Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm

Chương 7: Tầng năm




Sự thật được chứng minh, cho dù nàng có hóa thành tro bụi, nhưng hình dáng nàng vẫn rất giống nhau.

Hoa Mộc Lan giả nam trang kéo Tiểu Hồng đi vào phòng bếp, phòng binh khí, may phục, vườn rau, phòng ngựa……. Binh lính phòng nào đều nhìn thấy khuôn mặt kia, liền không nói hai lời liều mình đuổi nàng đi, ý bảo đơn vị không cần nàng.

“ Chán quá!” Bọn nàng đã giả thành nam nhi mà vẫn không hiệu quả? Chẳng lẽ lại muốn nàng trát một lớp bùn, mới có thể đi tìm việc sao?

“ Ơ ……..” Bỗng nhiên Hoa Mộc Lan trông thấy đằng trước là nơi đóng quân nàng chưa bao giờ đến, xem ra không khí chỗ đó rất im ắng, không bận bịu tối mặt tối mày như đơn vị khác, luôn luôn có một đống người ra vào.

“ Đó là chỗ nào?” Hoa Mộc Lan tò mò, là bởi vì khoảng cách khá xa cho nên không nhìn rõ, nàng lôi kéo Tiểu Hồng lại, ba bước cũng làm hai bước đi đến nơi đóng quân kia.

“ Tiểu thư, đi chậm chút!” Tiểu Hồng bị Hoa Mộc Lan kéo, chạy hổn hển:: “ Đi nhanh như vậy làm gì?”

“ Gặp công tử!” Hoa Mộc Lan uốn nắn cách dùng tử của Tiểu Hồng: “ A, ta biết rồi, vừa rồi ngươi không gọi công tử, hai chúng ta cứ như vậy mà đi.”

Nàng cứ đem sai lầm đổ tội lên người Tiểu Hồng, một chút cũng không có nghĩ là vì kiều nhan kia chịu thiệt thòi lớn, rất khó làm cho người ta nhìn không ra là nàng.

Tiểu Hồng bất đắc dĩ thở dài, thật sự không biết làm thế nào cho phải. Nàng vừa mới tiếp nhận chức vị này không lau, trong đầu cũng đã có ý nghĩ từ chức, cứ cùng tiểu thư chạy ngược chạy xuôi như thế này, liệu nàng có chết sớm không?

Hai người chạy vọt tới doanh trại đằng trước, còn chưa đứng vững, bất chợt có đám người hình như muốn đẩy nàng đi vào.

“ Đây là đâu?” Trước mặt Hoa Mộc Lan là đám nữ tử đang vây quanh, làm cho nàng trợn mắt há hốc mồm, không biết tại sao mình lại ở trong này.

Một vị nữ tử cười duyên, dùng ngón trỏ lưu luyến đặt ở trên người nàng: “ Ta nói cho thiếu gia biết, huynh không biết nơi này là thật hay giả? Đến được đây mà còn không biết à?”

“ Ta không biết thật mà!” Hoa Mộc Lan thoáng nhíu mày, sao nữ nhân này cứ sờ soạng nàng nhỉ? Kỳ lạ thật ~!

Điều kỳ quái hơn là, cùng sờ tới sờ lui, nhưng Yến Độ Phi sờ loạn, nàng còn có thể nhận. Hơn nữa trong lòng rất ngọt ngào, nếu đổi thành người khác, dù nam hay nữ chạm vào nàng, nàng chán ghét đến cực điểm, không biết là nguyên nhân gì?

“ Tiểu …. Công tử nhà chúng ta ………” Tiểu Hồng nói lắp: “ Không biết chỗ này là thật?”

“ Thế sao?” Một lão bà cười duyên đánh giá Hoa Mộc Lan: “ Ta nói cho thiếu gia nhã nhặn này nghe nhé! Cả đời ngươi chưa từng đi kĩ viện à? Hôm nay ta cho một giai nhân đầy kinh nghiệm đến hầu hạ ngươi, thế nào?”

“ Kỹ viện?” Hoa Mộc Lan mở rộng sáng con mắt.

Nàng tiến vào khu bên trong, dường như danh từ này đối với nam nhân là chuyện bình thường, nhưng lúc nàng ở cùng cha mẹ, căn bản chưa từng nghe qua.

Mà đây là nơi nam nhân chơi đùa với nữ nhân? Nghe bọn họ nói một hồi, nhưng là chơi như thế nào?

Nhìn đống nữ tử trước mắt đang trông ngóng nàng, đột nhiên nổi da gà đầy người.

Lão tú bà nhìn phản ứng Hoa Mộc, mặt mày hớn hở nói: “ Thiếu gia, ngay cả kỹ viện ngươi cũng chưa đi qua? Vậy lúc này có thể đụng tới quân kỹ, xem như là phúc phận của ngươi!”

Quân kỹ: có thể hiểu là kỹ nữ của doanh trại, chuyên phục vụ binh lính.

“ Gì?” Hoa Mộc Lan không hiểu.

“ Lúc này đây, muốn chúng ta hầu hạ ngươi như thế nào? Dù sao đây là lần đầu tiên của thiếu gia, sức lực chắc rất mạnh mẽ, mà nơi này ít khách tới, vừa vặn ăn nhịp với nhau, đại nương ta tính rẻ cho ngươi!” Lão tú bà cười đến run rẩy cả người.

“ A? “ Hoa Mộc Lan cảm thấy không nên đi vào.

“ Thiếu gia, chúng ta đi vào bên trong đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.” Lão tú bà tiếp tục nói rồi nhìn Tiểu Hồng vẻ mặt bối rối: “ Về còn vị này, ngươi ra ngoài canh cửa, đợi lát nữa tặng cho ngươi một người phục vụ.”

Hoa Mộc Lan còn muốn nói cái gì đó, cũng đã bị kéo vào bên trong, rồi sau đó một đám nữ tử đều cởi áo tháo thắt lưng, lộ ra vẻ mặt muốn cởi quần áo cho nàng.

“ Đợi chút …” Nàng bị hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau: “ Các ngươi muốn làm gì?” Nàng đã lùi đến đường cùng.

Đám nữ nhân nháy mắt nịnh bợ vây quanh nàng, trong đó có một vị cười nói: “ Công tử, chàng đừng chạy, để nhóm tiện tì hầu hạ ngài….”

Hầu hạ? Hầu hạ cái gì? Hoa Mộc Lan nghĩ không ra, chỉ cảm thấy nữ nhân này hình như muốn cởi quần áo của nàng ……. Hừ, nơi này cũng không phải phòng kiểm tra, các nàng cũng không phải Yến Độ Phi, cũng không có quyền lợi cởi quần áo của nàng ra.

Ơ, hình như chuyện cởi y phục nàng nghĩ đến Yến Độ Phi …híc!

Còn đang suy nghĩ, đám nữ nhân đột nhiên ùa đến, bắt đầu lột quần áo của nàng.

“ Ê, các ngươi đang làm gì?” Hoa Mộc Lan không cự nổi đám người này, tuy rằng liều mình vẫn không thể tránh được đám ngươi nhanh nhẹn.

Làm sao bây giờ? Yến Độ Phi ở nơi nào, đến cứu nàng đi? Híc …..

“ Đây là cái gì?” Mọi người ba chân bốn cẳng cởi, đột nhiên lâm vào sửng sốt.

“ Đấy là cái gì, mau cởi ra!” Trong đó một vị nữ tử hô lên, mọi người động thủ cởi dây buộc ngực.

Muốn lấy tay che cảnh xuân trước ngực, mắt thấy khó có thể vãn hồi.

Dù sao các nàng đều lõa lồ, nên nàng cũng không thấy ngại cho lắm!

00:06 / 04:03

“ Trời ạ!” Khi đám nữ nhân nhìn trước ngực Hoa Mộc Lan rất tròn cao ngất, một đám đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: “ Ngươi là nữ?”

“ Ta bảo ta là nam bao giờ hả?” Hoa Mộc Lan không biết vì sao nữ nhân kia vẻ mặt dại ra, nàng đi vào nơi này, chưa kịp nói gì, chẳng hiểu vì sao lại bị cởi hết quần áo nửa người trên.

“ Trời ạ, ngươi là lưỡng tính, bất nam bất nữ à?” Đám nữ nhân kinh ngạc hỏi.

“ Ta là nữ!” Hoa Mộc Lan cũng bất cứ giá nào, reo lên: “ Các ngươi có muốn cởi khố của ta để xem không?”

“ Không không không!” Đám nữ nhân vội vàng xua tay: “ Không cần ………. Chúng ta tin tưởng ngươi là nữ!”

Nếu không tin nàng là nữ, đó chẳng phải là gián tiếp hoài nghi vóc người lưỡng tính lồi lõm như vậy? Nói như thế, các nàng càng xấu hổ hơn?

Các nàng liên tiếp nhìn dáng người Hoa Mộc Lan, tầm mắt quay về thân hình mình, đột nhiên trốn, lủi lủi chạy về bên cạnh Hoa Mộc Lan.

“ Các người đang làm gì đấy?” Người lúc này trợn mắt há hốc mồm đổi lại là Hoa Mộc Lan.

Động tác các nàng cực nhanh, thật sự không thua các huynh đệ kia, đều dọa chết người!

“ Ô …. Ngực nhũ cô còn đẹp hơn của ta!” Một nữ tử mặc nhanh quần áo: “ Làn da rất mịn lại mềm, thoạt nhìn muốn cắn một phát ….” Một vị nữ tử khác cũng cấp tốc mặc.

“ Không chỉ như vậy …” Một vị nữ tử khác bèn lên tiếng: “ Thân thể của cô ta khiến người khác tức giận! Muốn đòi mạng ….” Nàng sớm đổi quần áo, giờ phút này đứng trước mặt Hoa Mộc Lan. “ Hơn nữa khuôn mặt này quả thật khuynh quốc khuynh thành ….” Nàng chuyển hướng nhìn tú bà: “ Ma ma, sao vừa rồi bà lại nhìn nhầm người ta thành nam? Hại chúng con bây giờ đau đầu không chịu nổi.”

“ Làm sao ta biết được?” Vẻ mặt tú bà cũng kinh ngạc không kém: “ Lâu lắm rồi chúng ta không có khách đến! Cho nên ….”

“ Đợi chút!” Hoa Mộc Lan đột nhiên lên tiếng, đại khái hiểu được câu nói của các nàng: “ Các ngươi vừa thấy ta đi vào, bèn cởi bỏ quần áo ta ra, chính là vì các ngươi không có khách tới cửa?” Khó trách nàng cảm thấy nơi này vắng người như vậy.

“ Đúng vậy! Đúng vậy!” Đám nữ nhân nhất trí gật đầu: “ Chúng tôi buôn bán ở trong này ế ẩm, sắp chết đói rồi …”

“ Thật đáng thương …” Hoa Mộc Lan thương hại họ: “ Sao lại chết được? Thật sự rất lạ …”

Nàng đại khái hiểu được nữ nhân này làm cái gì, chỉ có điều là, Yến Độ Phi rất thích cởi quần áo nàng, vì sao không ai muốn cởi quần áo của họ?

Thấy vẻ mặt đồng tình của nàng, đám nữ nhân đột nhiên quỳ xuống: “ Van xin cô, cô nương!”

“ Các người xin ta cái gì?” Hoa Mộc Lan nghi hoặc nhìn mọi người đang quỳ trên mặt đất: “ Các người mau đứng lên đi!”

Đám nữ nhân bắt đầu ngươi một lời ta một câu.

“ Xin cô nương giúp chúng tôi tìm kế sinh nhai! Chúng tôi sắp chết đói rồi!”

“ Cô có thể đến nơi này làm chiêu bài, chuyện gì cũng không cần làm, đứng ở cửa cười là được rồi, chắc chắn sẽ có khách đến!”

“ Thật sao?” Hoa Mộc Lan nhíu mày: “ Nhưng ở trong quân doanh mọi người đều sợ ta!” Nàng đem kể lại thân phận cùng hành động đáng sợ của mình cho các nàng biết.

“ Tình hình này không giống nhau!” Tú bà nói: “ Dù sao bọn họ ngại quân kỉ, không dám liếc mắt cô, trong thời điểm bận bộn này nghĩ thêm người làm trở ngại chứ không giúp được gì …. Nhưng khi bọn họ tới đây, đương nhiên muốn xem tiểu mỹ nhân!”

“Thật không?” Hoa Mộc Lan vẫn bán tín bán nghi.

“ Đúng vậy!” Tú bà gật đầu: “ Dù sao cô cũng nhàn rỗi không có việc gì, nơi này giúp tôi kiếm tiền, chúng tôi thật sự cần cô! Bằng không, cô dạy chúng tôi làm thế nào đẹp như cô cũng được rồi!”

Hoa Mộc Lan nghe được câu cuối cùng thiếu chút nữa té xỉu. Muốn dạy người như thế nào để trở nên đẹp như nàng? Muốn nàng dạy như thế nào? Hay là dạy mọi người đổi cha mẹ, có phẩm chất đẹp.

Song, lời nói của nữ nhân này cũng có lý, nàng đang rảnh rỗi, không giống các nơi khác luôn đuổi nàng đi.

Nàng hiếm khi có cơ hội được người khác trọng dụng.

“ Được rồi!” Hoa Mộc Lan gật đầu, hai tròng mắt sáng rực: “ Nếu tất cả mọi người đều muốn ta ở lại giúp đỡ, ta sẽ ở lại!”

“ Cảm ơn cô.” Đám nữ nhân quỳ trên mặt đất dập đầu với nàng: “ Thật sự cảm ơn cô!”

“ Không cần.” Hoa Mộc Lan vội vàng kéo đoàn người đứng dậy: “ Các người nếu cứ dập đầu như vậy, ta sẽ không giúp nữa!”

“ Được, được, được!” Đám nữ nhân vội vàng đứng dậy, không dám để vị cứu tinh trốn thoát.

Hoa Mộc Lan cười duyên nhìn mọi người, nói: “ Như vậy mới đúng! Nhóm các người về sau đừng có một tí là quỳ như vậy nhé!”

“ Được!” Đám nữ nhân nhất trí gật đầu đồng ý.

Đạt đến thỏa thuận thống nhất, hai bên đều thoải mái.

Xem ra, buồn nhất là người kia, có thể lạnh nhạt Hoa Mộc Lan một thời gian, là cơ hội để nàng cảm thấy thiếu vắng hắn, kết quả ngược lại khiến Yến Độ Phi không tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.