Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta

Chương 12: Kỹ Năng Diễn Xuất Kinh Người




Editor: Táo đỏ phố núi

Sợ hãi trước những lời tuyên bố độc ác của Nhiếp Tử Phong, cuối cùng Joe vẫn phải đau khổ lấy lý do vì công việc mà lùi ngay quay trở lại Mỹ. Nhiếp Tử Vũ nghe nói như vậy, rất không vui, bởi vì ngày kia là ngày khó khăn nhất đối với cô. Bởi vì ngày đó, là ngày mà người đàn ông cô yêu sẽ đi vào lễ đường với người phụ nữ khác…

Nhưng không lay chuyển được Joe, Nhiếp Tử Vũ đành phải ở lại. Đi dạo dạo, tham quan nơi mà đoàn phim sẽ quay, một ngày mệt nhọc trôi qua, lúc này cô mới quay trở lại khách sạn.

Táo đỏ le^e quyy do^nn....

Thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ chớp mắt một cái cuối cùng của tháng bảy rồi.

Đêm nay, bầu trời đặc biệt tốt đen như mực, đám mây lớn đã che khuất mất ánh trăng, ngăn cản mất chút ánh sáng. Bầu trời vô tận, không hề có một vì sao nào. Quang cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả một chút gió cũng không có, yên lặng tới mức khiến cho người ta bất giác cảm thấy hoảng hốt.

"Tại sao lại muốn dẫn tôi tới chỗ này."

Bị Joe lấy công việc ra làm lý do, bắt cô thay bộ lễ phục trắng bằng vải sa tanh mỏng, dưới chân đi một chiếc giày thuỷ tinh xinh xắn, mái tóc thì xoã xuống như thác nước, khuôn mặt tinh xảo hơi hiện lên chút bực bội. Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự xa hoa duy nhất ở trên bờ biển, trong lòng có loại cảm giác bất an không nói thành lời. Từ lúc xuống xe đôi mắt giật giật liên tục, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra vậy.

Táo đỏ le^e quyy do^nn. "À... Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại Đài Loan, vì hai ngày mệt nhọc vừa qua nên tôi muốn khao cô, đưa cô đến đây để thả lỏng một chút.” Joe nói ra những lời nói mà anh ta đã luyện tập từ trước, tìm chiếc mặt nạ từ trong túi xách lấy ra cho cô. “Tối nay là vũ hội hoá trang, vì vậy cô không cần lo lắng có người nhận ra cô.”

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cũng không hề nhận lấy.

"Tôi lại càng muốn được nghỉ ngơi ở khách sạn hơn.” Nhiếp Tử Vũ nói xong lại muốn chui vào xe. Thứ nhất là cô mệt chết đi, thứ hai là cô không có tâm trạng để đi chơi.

Biết ngay là cô sẽ nói như vậy, Joe vội vàng nắm lấy cổ tay của cô, ngăn cản hành động tiếp theo của cô: "Đừng nên như vậy mà ~ coi như cho tôi chút mặt mũi đi được không? Vũ hội đêm nay là do bạn của tôi tổ chức, tôi đã nói với anh ta là sẽ mời Nana tới. Nếu như cô không tới, không phải là sẽ khiến tôi khó ăn nói hay sao."

Nói đến đây, Joe quả thật là rất bội phục khả năng nói dối không đỏ mặt của mình, nhưng đồng thời cũng cầu trời khấn phật xin khi cô biết sự thật thì đừng trách anh.

Đúng vậy, bởi vì người tổ chức vũ hội này không phải là ai khác, mà chính là người mà buổi chiều ngày hôm qua hẹn gặp anh ở quán cà phê kia!

"Joe, tôi thực sự..." Nhiếp Tử Vũ bày ra một bộ dạng mệt mỏi rã rời, sau đó còn chưa kịp nói hết, Joe đã cắt ngang lời của cô.

"Cô xem, những nhân viên khác ở trong xe đã chuẩn bị xong hết rồi, cô nhẫn tâm để cho bọn họ không được chơi tí nào mà đã phải hộ tống cô trở về khách sạn sao?”

"Nhưng mà tôi..."

"Coi như tôi cầu xin cô đó có được không? Chỉ một lần này thôi, lần sau tôi sẽ không dẫn cô tới những nơi như thế này nữa ~ được không Nana, cô đồng ý đi mà." Dienxdandf Kê quyu dong.

Nhìn bộ dạng đau khổ và không ngừng cầu xin của anh ta, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ cũng bất đắc dĩ đồng ý, đáp: “Vậy được rồi, nhưng tôi sẽ về sớm một chút.”

...

Theo Joe đi vào trong biệt thự, sau khi trải qua việc xác định thân phận, đoàn người mới có thể bước vào vũ hội.

Đi vào, Nhiếp Tử Vũ mới phát hiện người tham gia vũ hội nhiều hơn so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, bởi vì tất cả đèn đóm từ bể bơi cho tới vường hoa đều bật sáng trưng, toàn bộ mọi người đều ăn mặc rất kỳ quái, cả trai lẫn gái đều mang mặt nạ. So với bọn họ, Nhiếp Tử Vũ ăn mặc bình thường, quả thật là rất khác lạ.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang vọng khắp biệt thự, tiếng người hoan hô, vũ hội high lật trời.

Cô đáp ứng tham gia vũ hội, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ hoà mình cùng với bọn họ! Sau khi tiến vào vũ hội, Nhiếp Tử Vũ liền bưng lấy một ly nước chanh đi lên ban công của lầu hai.

Tựa người vào lan can, ánh mắt nhìn xuống dưới, sáng như ban ngày. Đoàn người đông nghịt tập trung ở bể bơi, có những đôi nam nữ to gan còn trình diễn màn hôn nồng nhiệt ở trong bể bơi, như ở chốn không người.

Trong không khí, rốt cuộc cũng có chút gió. Nhẹ nhàng thổi vào mặt, thổi bay mái tóc quăn quăn của cô, lớp sa tanh mỏng bay bay phấp phới, như một tiên nữ bay xuống thế gian, đẹp đẽ khiến cho lòng người rung động.

Nhiếp Tử Vũ một lòng chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, không hề biết là, vẻ đẹp của cô đã lọt vào một đôi mắt đen láy kia.

※ Dienxdandf Kê quyu dong.

"Tiểu thư, đi một mình sao?"

Vũ hội hóa trang chính là không nhìn rõ diện mạo của từng người, điều này cũng khiến cho những công tử ăn chơi nhân cơ hội. Tán tỉnh người đẹp mà không cần chịu trách nhiệm. Từ lúc tiến vào vũ hội, Nhiếp Tử Vũ đã nghe thấy không dưới mười lần mấy câu giống như vậy.

Cô không trả lời, thậm chí không thèm quay đầu liếc mắt nhìn người mới tới dù chỉ một cái.

"Một người đứng ở chỗ này không phải rất nhàm chán sao?” Người đàn ông trước sau như một không chịu từ bỏ ý định hỏi: “Không bằng, chúng ta tự tìm vui một chút?”

Một giây sau, Nhiếp Tử Vũ liền cảm giác được một bàn tay không an phận đang sờ soạng ở sau lưng của cô, nhất thời khiến cho tóc gáy của cô dựng lên.

"Bỏ ra!" Cô nghiêng người một cái né tránh khỏi anh ta, không chút nể nang nói: “Tôi không có hứng thú chơi đùa với anh, anh tìm người khác đi.” Nói xong cô quay người đi.

"Đừng như vậy mà." Người đàn ông nhanh tay nắm được cổ tay của cô, kéo cô hướng vào trong ngực của mình. “Mọi người đều là thanh niên cả, cùng nhau chơi đùa thì có làm sao? Tôi đảm bảo, sẽ khiến cho em dục tiên dục tử…”

Lời nói rất rõ ràng lọt vào trong tai của Nhiếp Tử Vũ, nhất thời khiến cho cô xụ mặt xuống. Ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang cong cong khoé môi nở ra một nụ cười, đột nhiên cô hừ lạnh nói một câu.

“Muốn chơi thì anh chơi một mình đi!”

Nói xong, nâng đầu gối lên hất cào giữa hai chân của anh ta.

"Ui da..." Không thèm quan tâm tới cô nữa, người đàn ông đau đớn ôm lấy chỗ kín của mình, vẻ mặt biến sắc.

Xung quanh có không ít người đi qua đi lại, thế nhưng khi nhìn thấy tình cảnh như vậy chỉ khẽ cười, bởi vì ở vũ hội hoá trang, không cẩn thận còn làm tổn thương tới em gái mình nữa chứ, loại chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người định tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà, đột nhiên người đàn ông lại từ dưới đất bò dậy, sau đó hung dữ nắm lấy tóc của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà thối ta, cho chút mặt mũi lại còn không biết xấu hổ! Mày đã làm vậy với ông, để xem ông dạy dỗ mày như thế nào!” Nói xong, dùng sức nắm tóc của cô kéo đi tới phòng khách ở lầu hai.

"Buông tôi ra." Nhiếp Tử Vũ nóng nảy vừa giãy giụa, vừa cầu cứu mọi người ở xung quanh, nhưng mọi người chỉ nhìn nhìn rồi tiếp tục vui chơi.

Lòng người lạnh lẽo, khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Trong nháy mắt nhân lúc người đàn ông kia mở cửa phòng, Nhiếp Tử Vũ giơ chân của mình lên dùng gót gày nhọn hoắt của mình hung hăng dẫm nát chân của anh ta.

Nhất thời, một tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên chói tai, Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng chạy lên trên lầu ba. Phía sau truyền tới tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, Nhiếp Tử Vũ không dám dừng bước lại. Ngay lúc cô chạy lên lầu ba, nhìn trái nhìn phải đều trống không, không có chỗ nào cho cô ẩn náu, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới, một giây sau kéo cô vào một gian phòng.

Nhiếp Tử Vũ trừng to hai mắt không thể tin được mình lại có thể bị kéo vào như vậy.

Lúc đang muốn thét chói tai, thì nhất thời có một bàn tay bịt miệng cô lại, sau đó có một giọng nói khàn khàn dồi dào từ tính vang lên ở trên đỉnh đầu của cô.

“Xuỵt, tôi sẽ không làm cô bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.