Sát Thần

Chương 5: Dịch Tinh Đại Lục





Đại Tinh Cung Tứ Cửu kiếm trận khí thế vẫn vô cùng rộng lớn, những tinh tú trên bầu trời giờ phút này thoáng hiện ánh sáng chói mắt, vô số ngân quang chiếu xuống bị kiếm trận hút vào bên trong khiến linh lực chấn động, cường lực càng phát ra kịch liệt.

Bất quá lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên hòn đảo nhỏ ngay trung ương, chăm chú nhìn thẳng lên trên người thanh niên thanh tú.

Nhạc Vũ đứng thẳng trên hư không, kháp pháp quyết, ngay trước người liền ngưng tụ thành năm đoàn thủy linh lực vô cùng tinh thuần, ngay sau đó điểm điểm lam quang thoáng hiện.

Không cần tiếp tục dùng Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí đề thuần tinh nguyên của mình, hiện tại Đông Hoa Tán Nhân đã có đủ lực tự vệ, giờ phút này hắn cũng không cần tiếp tục cố kỵ, cơ hồ toàn bộ pháp lực đều điên cuồng rót vào bên trong.

Hiện tại kết cấu phân tử của linh lực ngay trước người hắn toàn bộ đều hiện ra trong mắt hắn. Liên quan tới thiên địa bổn nguyên mặc dù với dung lượng não bộ của hắn hôm nay cũng cảm giác được bị trướng đau không ngừng.

Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi Pháp phải cần cảnh giới Nhập Vi mới có thể phát động. Nhạc Vũ có được hệ thống trí năng phụ trợ thôi diễn, năng lực phân tích, có thể nói chẳng khác gì nắm giữ được khả năng mà chỉ có Thái Ất Chân Tiên mới có, hoặc phải có được thần thông đạo gia viên mãn như Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

Trước đây hắn thiếu khuyết chính là lĩnh ngộ về thiên địa pháp tắc cùng tích lũy phù lục trận đạo.

Hôm nay thần hồn của hắn đã đạt tới cảnh giới Hư Thất Sinh Bạch, ảo diệu về ngũ hành linh lực liền mở rộng cửa đối với hắn!

Trong tình trạng pháp lực đầy đủ, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí tới chín mươi chín vạn thạch đã có thể so sánh với Linh Tiên tu hành đại thần thông. So với những tu sĩ Thiên Tiên bình thường địa vị đã ngang nhau!

So với Xích Minh Thiên Tôn tất nhiên còn kém không chỉ một cấp bậc, nhưng đã đủ làm cho năng lực phân tích của hắn xâm nhập tới trụ cột nhất của thế giới này, bên trong thiên địa linh lực trọng yếu nhất.

Bên trong cũng là những phù triện, trong phân tử thủy linh lực nhỏ xíu tới mức không thể nhìn thấy lại có vô số phù triện hỗn tạp cất giấu.

Mênh mông như khói, gần ức phù văn khôn cùng vô biên, ngàn vạn pháp tắc liên tiếp tổ hợp lẫn nhau.

Có chút Nhạc Vũ hiểu biết, có chút có thể phân tích ra tác dụng, càng nhiều chính là phù văn mà năng lực phân tích của hắn hoàn toàn không cách nào chạm tới.

- Nếu có thể hiểu rõ toàn bộ những ảo diệu này, có lẽ ta liền có thể thành đạo…

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ như vậy, Nhạc Vũ liền thu liễm, trong đầu không tiếp tục miên man, toàn bộ lực chú ý cơ hồ tập trung trong những linh lực đoàn.

Trước kia hắn từng học tập qua, cộng thêm có thể giải thích, tổng cộng lại vẫn chưa đạt tới được một phần vạn bên trong.

Nhưng chỉ bằng vào những thứ này cũng đã đầy đủ.

Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi Pháp chính là phù văn phá hủy, dẫn bạo bên trong, bên trong phân tử linh lực bé nhỏ có vẻ như không đáng kể lại súc tích năng lượng đầy tính hủy diệt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực của hắn mặc dù đã miễn cưỡng hoàn thành được đạo pháp mà chỉ có Thái Ất Chân Tiên mới có thể nắm giữ, nhưng tối đa cũng chỉ có thể phá hư được mười lăm đạo phù văn bên trong mà thôi.

Đây đã là cực hạn mà hắn dùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn đo lường tính toán.

Giờ khắc này tựa hồ thượng thiên cũng đã có cảm giác, bên trong kiếp vân trên không trung chợt phân ra một đạo Thái Hoàng Diệu Thiên Lôi oanh kích xuống.

Sau đó trong cơ thể Nhạc Vũ lại bộc phát ra nhiều tia thất thải lôi quang, đem đạo thiên lôi kéo vào trong cơ thể Nhạc Vũ, hoàn toàn cắn nuốt, ngay sau đó năm đoàn thủy linh lực tinh thuần trước người hắn càng sáng thêm mấy phần.

Một đạo, hai đạo, ba đạo…

- Nhạc Vũ rốt cục dự định làm gì?

Giờ khắc này trên bầu trời hải đảo cơ hồ những tu sĩ còn có thể giữ vững được thần trí trong lòng đồng loạt nảy sinh nghi vấn này.

Chẳng qua tận sâu trong nội tâm bọn họ dâng lên một cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.

Chỉ thấy điểm điểm lam quang trước người Nhạc Vũ càng lúc càng phát sáng. Vừa lúc Đại Tinh Cung Tứ Cửu kiếm trận trên bầu trời lại lóe sáng quang mang cực mạnh, lần này là hai mươi tám đạo kiếm khí chỉ kém hơn lúc trước một chút từ khắp bốn phương tám hướng chém giết tới.

Nhạc Vũ thoáng phân thần, năm đoàn thủy linh lực cùng lam quang trước người thoáng khựng lại, tiếp theo vẫn giữ nguyên tại chỗ, tiện tay huy ra một kiếm, vô số thời không mảnh nhỏ chồng chất quanh vạn trượng lập tức lan tràn ra khắp ngoài ba vạn trượng.

Cho dù kiếm khí vô cùng bén nhọn, uy thế hiển hách trong lúc nhất thời cũng không cách nào chạm tới bản thể của hắn.

Mà quang mang của năm đoàn thủy linh lực tinh thuần lại nâng cao hơn một cấp, mơ hồ có xu thế tranh nhau phát sáng cùng quần tinh trên bầu trời.

- Cố lộng huyền hư!

Cùng một thời gian cách nơi này mấy trăm vạn dặm, Bách Linh Tử khẽ cười lạnh, trong mắt hiện lên dáng khinh thường.

Chẳng qua cảm giác hoảng hốt trong lồng ngực không biết vì sao càng phát ra mãnh liệt.

Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, có thể trong chốc lát diệt sát đại họa bên trong Tiểu Thiên Nguyên Phong Linh Bi.

Nhưng lại chẳng biết tại sao trong lòng hắn luôn luôn có loại cảm giác mơ hồ không thỏa đáng.

Đè nén ý bất an phiền não trong nội tâm, Bách Linh Tử giống như ngắm người chết, nhìn vào Nhạc Vũ bên trong thủy kính, ánh mắt lại dừng trên năm đoàn lam quang.

- Đây rốt cục là thứ gì? Lại có uy thế như vậy, còn đưa tới thiên kiếp. Chẳng qua chỉ là thủy hệ linh lực bình thường mà thôi…

Đang trong lúc suy tư, Bách Linh Tử đột nhiên cảm giác được điều gì, chỉ thấy Lan Vô Ưu đột nhiên bật dậy, trên mặt hiện lên vẻ không dám tin tưởng.

Chân mày Bách Linh Tử cau lại, trong mắt lộ ra tia nghi ngờ nói:

- Vô Ưu đạo hữu, ngươi đã nhận ra sao?

Sắc mặt Lan Vô Ưu lúc trắng lúc xanh, tiếp theo gượng cười khó coi dị thường:

- Tự nhiên là nhận ra rồi! Thật ra Bách Linh đạo hữu, chính ngươi cũng có thể nghe nói qua!

Nói tới đây, vẻ mặt Lan Vô Ưu dị thường phức tạp, liếc nhìn vào bên trong hình ảnh:

- Đây cũng là lời ghi chép bên trong đạo điển, hồng hoang đạo pháp cực…

Vẻ mặt Bách Linh Tử ngẩn ra, tiếp theo con ngươi co rút lại như cây châm nhọn, vô cùng kinh hãi:

- Ý của ngươi muốn nói, giờ phút này hắn đang dùng chính là Ngũ Hành Động Nguyên Thần Tiêu Lôi Pháp?

Ngay khi lời của Bách Linh Tử vừa thốt ra, ngoài mấy trăm vạn dặm, tay trái Nhạc Vũ bắn ra, ngay sau đó năm đoàn quang hoa xanh lam phân ra năm hướng bay đi.

Mặt ngoài thoạt nhìn thật nhẹ nhàng lả lướt, cơ hồ không có bất kỳ lực sát thương, vô cùng vô hại. Ngay cả tốc độ bay đi cũng thật sự vô cùng bình thường.

Tiếp theo Nhạc Vũ chậm rãi đem một tầng lại một tầng thần thông hộ thân cùng đủ loại pháp bảo gia trì quanh thân đồng thời vững vàng bảo vệ Đông Hoa Tán Nhân.

Băng Diễm Huyền Quang Chướng tầng mười một, Vạn Mộc Phong Thần Bích, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ Bích Chướng, phía bên ngoài còn có một tầng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang bao trùm. Ngoài ra còn có Huyền Quy Tiên Trạc đã tăng lên tới cấp bậc chí tiên khí, cùng Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa đã được tinh luyện càng nhiều Hàn Anh Tinh Sa, toàn bộ đều bị hắn toàn lực thúc giục.

Thậm chí kể cả Long Lân Kim Giáp cũng bao trùm khắp toàn thân hắn.

Sau đó hắn dùng Chân Long Nhãn nhìn về phía trước, chỉ thấy hơn trăm Tán Tiên bên ngoài trong mắt mang theo sát cơ lãnh ý cùng khó hiểu nhìn vào bên trong.

Ánh mắt của một nhóm người còn mang theo vẻ trào phúng như đang nhìn hắn vùng vẫy giãy chết.

Người có chút thông minh cơ cảnh cũng chỉ thả ra một hai kiện pháp bảo bảo vệ quanh thân.

Khóe môi Nhạc Vũ chợt nhếch lên, có chút hả hê nhìn năm đoàn lam sắc quang hoa từ từ đến gần quang bích linh phù bên ngoài.

Đã có hơn mười tu sĩ Tán Tiên sinh lòng cảnh giác, lập tức dùng pháp bảo huyền binh cố gắng chống đỡ đánh tới, nhưng không hề có chút tác dụng gì, toàn bộ đều bị lam sắc quang hoa trực tiếp xuyên thấu bay qua.

Ngay sau đó lam sắc quang hoa dán lên trên quang bích linh phù, giống như ánh sáng của mặt trời, đem toàn bộ thiên địa nhuộm thành màu lam, ngay sau đó không còn chút động tĩnh.

Dị biến duy nhất chính là khắp bên trong thế giới không còn bất kỳ thanh âm, phảng phất như đang bị thứ gì đó hoàn toàn cắn nuốt.

Hơn trăm Tán Tiên bên ngoài trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, Nhạc Vũ cũng khẽ nhướng mày.

- Chẳng lẽ Ngũ Hành Động Tiêu Thần Lôi học được bên trong đạo điển mà Xích Minh Thiên Tôn lưu lại còn chưa luyện thành sao?

Ngay một khắc sau, năm đoàn lam quang đồng loạt nổ tung.

Vẫn không hề có bất kỳ thanh âm, nhưng cả thiên địa đều đang đung đưa, đung đưa vô cùng kịch liệt! Giống như khu vực này đang gặp phải trận động đất vô cùng khủng khiếp, lắc lư lay chuyển không ngừng!

Tiếp theo cương phong khí bạo khí thế phảng phất như nuốt hủy thiên địa ở bên trong khu vực này nhanh chóng khuếch tán, hủy diệt hết thảy những gì nó có thể chạm đến!

Vô luận là quang bích linh phù hay Tiểu Thiên Nguyên Phong linh trận, cũng giống như bị cắn nuốt, trong nháy mắt băng diệt phá hủy.

Nhạc Vũ thậm chí chính mắt trông thấy mấy vị tán tu cửu kiếp bát kiếp nơi xa trong cỗ linh lực hủy diệt nổ tung oanh kích, thân thể thần hồn đều bị sinh sôi đánh xơ xác, không còn chút dấu vết lưu tồn bên trong thiên địa.

Ngay sau đó một khắc, năm đoàn long quyển phong dữ dội bắn lên trời, vô số linh lực cuồng phong kịch liệt cuốn qua, sắc bén như đao!

Nhạc Vũ đứng ngay bên trong khu vực đang nổ tung, thân hình không ngừng lảo đảo, cơ hồ không cách nào đứng yên.

Chỉ trong vài lần hô hấp, Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang bao phủ bên ngoài chỗ hắn đang đứng vỡ tan! Băng Diễm Huyền Quang Chướng vỡ! Vạn Mộc Phong Thần Bích vỡ! Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ Bích Chướng cũng tan tành vỡ vụn!

Cho đến Huyền Vũ chân hình ngưng tụ quanh người hắn cũng thoáng hiện quang hoa xanh đen, linh lực phong bạo trong thiên địa mới từ từ giảm bớt.

Khóe môi Nhạc Vũ tràn ra một tia máu, thân hình đứng vững, lạnh lùng dùng Chân Long Nhãn nhìn quanh bốn phía.

Khí lãng hủy diệt tràn lan ra ngoài mấy vạn dặm. Khắp đại dương cũng bị năm đoàn lam quang bạo liệt ra nhiệt độ mãnh liệt, toàn bộ bốc hơi, hoặc hướng phương xa tứ tán.

Phụ cận hải đảo bị mạnh mẽ đánh nát, tạo thành một chiếc hố đường kính khổng lồ kinh người, trong lúc nhất thời không có chút nước biển có thể tràn vào.

Bên trong bầu trời, một đám mây hình nấm đang bốc cao, vô số hơi nước bụi mù che phủ phương viên thiên địa vạn dặm.

Ngoài mấy vạn dặm vô số nước biển bị mạnh mẽ nhấc lên tận trời cao, từng đạo sóng nước xông thẳng thiên không.

Quan trọng nhất trong phiến trời đất nơi này, ngoại trừ Đông Hoa Tán Nhân cùng bản thân hắn, không còn thân ảnh một người nào.

Ngay lúc này một đạo kiếp lôi màu vàng lại giáng xuống sau lưng hắn, kiếp vân trên bầu trời đã dần dần giảm bớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.