Sát Vương

Chương 333: Cuộc chiến cuối cùng





- Thật sự là vô thượng chân mệnh, Triệu Công Minh chúc mừng Bệ Hạ!

Triệu Công Minh mắt hiện linh quang, nhìn Nhạc Vũ lần nữa rồi cúi đầu, thần sắc lại càng kính cẩn, trong con ngươi lộ vẻ cực kỳ phức tạp, bất quá đến cùng cũng không như Từ Hàng coi hắn là địch, động tác lúc chúc mừng coi như tự nhiên.

- Không cần đa lễ!

Hơi phất tay áo, Nhạc Vũ giống như cười mà không phải cười, nhìn kỹ bốn người hiếu kỳ dò hỏi:

- Bốn người các ngươi đến vì chuyện Xi Vưu? Có từng có kết quả gì, hoặc là manh mối các loại?

Triệu Công Minh nghe vậy biến sắc, ngay cả ba nữ sau lưng cũng lộ vẻ khó coi, đứng lặng một chỗ khiến không khí bỗng nhiên trầm ngưng, cuối cùng nữ tử lớn tuổi nhất, thần thái cũng ổn trọng nhất lên tiếng:

- Bệ Hạ, chúng ta phụng sư mệnh mà đến để tru sát Xi Vương, bất quá vào lúc đại chiến mấy ngày trước lại bị hắn dùng phép thoát xác đào thoát, đến nay vẫn không tìm được bóng dáng. Lần này quay lại là để xem có dấu vết gì còn lại không. Bệ hạ tới đây chẳng lẽ cũng vì Xi Vưu?

Nhạc Vũ cười thầm, Vân Tiêu này thật cẩn thận, lại mang ra sư mệnh nên cũng không tiện hỏi thêm.

Hắn sớm biết Tam Tiêu nương nương có kiện kỳ bảo năng lực nghịch chuyển thời gian, có thể truy tìm không ít chuyện tương lai quá khứ, so với những thần thông chuyên dùng thăm dò quá khứ còn tốt hơn nhiều, bất quá lúc Xi Vưu thoát đi sao không thể đề phòng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Thượng Cổ Xi Vương sát nghiệt quá nặng. Trong cuộc chiến Trục Lộc Nguyên khiến cho trăm tỷ sinh linh đồ thán, càng diệt trừ nhanh càng tốt!

Khẽ gật đầu, Nhạc Vũ tùy ý ứng phó một câu rồi đem ba mươi sáu viên Huyết Linh thần châu từ thai tàng hư không dùng pháp lực khống ngự, bay múa tại trước người, sau đó mắt hiện duệ trạch nhìn thẳng Triệu Công Minh nói:

- Vẫn nghe thấy Công Minh đạo hữu có 24 viên Định Hải Thần Châu chấn nhiếp Đông Hải quần tiên! Trẫm có chút cực kỳ hâm mộ, cố ý dùng bộ Linh Bảo này trao đổi, không biết Công Minh đạo hữu định như thế nào?

- Trấn diễm thần châu?

Đồng tử Triệu Công Minh lập tức hơi co lại, nhận ra lai lịch bộ Linh Bảo trước mắt, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khao khát:

- Bệ Hạ có ý gì? Định Hải Thần Châu tuy không phải linh bảo bổn mạng của ta nhưng cũng theo ta mấy vạn năm tuế nguyệt.

Lời còn chưa dứt, nữ tử lớn tuổi nhất phía sau mỉm cười:

- Ba ngày trước, Nhiên Đăng thân vẫn, Bệ Hạ chắc đã lấy được Lượng Thiên xích. Nếu đủ ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu sẽ khai mở được chư thiên. Dùng một kiện Huyết Sát ô uế hai mươi vạn năm để trao đổi chí bảo trong tay sư huynh, bệ hạ thật biết tính toán!

- Quỳnh Tiêu đạo hữu nói cẩn thận, trẫm không mưu tính cho mình, chẳng lẽ tự chịu thiệt?

Nhạc Vũ nghe vậy lại không chút tức giận, thần sắc nhàn nhạt:

- Vật này trong tay người khác giống như phế vật nhưng nếu các ngươi có Hỗn Nguyên Kim Đấu trợ giúp có thể hồi phục tướng mạo sẵn có. Dung hợp sát lực thành tuyệt đỉnh Linh Bảo, công đức bao hàm ngay cả Định Hải Thần Châu cũng không thể so sánh, thành tựu ngày sau không thấp hơn Côn Luân Kính! Cái này lấy vật đổi vật, nếu là Công Minh đạo hữu không muốn vậy có thể không đổi.

Ngữ điệu mấy câu cuối cùng đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, hàn mang trong mắt lóe lên:

- Trẫm vì kết thúc nhân quả để miễn ân oán ngày sau liên lụy sát lực nên mới đề nghị như vậy. Chư vị đã không quan tâm vậy xin cáo từ!

Tiếng chưa dứt liền trực tiếp uay người rời đi, chưa từng nửa điểm nói nhảm.

Sắc mặt Triệu Công Minh bỗng nhiên chuyển thành tái nhợt, cảm giác tâm tạng như bị người khác bóp chặt, khó chịu vô cùng, cảm giác bất tường lan tràn trong lòng.

Quỳnh Tiêu cũng tự biết nói lỡ, ánh mắt lập loè bất định, vẫn là Vân Tiêu đỡ lời:

- Kính xin Bệ Hạ dừng bước!

Lại lắc mình vặn vẹo không gian đến trước người Nhạc Vũ trăm vạn trượng rồi sau đó liễm cư thi lễ nói:

- Lời của muội muội ta cũng không cố ý, kính xin Bệ Hạ thứ lỗi một hai! Nếu là bộ trấn diễm thần châu này thì theo cách nhìn của Vân Tiêu vẫn là chúng ta chiếm được tiện nghi. Không biết Công Minh sư huynh, nghĩ như thế nào?

Triệu Công Minh không nói một lời, trực tiếp đem 24 đạo quang hoa thủy lam hướng về Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ dùng pháp lực tiếp lấy trong tay, cũng không vội đưa vào Diễn Thiên Châu mà dùng một đạo ngũ sắc Thần Quang xóa đi linh thức mới nhập vào tay áo.

Về phần ba mươi sáu viên Huyết Linh thần châu thì chỉ một ý niệm đã đưa đến trước người Triệu Công Minh, trên mặt vẫn bình thản, khẽ gật đầu:

- Vật này đối với ta rất có tác dụng, có thể đổi lấy đến tay không thể tốt hơn. Lần này đa tạ rồi!

Chưa dứt chữ tạ thì khí tức Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết đều đã biến mất vô tung.

Triệu Công Minh vốn đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cho đến lúc này mới bỗng dưng thở nhẹ ra một hơi, tâm thần khẽ buông lỏng.

Quỳnh Tiêu bên cạnh tức giận hừ lạnh:

- Vị Tử Vi Đại Đế này làm việc cũng không tránh khỏi quá mức bá đạo! Nếu bàn về thân phận chúng ta cũng có thể xem như sư tổ của hắn, lại càng vô lễ!

- Thủ đoạn chắc chắn tàn nhẫn, nói là bá đạo cũng sai.

Vân Tiêu nhẹ gật đầu, về sau lại hơi lắc tần:

- So với Đế Tuấn năm xưa ít nhiều cũng tốt hơn! Về phần vô lễ, khi Hồng Vân huynh trưởng thân vẫn thì chúng ta đều vì hạn chế của sư tôn nên đều trốn tránh, cũng khó trách người này không coi chúng ta là trưởng bối.

- Vậy cũng không nên như thế!

Người mở miệng là Bích Tiêu, sắc mặt lúc này tái xanh:

-Cho dù mạnh hơn Đế Tuấn chút ít cũng chưa đi đến đâu! Cái gì kết nhân quả, miễn đi ân oán ngày sau sát nghiệt liên luỵ. Còn có câu kia có thể đổi lấy đến tay là không thể tốt hơn, ý chẳng khác nếu chúng ta không chịu đổi sẽ trực tiếp cường đoạt!

Vân Tiêu giật mình, cuối cùng thở dài một tiếng không nói thêm lời nào, trong lòng chua chát chiếm đa số, vẫn biết người nọ đến cùng vẫn lưu cho bọn họ một phần mặt mũi, nếu thực muốn cường đoạt thì với bốn người bọn họ chưa chắc có năng lực bảo vệ được 24 viên Định Hải Thần Châu.

Chỉ có Triệu Công Minh vẫn nhìn chằm chằm vào ba mươi sáu viên Huyết Linh thần châu, ánh mắt bỗng nhiên sáng chói, lóng lánh tinh mang rồi lại ảm đạm cực điểm, sau một lát thở dài nặng nề thu bộ thần châu vào tay áo.

Mặc dù được chí bảo nhưng không thấy nửa phần mừng rỡ, ngược lại trong lồng ngực hắn chỉ cảm thấy một hồi nhục nhã.

Vào lúc Nhạc Vũ phẩy tay áo bỏ đi, hắn thực sự cảm giác sợ hãi khôn cùng, phảng phất tùy thời vẫn lạc.

- Vô Thượng Thiên đế sao?

Thì thào một tiếng, ánh mắt Triệu Công Minh dần dần mê huyễn:

- Trước khi sát kiếp dấy lên, còn có ai có thể làm gì được người này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.