Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 5




Tòng Vân ngồi bên chiếc bàn trà thấp làm bằng trúc, ngón tay thon dài nhúm một dúm trà Bích Loa Xuân, thả vào trong chiếc chén sứ men xanh, rót nước sôi xoay tròn mấy vòng lên trên lá trà. Lá trà dần dần nở ra, nước trà biến thành màu hổ phách nhàn nhạt. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu hương trà đang nhẹ nhàng bốc hơi nghi ngút như sương, mãn nguyện thở dài một tiếng: "Thích nhất là hương vị như vậy."

Hai tay cô nâng một ly trà đưa đến tay người đàn ông ở trước mặt. Người đàn ông kia nhìn cô, nở nụ cười đầy cưng chiều, nhận ly trà đồng thời hai tay giữ chặt lấy cô, kéo cô vào trong ngực mình. Anh nếm một ngụm trà rồi để xuống, hai tay vẫn ôm cứng thân thể mềm mại của Tòng Vân, dịu dàng nói: "Đã nói là trời mưa xuống sẽ giữ khách lại, đêm nay em có muốn anh ở lại không?"

"Em cũng không giữ anh đâu, hôm nay là ngày đặc biệt, em khẳng định phu nhân của anh đang đợi anh đấy." Đúng vậy, hôm nay là ngày đặc biệt, là sinh nhật của Phó Tĩnh Tri. Nhưng mà anh lại không muốn trở về.

"Đang ở với em nên anh không muốn trở về, bé Vân ngoan à, em hãy cho anh ở lại đây đêm nay đi, em xem mưa thế này..." Anh vừa nói đầy mê hoặc, vừa nhìn mặt cô thật mê muội. Ngón tay anh cũng đã hai ba lần tháo cúc áo sơmi của cô, thành thạo cầm nơi đẫy đà của cô, giọng nói hàm chứa vẻ gấp gáp, môi dán vào cổ của Tòng Vân, môi thoáng cấp bách mút qua lại: "Kỳ sinh lý của em qua rồi, Vân nhi, đêm nay anh sẽ không đi đâu..."

Nụ hôn của anh đặc biệt nhiệt tình, lại triền miên, quần áo của Tòng Vân gần như bị anh cởi sạch. Ngón tay anh đã thăm dò vào trong ngực của cô có chút cấp bách muốn nắm lấy vật mềm mại mê người kia. Đương nhiên trong lòng Tòng Vân đã nổi lên sóng tình nóng bỏng quay cuồng, nhưng vẫn lại ép buộc bản thân mình, nhẹ nhàng đè tay anh lại: "Thiệu Đình..."

Giọng nói của cô cực kỳ êm tai, Mạnh Thiệu Đình chỉ nhẹ nhàng ưm một tiếng, động tác của tay vẫn không dừng lại. Nội y của Tòng Vân bị anh thành thạo tháo mở. Nơi đẫy đà nhảy vào trong lòng bàn tay anh. Cảm giác quá mức tuyệt mĩ làm cho anh không tự chủ được... Anh nặng nề thở dốc, đôi môi dọc một đường xuống phía dưới, đang định hôn lên nơi khe rãnh thì giữa lúc đó, bỗng nhiên Tòng Vân lại mạnh mẽ ra sức đẩy anh ra, khép chặt quần áo của mình lại: "Thiệu Đình, anh cần phải đi! Hết mưa rồi..."

Tòng Vân lạnh lùng mở miệng, không chút lưu luyến. Không biết có bao nhiêu người ghen tị với vị trí của cô trong lòng Mạnh Thiệu Đình, cũng không biết có bao nhiêu người thật hâm mộ cô bởi sự đối xử thật tâm của với cô. Anh thật cẩn thận để mang lại cho cô niềm vui, anh thuộc lòng kỳ sinh lý của cô, thuộc lòng tất cả những yêu thích của cô, vung tiền như rác, mi tâm cũng không hề nhíu lại.

Nhưng mà chỉ có chính cô lại vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo. Những thứ này chẳng qua là một biểu hiện bình thường khi người đàn ông mê luyến sắc đẹp của một người phụ nữ. Đến khi sự tươi mới qua đi, cô, Tòng Vân này, chẳng phải lập tức sẽ trở thành nhất thời sao?

Cô chắc chắn sẽ không vì một đêm hoan ái trên giường, mà khiến cho hứng thú của anh đối với mình bị giảm sút đi. Cho nên, lúc này cô không thể lưu giữ anh lại...

Thân thể Mạnh Thiệu Đình dựa vào phía sau, như cười như không chăm chú nhìn người con gái ở trước mặt. Đôi mắt hẹp dài sắc bén gần như làm cho Tòng Vân không còn chỗ để trốn chạy, may mà rất nhanh, anh đã đứng lên, đặt lên trán cô một nụ hôn lễ nghi: "Ngày mai anh sẽ trở lại thăm em."

******************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.