Sát Thủ Nữ Vương

Chương 13




Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

Đầu Hoắc Duyên Lãng không ngừng đập vào quầy bar, làm sao anh lại nói ra những lời nói trí chướng (không bình thường) như vậy? Con rùa? Anh là người thông minh như vậy tại sao lại phá hỏng đường lui của mình?

Thật ra thì khi còn bé, anh là thân sĩ nhỏ trong miệng người lớn người gặp người thích, nụ cười ấm áp đáng yêu, khiêm tốn lễ độ, có lẽ công lao chuyện này nên thuộc về huyết thống của nhà họ Hoắc, cho dù là ông nội bà nội, hay là cha mẹ, bọn họ đều là người ôn hòa lễ độ, các bệnh nhân cùng đồng thanh tán dương là bác sĩ tốt, nhưng năm mười hai tuổi, vì vấn đề giáo dục anh, cha mẹ kiên quyết đưa anh đến nước Mĩ, từ đó phá vỡ tính cách của anh, khiến cho anh hoàn toàn biến thành một người khác.

Anh cảm thấy mình bị vứt bỏ, trở nên tùy hứng phản nghịch, mắt thấy anh càng ngày càng kiêu ngạo phách lối, ông nội bà nội không thể làm gì khác hơn là đi theo đến nước Mĩ chữa bệnh, dùng kiên nhẫn hướng dẫn anh, dạy anh, mặc dù cuối cùng rất may mắn là anh không có biến thành lão đại hắc bang, nhưng mà ngạo khí tận trong xương tuỷ đã bị khơi dậy, cũng không gò bó được nữa. Cũng khó trách, anh thân là đứa con trai duy nhất vừa là Lão Yêu của nhà họ Hoắc. Hưởng hết cưng chiều, làm sao có thể không tùy hứng làm bậy?

Không biết ai đã nói, một ngày nào đó anh sẽ vì sự tùy hứng của mình mà nếm mùi đau khổ, anh còn xì mũi coi thường, không ngờ thật sự ứng nghiệm!

“Nếu cô ấy quả thật nghĩ như vậy, cậu liền chấp nhận làm con Rùa đi!” Tề Tán Hạo không kiềm chế được ôm bụng cười ha ha, cuối cùng thằng nhóc này cũng gặp phải đối thủ. Người phụ nữ kia lắm khá, anh tán thưởng!

Hoắc Duyên Lãng hung hăng trừng mắt, đây là chủ ý cùi bắp gì. “Không được, tôi tuyệt đối không thể đầu hàng trước được. Bằng không, cả đời này tôi sẽ bị người phụ nữ kia giẫm ở dưới lòng bàn chân.”

Cả đời? Tề Tán Hạo có vẻ đăm chiêu nhíu mày, chuyện càng ngày càng thú vị, thằng nhóc này chẳng những bị bắt giữ, hơn nữa còn bị người ta bắn trúng hồng tâm. “Ai bảo cậu điên cuồng say mê cô ấy, cậu xứng đáng làm Con Rùa.”

“Tôi...... Thật sự cô ấy rất hấp dẫn tôi, nhưng mà, tôi cũng không có điên cuồng say mê cô ấy.”

“Cả đời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, vẫn không chịu thừa nhận sao?”

“...... Đây chẳng qua là một cách nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Sao anh nói xong lại khó chịu như vậy? Vốn chính là như vậy, anh là người sống cho hiện tại, cả đời quá xa vời, cần gì khiến cho cuộc sống phức tạp như thế?

Được rồi, anh cứ tiếp tục mạnh miệng, Tề Tán Hạo rất vui lòng dẫn ra chứng cứ. “Vì đến gần cô ấy, tổng giám đốc cam tâm trở thành Ngưu Lang, chuyện này còn chưa đủ điên cuồng, không đủ say mê sao?”

Hoắc Duyên Lãng dừng một chút, gương mặt buồn bực nói: “Cậu cứ thích chê cười tôi như vậy sao?”

“Từ trong thâm tâm tôi thật sự bội phục cậu, nhưng mà nếu đã hy sinh thì phải cố gắng đến cùng, tiếp tục kiên trì, cho dù là con rùa, cậu cũng là con rùa đẹp trai nhất trên thế giới, cũng đừng lấy những người làm việc kiếm tiền kia ra trút giận, việc đó chẳng có ích gì.” Nếu như không nhân cơ hội giễu cợt thằng nhóc kiêu ngạo này, cảm giác có lỗi với chính mình.

“Cậu không cần hả hê, cậu không thấy tôi đã phiền chết rồi sao?”

Lắc đầu một cái, cõi lòng Tề Tán Hạo vô cùng thương tiếc cho anh. “Người thông minh như vậy, đi học nhảy lớp, sự nghiệp thành công, vì một chuyện nhỏ này gấp đến độ giơ chân, vốn là trúng độc hoa tình —— không có thuốc nào cứu nổi!”

Lần này Hoắc Duyên Lãng không phản bác nữa, đúng vậy, anh là người thông minh như vậy, làm sao chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không biết làm như thế nào cho phải?

Tỉnh táo lại, anh không gọi điện thoại cho cô, không chủ động tìm cô, nhưng cũng không bao gồm tình trạng không hẹn mà gặp!

Không sai, mỗi ngày cô đều phải về nhà, anh liền mỗi ngày mai phục ở cửa hàng tiện lợi gần nhà cô, sau đó dưới tình huống nào đấy, bọn họ gặp nhau. Chính là như vậy!

Chính là như vậy —— nói ra đơn giản, áp dụng lại khó khăn chồng chất, mai phục một tuần lễ, anh rốt cuộc lợi dụng chuyện tranh giành một hộp chocolate Ferrero Rocher, cuối cùng cũng gặp được cô.

Liếc anh một cái, Âu Dương Hỉ Nhi thu tay lại, không nói một câu xoay người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Hoắc Duyên Lãng vội vàng cầm lấy hộp chocolate, nhanh chóng tính tiền đuổi theo.

Ba bước thành hai bước, anh rất nhanh đã đuổi theo cô tinh thần không tốt, nhét hộp chocolate vào trong tay cô, anh cũng học cô không nói một câu xoay người rời đi.

“Chờ một chút!”

Trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực, nếu như không phải là mạnh mẽ đè nén xuống. Anh sẽ không nhịn được hưng phấn nhảy điệu Tăng-gô. Hít thở sâu một hơi, anh ưu nhã bình tĩnh xoay người đối mặt với cô. “Chuyện gì?”

“Tôi mời anh uống cà phê, cà phê cửa hàng tiện lợi, anh ở nơi này chờ tôi một chút.” Cô nhét hộp chocolate Ferrero Rocher về trên tay anh. Lại một lần nữa bước vào cửa hàng tiện lợi.

Chim Hỉ Thước (chim Thước báo tin) không ngừng kêu xung quanh anh, anh nhớ đến một điệu Waltz hạnh phúc, nhưng mà anh muốn nhịn xuống, trăm ngàn lần không thể để cho cô phát hiện anh đã vui vẻ đến mức sắp bay lên trời. Bạn tốt nói rất đúng, anh trúng độc hoa tình, không có thuốc nào cứu nổi!

Một lát sau, Âu Dương Hỉ Nhi mang hai ly cà phê về, sau đó dẫn Hoắc Duyên Lãng đi tới công viên.

“Ta thích khẩu vị cà phê trăn quả.” Cô ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trong bầu trời đêm, cố nén mắt nước trong hốc mắt bởi vì ngực trướng u sầu mà trào ra, cô không hỏi anh vì sao xuất hiện ở nơi này, bởi vì tối nay cô rất cần có một người cùng ở bên cạnh trò chuyện, ngày mai mẹ sẽ phủ lụa trắng gả đi, từ nay về sau cô sẽ cô đơn, đêm nay, đặc biệt khó khăn.

“Nếu như muốn khóc, có thể cho em mượn lòng ngực của anh, bảo đảm sẽ không có người nhìn thấy.” Người phụ nữ này thật rất không biết cách che giấu hỉ nộ ái ố của mình, khó trách anh luôn lo lắng cho cô.

“Tôi...... Tôi đâu có muốn khóc?” Quay đầu, cô nhanh chóng dùng ngón tay lau đi khóe mắt ẩm ướt.

“Muốn khóc thì khóc, cần gì phải gây khó dễ cho chính bản thân mình? Cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy nước mắt nước mũi, dáng vẻ khóc lóc xấu xí của em, em không cần phải để ý hình tượng.”

Cắn răng một cái, cô oán hận quay đầu trừng mắt. “Người nào khi chảy nước mắt, nước mũi mà xinh đẹp?”

“Cũng đúng, cho nên cho dù đau lòng bao nhiêu, khó khăn thế nào cũng không được rơi nước mắt, cười nghênh đón tia nắng ban mai và mặt trời lặn, em cười lên sẽ làm tim anh đập thình thịch. Thật sự mê chết người!” Thấy cô lại có hơi sức mắng chửi người, anh cũng an tâm.

Thẹn thùng đỏ mặt, Âu Dương Hỉ Nhi cố ý ác thanh ác khí (hung dữ) nói: “Một chút lại bảo người ta khóc, một chút lại bảo người đừng khóc, tại sao người đàn ông như anh lại phản phản phục phục (chỉ sự thay đổi nhanh chóng)?”

“Chuyện này có quan hệ gì, vui vẻ là tốt rồi.”

Qua một lúc lâu, cô co chân lên trên ghế, ôm hai chân, cằm đặt ở giữa hai đầu gối, trong mắt lộ ra sự cô đơn khó có thể kiềm chế được, cho dù có lạnh lùng hờ hững, nhưng vẫn rất cô đơn khiến người khác đau lòng.

“Ngày mai mẹ tôi sẽ kết hôn.” Tại sao muốn nói hết bi thương bị che giấu cho anh biết? Cô không biết, lời nói, bất tri bất giác liền buột miệng nói ra.

“Về sau không còn có người càm ràm ở bên tai em, không phải rất tốt sao?”

“Nếu như thế giới của anh yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, anh sẽ cảm thấy rất tốt sao?”

“Kể từ sau khi loài người phát minh ra TV, thế giới này không có một ngày không ồn ào, quyết liệt. Em đã cẩn thận tính toán qua chưa, một ngày 24h, em có mấy giờ có thể không bị âm thanh quấy nhiễu?”

Ngồi thẳng người, ngược lại cô ngồi xếp bằng. “Tôi không có tính toán qua, anh đã tính toán qua sao?”

“Trừ lúc ngủ như chết, không có biện pháp tính toán, một phút đồng hồ cũng không có.”

“Nói hưu nói vượn!”

“Thật, âm thanh giống như vi khuẩn chỗ nào cũng xâm nhập vào, chúng tồn tại ở bốn phía, tồn tại trong lòng của chúng ta, nếu như có một ngày có thể hoàn toàn không bị âm thanh quấy nhiễu, đó là một loại hạnh phúc.”

Thưởng cho anh một cái liếc mắt, cô nhịn cười không được. “Người như anh thật biết khua môi múa mép.”

“Thật sao? Vậy em cũng không cần lo lắng mỗi ngày sẽ quá yên tĩnh rồi, anh bảo đảm mỗi ngày đều khua môi múa mép để cho em vui vẻ, em yên tâm, anh hẳn không yêu cầu tăng giá.”

“Nếu như mỗi ngày tôi đều nghe anh khua môi múa mép, buổi tối tôi có thể sẽ gặp ác mộng.” Nhưng giờ phút này, cô cảm thấy giống như cả người đang ngâm ở bên trong đường, ngọt như mật, hạnh phúc nói không nên lời, cho dù anh nói những lời chức trách có cho phép hay không, anh khiến cho cô cảm giác mình được thương yêu, người đàn ông này thật sự rất không giống người thường, rõ ràng kiêu căng ngạo mạn giống như chim công, nhưng lại tỉ mỉ chăm sóc khiến cô quyến luyến không thôi.

“Chúng ta thử làm thí nghiệm đi.”

“Đừng!” Kết quả thí nghiệm lần trước, thiếu chút nữa danh tiếng bị hủy ở trên tay anh, cô cũng không muốn tự tìm phiền toái nữa.

“Nếu như mà anh có biện pháp trong vòng một tháng mỗi ngày đều làm cho em vui vẻ cười to, em cho anh một nguyện vọng, ngược lại, anh cho em một nguyện vọng, như thế nào? Em muốn khiêu chiến không?”

“Tôi nói không cần. Không —— muốn.”

“Âu Dương Hỉ Nhi. Em thật là một người nhát gan, thiếu hụt tinh thần mạo hiểm khó khăn nghiêm trọng.”

Gia hỏa này! Không được, phải nhịn, đây là phép khích tướng, cô không thể hành động theo cảm tình, nhưng...... “Tôi sẽ suy nghĩ thử xem.”

“Không thành vấn đề, em từ từ suy nghĩ, anh sẽ chờ đợi em dũng cảm tiếp nhận khiêu chiến của ta.”

Dũng cảm? Người đàn ông này thật rất đáng đánh đòn, nhưng có biện pháp gì, cô lại ăn một đòn này, cũng không thể xem thường anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.