Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 16




"Bạn học nhỏ, nếu không anh cho em một mái nhà?"

Lời Chu Khởi nói làm Hứa Nùng sững sờ, hốc mắt cô đỏ hồng nhìn hắn, biểu tình nhìn có chút ngu ngốc lại có chút ngớ ngẩn.

Chu Khởi đè xuống xúc động muốn hung hăng đem cô ôm vào trong ngực, liền cứ như vậy thật sâu cùng cô đối diện, giống như là chờ câu trả lời của cô.

Qua một hồi lâu, Hứa Nùng mới lần nữa mở miệng.

Có thể bởi vì do mới vừa khóc xong, giọng cô có chút khàn, "Anh... Có ý gì?"

Chu khởi hơi hơi nghiêng người về trước, khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần cô.

Khi Hứa Nùng nhìn hắn, thậm chí giờ phút này có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụn trong mắt hắn.

"Đàn ông nói muốn cho người phụ nữ một mái nhà... Em cảm thấy thế nào, em cảm thấy đây là có ý gì?"

Giờ khắc này Chu Khởi tuy rằng không có động tác gì, nhưng Hứa Nùng lại cảm thấy quanh người hắn tất cả đều là hơi thở xâm lược, giơ tay nhấc chân đều dường như đang nói cho cô ——

Hắn nghiêm túc, cũng không có nói đùa.

Nhưng mà chính bởi vì như vậy, Hứa Nùng mới có chút hoang mang hoảng hốt.

Cô vội vội vàng vàng đứng lên, tiện tay nắm lấy cái ba lô của mình liền muốn đi, trước lúc xoay người mới ném cho Chu Khởi một câu: "Anh đừng náo loạn nữa."

Chu Khởi cũng dự đoán được chính là loại đáp án này, ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn.

Chỉ là nhìn thấy cô thật sự muốn đi, liền một phen kéo chặt cổ tay cô.

"Anh cõng em về."

Nói rồi, lại cong đầu gối nửa ngồi xổm trước mặt cô.

Hứa Nùng do dự một chút, "Cũng không xa lắm, tôi vẫn là tự mình đi về đi."

"Em cảm thấy có thể sao?" Chu Khởi quay đầu nhìn về phía cô, khó được ở trước mặt cô mang theo sự cứng rắn, "Hoặc là cõng em trở về, hoặc là ôm em trở về, em tự mình chọn."

Hứa Nùng trầm mặc, cúi đầu lại nhìn đôi dép lê dưới chân, cuối cùng nhận mệnh bò lên lưng Chu Khởi.

Cũng không biết có phải là do khóc nhiều thiếu dưỡng khí hay không, Hứa Nùng sau đó một đường đều mơ mơ màng màng, vốn dĩ cô còn nâng nửa người, giữ một khoảng cách nhất định cùng đầu của Chu Khởi.

Nhưng dần dần, cô cảm giác quanh người càng ngày càng lạnh, sức lực trên người cũng càng ngày càng yếu đi, hai cánh tay đang ôm cổ Chu Khởi không tự giác xiết chặt, đầu nhỏ cũng từ từ rủ về phía hắn.

Chu Khởi không biết tình trạng của cô, nhưng có thể cảm giác được sự thay đồi này.

Hắn nhếch môi, lười biếng cười, "Sao thế? Thấy đến nơi rồi, không nỡ để anh đi à?"

Hắn vừa nói, vừa đi vào bên trong tòa nhà. Đứng ở trước thang máy, ấn phím xong, liền cõng Hứa Nùng chờ ở đó.

Hứa Nùng kỳ thật nghe được lời Chu Khởi nói, nhưng hiện tại đầu óc cô nặng trình trịch, cũng không có tâm tư để ý tới trêu chọc của hắn.

Chu Khởi lại nắm thật chặt bàn tay đặt ở trên đùi cô, sau đó giống như tán gẫu, nói câu: "Bạn học nhỏ, vừa mới rồi kỳ thật anh muốn cùng em đưa ra điều kiện, dù sao thời điểm em yếu ớt như vậy không nhiều lắm, lại khó được không muốn cho anh đi, có cơ hội như thế không lợi dụng thật sự là đáng tiếc."

"..." Hứa Nùng muốn nói cô không phải là không muốn cho hắn đi, cô chỉ là đột nhiên khó chịu, phản ứng căn bản không theo kịp tiết tấu của hắn.

Cô chậm chạp vực dậy tinh thần, tận lực nhịn xuống sự lạnh lẽo cùng nặng nề không rõ trên người, hỏi câu: "Vậy tại sao không làm?"

Cửa thang máy tại lúc này "Đinh" một tiếng vang lên, trong khoảnh khắc từ từ mở ra trước mặt bọn họ.

Chu Khởi vừa cõng cô bước vào bên trong, vừa thuận miệng đáp: "Còn có thể vì cái gì? Không nỡ đó."

Cô con mẹ nó vừa khóc, tim hắn cũng muốn vỡ nát rồi.

——————————

Hứa Nùng bị sốt.

Sau khi hai người về đến nhà, Chu Khởi liền phát hiện cô không bình thường.

Hắn trực tiếp ôm Hứa Nùng đến bên giường, lúc ấy cô đã mơ mơ màng màng không còn biết gì nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn sốt đến đỏ bừng, đôi môi khẽ nhếch, hô hấp cũng nóng rực.

Chu Khởi trong lòng gấp gáp, nhưng vị đại thiếu gia này từ nhỏ liền không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, càng miễn bàn hầu hạ một người bệnh.

Ban đầu muốn lại ôm cô đi bệnh viện, nhưng là suy đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy quá lãng phí thời gian.

Vì thế nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ riêng của Chu gia.

Sau khi bác sĩ qua, đo nhiệt độ cơ thể Hứa Nùng rồi lại đơn giản quan sát một chút, tiếp theo trực tiếp treo nước truyền dịch hạ sốt cho cô.

Làm tốt hết thảy, bác sĩ lại dặn dò Chu Khởi một ít điều cần quan sát cùng việc cần chú ý, sau đó liền rời đi.

Lần nữa trở lại phòng ngủ, trái tim vốn treo lơ lửng của Chu Khởi mới dần dần hạ xuống.

Hắn ngồi ở bên giường, rủ mắt nhìn về phía Hứa Nùng, một lúc lâu sau, không thể giải thích bật cười.

"Bạn học nhỏ, em cũng đủ rồi a."

Hắn lúc trước khi chơi đua xe, gió lốc đường núi nguy hiểm nhất cũng không phập phồng lo sợ giống như hôm nay vậy, kết quả cô tùy tùy tiện tiện phát sốt sinh bệnh, hắn liền bị dọa thành cái dạng này.

Cái này nếu là để nhóm huynh đệ kia của hắn biết được, không biết sẽ bị chê cười thành cái dạng gì nữa.

Nước truyền dịch hạ sốt mới treo lên, nhiệt độ của Hứa Nùng vẫn còn chưa giảm xuống.

Bác sĩ trước khi đi có dặn dò, nếu như Hứa Nùng lúc sau vẫn còn khó chịu, có thể dùng khăn mặt lạnh lau mặt cho cô hoặc là đắp lên trán.

Chu Khởi nghĩ đến đây, liền muốn ngồi dậy đi vắt cái khăn mặt lạnh.

Nào nghĩ vào lúc này, Hứa Nùng bỗng nhiên vươn tay kéo chặt vạt áo hắn.

Cô hẳn là vô thức, lúc Chu Khởi quay đầu lại nhìn, hai mắt cô vẫn nhắm chặt, đầu mày hơi hơi nhíu lại với nhau, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, trong hô hấp như trước mang theo hơi thở nóng rực.

Bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng lúc này nắm rất chặt, giống như là vô cùng sợ hắn rời đi.

Đôi môi cô cũng đột nhiên giật giật, dường như đang nói mơ gì đó.

Chu Khởi có chút ngoài ý muốn nhíu lông mày, một lần nữa ngồi trở lại bên giường, cúi người xuống, lỗ tai tiến đến bên miệng cô.

Con mèo nhỏ hiện tại hô hấp nóng rát, từng chút từng chút phả vào bên tai hắn, làm cho hắn trước ngực một trận khô nóng không thể nói rõ.

Chờ giây lát, cũng không đợi được cô lần nữa lên tiếng, Chu Khởi có chút không kiên nhẫn, mới vừa muốn đứng thẳng người, cô lại tại lúc này bỗng nhiên mở miệng.

"Cha... Cha đừng đi..."

Chu Khởi: "......"

Chu đại thiếu gia lần này không chút do dự, mặt không biểu tình đứng thẳng người, sau đó đem bàn tay vẫn túm vạt áo mình của Hứa Nùng dời đi.

Dường như cảm nhận được gì đó, đầu mày Hứa Nùng lúc này nhăn lại càng sâu, cũng không biết có phải là trong lúc ngủ mơ cô càng không có cảm giác an toàn hay không, cô hít mũi một cái, có nước mắt bỗng nhiên từ khóe mắt chảy ra.

Chu Khởi có cảm giác cả trái tim của hắn bị nước mắt của cô tưới cho vỡ tan, nào còn có cái tính tình gì, lật tay đem bàn tay nhỏ bé của cô bao bọc trong lòng bàn tay mình.

"Được rồi, tiểu tổ tông, em đừng khóc nữa, anh không đi."

Hứa Nùng ngược lại là thật sự dần dần thả lỏng lông mày, nước mắt cũng chậm rãi dừng lại.

Chu Khởi dựa vào trên đầu giường, hạ mày cúi mắt nhìn chằm chằm mặt cô.

Con mèo nhỏ hai gò má đỏ bừng, lông mi ướt sũng một mảnh, sắc môi cũng thâm hơn bình thường một chút.

Nhìn qua, giống như là hoa quả chín, dụ người đến hái.

Một lúc lâu, Chu Khởi nhịn không được, cúi người xuống, hôn đi nước mắt bên khóe mắt cô.

"Sớm muộn có một ngày, lão tử muốn em chỉ có lúc ở dưới người anh mới có thể khóc."

——————————

Hứa Nùng tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau.

Cơn sốt của cô sau nửa đêm thì hạ nhiệt, Chu Khởi chăm sóc cô cả một đêm, cảm giác cô đã hạ sốt rồi, mới miễn cưỡng dựa vào bên giường chợp mắt một lúc.

Trời vừa sáng, hắn liền đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho Hứa Nùng, cho nên lúc này sau khi Hứa Nùng mở mắt ra, cũng không có ngay lập tức nhìn thấy hắn.

Hứa Nùng phát sốt gần một đêm, hiện tại tỉnh dậy thân thể cũng có chút suy yếu, cô cảm thấy trên mu bàn tay có chút cảm giác căng chặt, nâng lên nhìn, phát hiện ra băng dính y tế.

Cô cẩn thận nhớ lại một chút, bản thân ngày hôm qua lúc được Chu Khởi cõng về, dường như mơ mơ màng màng cảm thấy rất lạnh, tiếp sau đó Chu Khởi lại nói với cô mấy câu, cô liền hoàn toàn không biết gì nữa.

Sau lại trong thoáng chốc giống như cảm thấy mu bàn tay có một trận đau, một trận lạnh lẽo, cô vô cùng khó chịu, tiếp theo cô lại nằm mơ, trong mơ là cảnh cha cô bị cảnh sát bắt đi...

Nghĩ đến đây, cô vô thức quay đầu nhìn nhìn ——

Trên mặt tủ đầu giường còn ném cái nhiệt kế vẫn chưa kịp thu lại, còn có mấy gói thuốc hạ sốt đã mở nằm rải rác. Trên mặt đất có một khay nước, trong nước ngâm một cái khăn mặt màu hồng nhạt bình thường cô vẫn dùng. Máy tạo độ ẩm lúc này cũng đang chạy, hơi nước từ bên trong tỏa ra, không khí trong phòng ấm áp, hô hấp vô cùng thoải mái.

Hứa Nùng nhìn vào sự hỗn độn trong phòng, trong lòng bỗng nhiên có gợn sóng lướt qua.

Cô mạnh mẽ chống người ngồi dậy, sau khi xỏ đôi dép lê vào, thong thả đi ra bên ngoài phòng.

Trong phòng bếp có tiếng vang truyền đến, Hứa Nùng trực tiếp đi tới, ở bên trong nhìn thấy bóng dáng của Chu Khởi.

Người kia lần này không lấy cái thực đơn nào đặt ở bên cạnh, động tác nhưng vẫn là giống như lúc trước không quá thuần thục, chỉ có điều cũng may hắn hôm nay làm gì đó đơn giản.

Hứa Nùng thăm dò nhìn nhìn, trên thớt chỉ có một quả dưa chuột, mà trong nồi cũng "Ùng ục ùng ục" chỉ nấu cháo hoa.

Chu đại thiếu gia thấy người đi ra, hơi hơi nhíu mày.

Tiếp đó tiến đến gần cô, đưa tay sờ sờ cái trán của cô, rồi lại sờ sờ trán mình.

Dường như hắn không cảm nhận được sự khác biệt, lại cúi người xuống, đặt trán mình lên cái trán của cô.

Khoảng cách của hai người kéo lại gần, hơi thở chợt dây dưa cùng một chỗ, Hứa Nùng có chút không được tự nhiên, theo bản năng muốn lùi về phía sau, lại bị Chu Khởi một phen ấn lên gáy.

"Chờ một chút, đừng lộn xộn."

Hứa Nùng không đọ lại được sức lực của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc hắn làm chủ. Cô cảm thụ hô hấp từ chóp mũi của hắn, mức độ thở gấp gáp cũng không dám rất lớn, nhịp tim cũng thập phần bất thường, từng chút từng chút lại nhanh hơn.

Phải một lúc lâu, Chu đại thiếu cái nhiệt kế hình người này mới chậm rãi đứng thẳng người, sau đó lại có chút bộ dáng lo lắng, nói: "Cảm giác không quá nóng, nhưng anh vẫn là lấy nhiệt kế để em đo lại đi."

"..."

Hứa Nùng thấy hắn thật sự muốn đi phòng ngủ lấy nhiệt kế, nhanh chóng kéo chặt hắn, "Tôi không sao, thật đấy."

Tuy rằng bây giờ có chút vô lực, nhưng mà Hứa Nùng cảm thấy tinh thần mình không tệ, hơn nữa cũng không có không thoải mái giống như tối hôm qua, hiển nhiên là dấu hiệu bệnh đã đỡ.

Chu Khởi không quá tin lời cô nói, Hứa Nùng thấy vậy, nhanh chóng bổ sung một câu: "Thật sự không có việc gì, chính là..."

Giọng cô dừng lại, Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, đợi vài giây không thấy cô lên tiếng, mở miệng: "Ừm? Chính là cái gì?"

"... Chính là có chút đói thôi."

Hứa Nùng nói ra lời này, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu không nhìn Chu Khởi, giọng nói cũng rất thấp.

Chu Khởi nhìn dáng điệu cô không dám lớn tiếng nói chuyện, còn có xấu hổ, trong lòng dường như có cái gì đó mềm nhũn

...

Sau đó Chu Khởi múc hai bát cháo hoa đặt lên bàn, lại đem dưa chuột đã đập dập tùy tiện rắc ít muối trộn lên.

Hứa Nùng nhìn bát cháo của hắn bên kia, theo bản năng hỏi câu: "Anh cũng ăn à?"

Chu Khởi vốn là đói nguyên một đêm, giờ nghe thấy lời này, thiếu chút nữa bật cười.

"Bạn học nhỏ, Chu ca ca của em chăm sóc em một đêm, kết quả hiện tại ngay cả bát cháo cũng không nỡ để cho anh ăn sao? Em quá đáng rồi nha."

"Không phải, không phải." Hứa Nùng thấy hắn hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, "Tôi không có ý này, tôi là cảm thấy anh lại không bị bệnh, không cần ăn thanh đạm như vậy đi..."

Chu Khởi bộ dạng không thèm để ý chút nào, đáp: "Không chú ý nhiều như vậy."

Nói xong, hắn cầm lấy bát tùy ý đưa lên miệng húp một ngụm, ngược lại điệu bộ thật giống như không ghét bỏ.

Hứa Nùng thấy hắn cũng không để ý, liền không lên tiếng nữa.

Nồi cháo này Chu Khởi nấu rất nhuyễn rất nhừ, hơi hơi có chút mùi khét, nhưng là ảnh hưởng không lớn.

Nuốt xuống vài ngụm, Hứa Nùng cảm thấy từ dạ dày đến toàn thân đều ấm lên, tinh thần cũng dần dần tốt hơn chút.

Chu Khởi nhìn cô thoải mái ăn, vừa lòng, sau khi ăn xong phần của mình, liền lười biếng dựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn cô ăn.

"Lát nữa kêu bạn cùng lớp xin nghỉ giúp em đi, hôm nay đừng đến trường. Đợi chút nữa sau khi anh đi rồi, em lại ngủ một chút."

Chu Khởi nói xong, động tác trên tay Hứa Nùng chậm lại một chút.

Bàn tay nhỏ bé đang cầm cái thìa cô ở giữa không trung ngừng một lúc lâu, tiếp đó, đảo đảo trong bát cháo hoa.

"Anh... Tiếp tục ở đây đi."

Giọng nói cô không lớn, Chu Khởi thật sự không nghe rõ, cho nên thuận miệng hỏi lại: "Hả?"

Hứa Nùng mím môi, một lúc lâu sau mới lại nói: "Tôi nói, anh tiếp tục ở đây đi."

Lần này Chu Khởi nghe rõ, con ngươi hẹp dài cũng vào thời khắc này hơi hơi híp lại.

"Em biết lời này của mình đại biểu cho cái gì không?"

Hứa Nùng ở bên kia trầm mặc một chút, tiếp theo, cô chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

"Hiện tại ở trong đầu tôi rất loạn, tôi có thể cảm giác được anh đối với tôi mà nói có chút khác biệt, nhưng điều khác biệt này rốt cuộc là cái gì, tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra... Lời anh nói lúc trước, tôi đều sẽ suy xét. Nhưng là có lẽ cần một ít thời gian."

Khi cô nói chuyện, đáy mắt mang theo một tầng ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, dường như trong toàn bộ con ngươi, chỉ chứa đựng bóng dáng của Chu Khởi.

"Anh bằng lòng chờ tôi một chút sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.