Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm

Chương 55: Mười cấp nghịch thiên giả..




Màn đêm lại buông xuống, Mai Vũ nằm trên giường bất an mở to hai mắt, mãi mà không ngủ được.

Cả ngày hôm nay, đến tận tối vẫn không thấy hai nam nhân kia về.

Nói thật ra thì… Mai Vũ có hơi sốt ruột.

Bọn họ hẳn sẽ không kịch giả tình thật chứ? Không thể nào!

Để họ sử dụng mỹ nam kế thôi mà, đâu cần tận tâm tận lực như vậy chứ!

Sao lúc bổn cô nương giao việc lại không thấy các ngươi để tâm đến vậy hả!

Càng nghĩ càng bực bội, Mai Vũ đứng dậy mặc quần áo vào, sang gõ cửa phòng Liễu Hành Vân.

“Hành Vân, ngươi ngủ chưa?” Mai Vũ áp tai lên cửa, hỏi nhỏ.

Bên trong vô cùng an tĩnh, không có chút tiếng động nào.

Trừng mắt, Mai Vũ nghĩ, tên này chắc đang ngủ say như chết nên không nghe thấy rồi.

Xung quanh tối đen như mực, cảm giác âm trầm quỷ dị làm Mai Vũ sợ run cả người, nghĩ đi nghĩ lại, nàng định đẩy cửa về phòng.

“Công tử, đêm đã khuya rồi, nên ngủ đi.” Đột nhiên sau lưng nàng có tiếng nói, dọa Mai Vũ giật cả mình.

Mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, da gà gai ốc nổi hết cả lên, nàng cười khan đáp: “Ha….đúng…đúng. Tại hạ đi ngủ đây.”

Nhanh chóng lủi về phòng mình, Mai Vũ vẫn không thể xua đi cảm giác đó.

Ban ngày nha hoàn ở đây cực kỳ bình thường mà. Sao đêm đến lại âm trầm đáng sợ như vậy chứ.

Mai Vũ đã bị dọa sợ, không dám ra khỏi phòng nữa nên đành quay về giường tiếp tục ngủ.

Vì thế, nàng không hề phát hiện trong phòng Liễu Hành Vân không có ai. Nói đúng hơn, trong Phủ Thành Chủ bây giờ ngoài nhân vật trọng yếu thì cũng chỉ còn mình nàng mà thôi.

Mai Vũ nằm trằn trọc, nàng tựa hồ ngửi được một mùi thơm rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

“Công tử, mơ đẹp nhé.”

Ngoài cửa, nha hoàn mặt không chút thay đổi thổi tắt huân hương trên tay, mỉm cười quay đi.

Bắt cóc! Đây rõ ràng là bắt cóc!

Đang lúc Liễu Hành Vân bị gió lạnh thổi tỉnh, hắn thấy mình bị Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong mỗi người nắm một bên, chân hắn thì đang lướt đi trên một chỗ chẳng biết tên.

Trong đầu hắn chỉ nhảy ra hai từ --- Bắt cóc.

Không phải Mai Vũ kêu hai người đi dùng mỹ nam kế sao? Vì chuyện này hắn còn toát mồ hôi một phen. Rõ ràng chính nàng kêu người ta dùng mỹ nam kế, nào ngờ đến giờ cơm thấy hai người kia vẫn chưa trở lại, nàng tức giận đến mức bẻ chiếc đũa làm đôi. Theo lý mà nói, không phải đêm xuân đáng giá ngàn vàng à, sao vẻ mặt hai người kia như muốn đi đánh nhau vậy?

“Nè, ta tự đi được, cũng có thể tự thi triển khinh công, các ngươi buông ta ra được không?” Trên trán Liễu Hành Vân chảy xuống đầy hắc tuyến, hắn hỏi.

Tư thế này, ai thấy cũng cho là bắt cóc đó.

Tạ Vãn Phong liếc nhìn hắn, hớn hở nói: “Bọn ta vẫn nên giúp ngươi thì hơn, để dành chút thể lực đi.”

Liễu Hành Vân nhìn nụ cười kia, trái tim đập nhanh như sắp rớt ra ngoài.

Tên này chắc chắn là đang tính kế hắn.

------ Khi nào thì Tạ Vãn Phong đáng sợ nhất?

Đó chính là lúc y đối mặt với ngươi, nở nụ cười hớn hở. Hắn cười càng tươi tức là càng muốn nói: Ông đã tính cho ngươi hết rồi.

“Ngươi nói cho ta biết trước chúng ta đi đâu, làm gì được không?” Liễu Hành Vân run rẩy hỏi.

“Ha ha, chúng ta đến nơi ngay đây.” Liễu Hành Vân ở bên cạnh mỉm cười trả lời.

Mấy tên nam nhân dối trá này đều có một cái bệnh chung.

Nở nụ cưởi thật là rực rỡ, trong bụng thì toàn dao găm!!!

Cuối cùng đã đến nơi, nhưng Liễu Hành Vân lại thà rằng không đi thì hơn.

Trời ơi! Trời xanh ơi! Đây là đâu? Hắn không nhìn lầm chứ!

Đây, đây, đây là nơi quỷ tha ma bắt nào mà lại đầy những thi thể không ai thu dọn!

Liễu Hành Vân còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối đáng sợ phảng phất.

“Các ngươi, rốt cuộc là muốn làm gì?” Liễu Hành Vân sợ run người, hỏi.

Đừng nói với hắn đêm hôm khuya khoắt bọn họ lại ở đây chơi với một đám thi thể nha.

Tạ Vãn Phong ngẩng đầu nhìn trăng, nói: “Đừng sợ, hôm nay trăng rất tròn, quỷ sẽ không ra đâu.” Diễ.n đ<àn Lê> Q|uý |Đôn

---- Không, ngươi đừng có nói lãng sang chuyện khác, trực tiếp nói cho ta biết mục đích của chúng ta đi. Lòng hắn thầm than vãn: Sao ông đây lại xui như vậy chứ?

Liễu Hành Vân đoán chừng đã đoán được bảy tám phần.

“Ý các ngươi là, thi thể của Thành chủ kia ở đây?” Nghi hoặc nhìn nơi khủng bố kia, những căn phòng chứa xác rách nát tồi tàn.

Giỡn chơi hả! Một nhân vật lớn như vậy khi chết đi lại bị vứt ở đây?

Tạ Vãn Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chúng ta đã điều tra ngày mà Thành chủ bị giết. Tất cả những người đi theo Tử Hoa đều đã không còn tung tích. Mà càng kỳ quái hơn là những người đó có lẽ căn bản không phải là người hầu của Phủ Thành Chủ bởi vì số người trong phủ gần đây hoàn toàn không có tăng cũng chẳng có giảm. Nên bọn ta đoán là trong phủ hẳn không có một ai biết là Thành chủ đã chết. Nhưng có người nói ngày đó Tử Hoa quản gia một đêm không về. Sáng ngày hôm sau mới vội vã quay trở lại.”

Liễu Hành Vân cúi đầu suy nghĩ rồi lại hỏi: “Ý ngươi là rất có khả năng Tử Hoa không muốn người ta phát hiện ra chuyện Thành chủ bị giết? Hay là nói, người bị chết vốn không phải Thành chủ?”

“Có lẽ khả năng sau lớn hơn.” Hoa Tử Nguyệt cười khe khẽ, nói. Y đứng dậy rảo bước về phía những căn phòng lạnh lẽo chứa đầy thi thể kia.

Liễu Hành Vân run cầm cập.

Hắn thật hoài nghi tên Hoa Tử Nguyệt này làm sao có thể đi vào một căn phòng chứa đầy thi thể mà lại có thể ung dung như vậy.

Mở nắp từng cái, từng cái quan tài ra.

Liễu Hành Vân muốn ói. Trong đầu hắn toàn là thi thể.

Tạ Vãn Phong bất đắc dĩ nói: “Chút nữa có chuyện còn quan trọng hơn cần ngươi làm, bây giờ ngươi nghỉ ngơi chút đi.”

Liễu Hành Vân nghe xong, vội vàng chạy qua một bên.

Thật là, hắn lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy. Bây giờ hắn mới cảm thấy giết người không đáng sợ. Đáng sợ là khi tiếp xúc thân mật với tử thi!

Lục soát một phen, án theo miêu tả của Bách Bất Duy về đặc thù của cái người bị khiêng đi ngày hôm đó. Hoa Tử Nguyệt cuối cùng cũng tìm được một cỗ thi thể.

“Tìm được rồi.” Hoa Tử Nguyệt nói xong, Tạ Vãn Phong và Liễu Hành lại gần đó.

Ba người vây quanh một cái quan tài.

Liễu Hành Vân trợn trắng mắt.

“Ta nói, nhìn cái xác này có thể nhìn ra cái gì?”

“Ha ha, ngươi nói không sai, nên bây giờ là lúc ngươi phát huy bản lĩnh của mình đó.” Tạ vãn Phong cười sáng lạn, dùng ánh mắt đầy tin tưởng nhìn hắn.

Liễu Hành Vân lui về phía sau một bước theo bản năng, hỏi: “Cái, cái bản lĩnh gì, ta không biết ngươi đang nói gì cả.” D>iễ.n đ<àn Lê> Q|uý |Đ>ôn

Không xong rồi, hắn cảm thấy thật tệ!

Tạ Vãn Phong cười cười, chặn hắn lại, âm trầm nói: “Ngươi là thần trộm cơ mà, những dụng cụ ngươi dùng đều vô cùng tinh vi. Đừng có nói với ta là ngươi không đối phó được cỗ thi thể này.”

“A! Ta không phải đại phu, tại sao lại tìm ta chứ!” Liễu Hành Vân vùng vẫy, liều mạng gào thét.

Hu hu! Hoa đào chết tiệt, sư huynh ngươi là kẻ đạo mộ đó, lão hay giao tiếp với thi thể, sao ngươi lại không tìm lão đi!

Hoa Tử Nguyệt cũng tiến tới đè hắn lại, gia nhập vào đoàn thuyết phục hắn: “Bọn ta cũng đâu phải muốn ngươi cứu người, chỉ là kêu ngươi kiểm tra xem thi thể này chết như thế nào thôi mà.”

“Ta không kiểm tra được!” Liễu Hành Vân quả quyết.

Không thể lúc nào cũng chịu thua được.

“Ngươi có làm hay không?” Ngoan độc kẹp lấy cổ hắn, Tạ Vãn Phong đột nhiên trầm giọng hỏi.

“Ta, ta không làm.” Liễu Hành Vân hơi sợ hãi nhưng vẫn cự tuyệt.

Mấy ngày trước bị Mai Vũ đùa bỡn xoay vòng, mắc gì bây giờ bổn thiếu gia còn bị các ngươi chỉnh chứ.

“Ta sẽ rêu rao tất cả những chuyện mất mặt ngươi đã làm.” Tạ Vãn Phong buông hắn ra, khoanh tay trước ngực nhìn hắn đầy khiêu khích.

Sắc mặt Liễu Hành Vân đại biến. Sau cùng, hắn ngẩng đầu nói: “Ta làm.”

Hu hu~ không phải chỉ là kiểm tra thi thể thôi sao. Có gì đáng sợ đâu…

Run rẩy bước tới, Liễu Hành Vân trước hết chắp tay lạy rồi lạy. Sau đó hắn mới rút trong bao đựng công cụ tùy thân ra một con dao nhỏ và một cây kim.

Sau khi dùng kim đâm mấy chỗ, Liễu Hành Vân lắc đầu nói: “Không phải do trúng độc mà chết.”

Tiếp đến hắn kéo lấy bàn tay người kia. Ngay khi vừa nâng cái tay kia lên, Liễu Hành Vân sửng sốt.

“Vãn Phong, Tử Nguyệt, các ngươi lại đây mà xem.” Liễu Hành Vân vội vàng gọi hai người tới.

Hai người nhìn bàn tay kia thì đều ngẩn ra.

Người ta thường nói, muốn biết một người làm gì chỉ cần nhìn bàn tay cũng biết được một hai.

Người trong giang hồ nếu nhìn bàn tay thì có thể nhìn ra đối phương dùng vũ khí gì.

Bàn tay này…

Không phải bàn tay mà một vị Thành chủ nên có mà là bàn tay của một sát thủ.

Gió đêm từng đợt thổi tới, ba người vẫn chưa để ý thấy ngoài cửa có khách không mời đang đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.