa!” Đường Tường Hi rút chìa khoá xe ra, quay lại vẫn thấy Ôn Chấn Hoa đang nhìn mình bằng ánh mắt ấy, bỗng chốc cổ họng như tắc nghẽn, hắn vội dời tầm mắt, lên tiếng khàn khàn, “Đừng nhìn, chúng ta tới nơi rồi kìa.”

Ôn Chấn Hoa gật đầu, nhưng vẫn không dời tầm mắt.

“Shit!” Không kiềm chế được bèn thốt lên một câu, đột nhiên Đường Tường Hi nhào đến ngậm lấy môi Ôn Chấn Hoa.

Ôn Chấn Hoa đưa tay giữ gáy Đường Tường Hi, mở cánh môi để đầu lưỡi xấm lấn, một nụ hôn mãnh liệt cứ thế bùng phát…

Đường Ôn Đế ngoan ngoãn đợi ở ngoài xe, được một lúc rồi bé mới nghĩ có phải papi và daddy ngủ quên trong xe rồi không, thế mà vừa nghĩ xong liền thấy hai người cha một trái một phải bước ra từ trong xe.

“Papi daddy, hai người chậm quá nha.” Đường Ôn Đế chờ daddy tới, bé đứng giữa nắm tay hai người cha, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Ngắm nhìn cánh môi ướt át của Ôn Chấn Hoa, Đường Tường Hi vội ho một tiếng, giọng nói vẫn còn chút khàn đặc, “Xin lỗi bé cưng, giờ chúng ta đi nào.”

“Vâng ạ ”

Sau khi đưa vé vào cho nhân viên kiểm tra, ba người tìm được nơi có tàu lượn.

“Mình hai cha con đi thôi, em ở đây xem.” Ôn Chấn Hoa vừa nói với hai người vừa cầm lấy áo khoác cho con gái, cậu cũng lớn vậy rồi, không còn hứng thú với mấy trò chơi trẻ con này.

“Hả ” Đường Ôn Đế và Đường Tường Hi nhìn nhau, sau đó lại dùng ánh mắt cún con nhìn cậu.

“Papi cùng chơi với con đi ” Thoáng cái đôi mắt to tròn đã ngập nước.

“Chấn Hoa ” Kéo góc áo.

“…” Cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi sự công kích bằng cách làm nũng của hai cha con nhà này, Ôn Chấn Hoa đành cùng đi vào hàng ngũ người chơi.

Cuối tuần luôn là thời điểm nhiều người nhất, đa phần chơi trong công viên là mấy thanh niên tầm mười bảy mười tám, ba năm người túm tụm vào một chỗ, nói nói cười cười rất náo nhiệt, còn đâu là các gia đình dẫn theo con nhỏ, hoặc cặp vợ chồng đưa con mình đến, hay chỉ mình người cha hoặc người me đưa con đi, nhưng hai người đàn ông dẫn theo cô bé nhỏ như Ôn Chấn Hoa và Đường Tường Hi thì cũng không nhiều, huống chi ba người còn mặc đồ gia đình.

Hai người đàn ông đẹp trai còn thêm một cô bé đáng yêu, hâm mộ, tán hưởng, kích động đều tình cờ hướng thẳng về phía gia đình ba người này, nhưng không ai đến quấy rầy bọn họ, ba người tạo nên một thế giới riêng, cười đùa thân mật, dạo bước cùng nhau giữa khung cảnh sống động đầy màu sắc.

Cuối cùng cũng đến lượt, ba người ngồi trên tàu lượn, chờ nhân viên kiểm tra lại dây đai an toàn, tàu mới bắt đầu khởi động.

Tim đập nhanh hơn theo tốc độ tàu chạy, khi nó bổ nhào xuống rồi lộn vòng, người xung quanh cũng đã hét toáng lên, gió lướt qua mang theo tiếng cười của con gái và tiếng la hét rộn rã của Đường Tường Hi, đồng thời nơi đây như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Ôn Chấn Hoa nhìn trời đất đảo lộn, rốt cuộc cũng thả lỏng đôi môi, mặc sức kêu gào.

“Ahhh —— ”

Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc nhưng chưa bao giờ thoải mái như thế, Đường Tường Hi nghiêng đầu nhìn sang hai bảo bối bên cạnh, hắn híp mắt nở nụ cười hạnh phúc, rồi quay đầu trở về cảm giác trời đất quay cuồng, và lại hét to thêm một lần nữa.

Bước xuống khỏi tàu lượn, ba người đều có vẻ như chơi chưa đã, chẳng qua quay lại đã thấy đội ngũ xếp hàng lại càng dài, vẫn đành xua tan ý tưởng chơi thêm lần nữa, thôi đi chơi trò khác vậy.

Bữa cơm trữa cũng được giải quyết trong phòng ăn của khu giải trí thiếu nhi, ba người vẫn chơi đến khi bầu trời tối đen, chụp thêm nhiều tấm ảnh, mới gần kiệt sức mà chuẩn bị rút lui.

Lúc sắp ra khỏi công viên bỗng Đường Ôn Đế chỉ vào vòng đu quay to đùng phía trước, kế tiếp bèn mong mỏi nhìn Ôn Chấn Hoa.

Không đành lòng phá hỏng tâm trạng vui vẻ của con gái, rốt cuộc Ôn Chấn Hoa đồng ý, ba người đưa tiền, nháy mắt đu quay toả sáng, nhân viên công tác dẫn ba người vào khoang hành khách rồi khởi động máy.

Khoang hành khách từ từ bay lên, không khí trong buồng cũng dần yên tĩnh lại, sắc trời đã tối lắm rồi, mấy ngọn đèn sáng nối thành nhiều dãy, Đường Ôn Đế ghé vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Ôn Chấn Hoa và Đường Tường Hi đều ngồi bên cạnh, thế này đúng là tình cảm ấm áp nói không nên lời, mà cũng không ai nói gì.

“Chấn Hoa.” Đường Tường Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.

“Ừ?” Ôn Chấn Hoa nhìn lướt qua theo tầm mắt hắn.

“Ngài Ôn Chấn Hoa, em có nguyện ý trở thành bạn đời của ngài Đường Tường Hi, dưới sự chứng kiến của cô Đường Ôn Đế, bất luận hắn sinh bệnh hay khoẻ mạnh, giàu có hay bần cùng, vẫn luôn thuỷ chủng với hắn, cho đến khi rời khỏi thế giới này?” Đường Tường Hi lấy ra một hộp nhung nhỏ màu lam, hắn từ từ mở ra trước mặt Ôn Chấn Hoa, chậm rãi nói.

Đường Ôn Đế đã xoay lại từ bao giờ, bé yên lặng nhìn hai người cha.

Ôn Chấn Hoa giật mình trong phút chốc, cậu kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn mà Đường Tường Hi đang dâng lên cùng với vẻ mặt lo lắng kia, sau đó cậu chợt nở nụ cười “Em nguyện ý.”

Đường Ôn Đế liền cười híp mắt, bé còn vội cầm lấy hộp lam kia để vào trong tay papi.

Ôn Chấn Hoa hít một hơi, lại mở hộp ra, mỉm cười nhìn về phía Đường Tường Hi, “Ngài Đường Tường Hi, anh có nguyện ý trở thành bạn đời của ngài Ôn Chấn Hoa, dưới sự chứng kiến của cô Đường Ôn Đế, bất luận hắn sinh bệnh hay khoẻ mạnh, giàu có hay bần cùng, anh vẫn thuỷ chung với hắn, cho đến khi lìa xa thế giới?”

“Anh nguyện ý.” Đường Tường Hi cũng mỉm cười hạnh phúc.

“Bây giờ, trao nhẫn.” Đường Ôn Đế mở to hai mắt, cất giọng nói.

Nâng bàn tay đối phương lên, cẩn thận đeo chiếc nhẫn màu bạc vào ngón áp út, khi khoang thuyền đang ngồi lên tới chỗ cao nhất, môi hai người đã chạm vào nhau.

Đường Ôn Đế thấy thế bèn giơ tay che mắt, nhưng bé vẫn lén lút để hở một kẽ tay, từ giữa khe hở bé thấy papi daddy yêu thương lẫn nhau, bất giác trên môi bé nở nụ cười.

THE END

Phiên âm Hán-Việt:Khuê trung thiếu phụ bất tri sầuXuân nhật ngưng trang thướng thúy lâuHốt kiến mạch đầu dương liễu sắcHối giao phu tế mịch phong hầu. Bản dịch thơ của (cử nhân văn k11-dhhp):Vợ trẻ phòng hôn chẳng biết sầu,Ngày xuân trang điểm,ngắm gương lâu.Hoảng hốt nhìn màu dương liễu sắc,“hối hận chàng đi kiếm phong hầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.