Sát Thần

Chương 39: Đi nơi nào





Lúc vừa mới nhìn qua những mặt hàng bày tạm trên bãi thì Nhạc Vũ thấy thờ ơ, nhưng sau đó lại có chút hăng hái.

Quả nhiên chư giới Hồng Hoang đều sản xuất ra linh vật có chút đặc dị. Những người này có thể có thực lực phi thăng tới đây đều là cường giả, những thứ thu thập được đều bất phàm.

Đi dạo một đoạn, Nhạc Vũ đã tìm được hơn mười loại linh dược chưa từng sản xuất ở Thiên Nguyên giới và Hoàng hôn giới. Hắn lấy trân tàng bản thân không dùng đến để đổi, thu hoạch tương đối khá.

Còn lại một ít pháp bảo huyền binh các loại thì hắn biết dưới siêu giai cũng sẽ không lọt được vào mắt đồng đạo vì những thứ mà tu sĩ lấy ra ở đây đều trên tiên phẩm.

Nhạc Vũ thường chỉ nhìn qua rồi quay đi, thoáng cái đã dạo xong hơn phân nửa quầy hàng.

Người có thể chiếm cứ nơi này đều là siêu tuyệt trong cùng thế hệ, phẩm giai bảo vật cũng đều có cấp bậc rất cao.

Nhạc Vũ phấn chấn quan sát kỹ từng món, sau một khắc khi ánh mắt hắn nhìn vào một quầy hàng nhỏ chỗ rẽ thì khẽ giật mình, cảm giác máu huyết kích động cảm ứng với hai thứ đồ vật nằm ở đó.

Một vật trong đó càng muốn phá vỡ bay ra, hắn đem hết toàn lực mới miễn cưỡng áp chế.

- Hi Hoàng tàn kính, Tử Khuyết Thiên Chương, làm sao có thể?

Nhạc Vũ cảm thấy trước ngực đập dồn nhưng vẫn không đổi sắc bước tới. Sau đó thấy phía trên quầy hàng có một miếng vải trắng đồng dạng với chữ ở Thiên Nguyên giới, đọc lên là "Thu mua phế phẩm tạp vật".

Chủ nhân quầy hàng là một lão nhân cường tráng, giữa trán mơ hồ có một vân văn, là một yêu tu. Cũng không biết bản thể vì sao, mặc dù là ngồi, cũng là uy thế tự sinh.

Nhạc Vũ thấy mấy chữ liền cười khẽ:

- Không biết mấy chữ này có ý gì?"

- Không biết chữ sao?

Lão giả cường tráng hơi nhíu mày vẻ tức giận, lại thấy Nhạc Vũ tuy nhẹ nhàng đứng trước nhưng ẩn ước có xu thế áp chế mình.

Ngũ Hành Kim Linh vốn liên hệ mật thiết với lão giờ như bị tách lìa, trong lòng lão kinh dị nhìn lại Nhạc Vũ liếc rồi hừ lạnh một tiếng nói:

- Ý tứ là không cần tiên bảo linh vật hay phế phẩm, chỉ cần không quá cũ thì ta đều có thể thu mua.

Trên mặt lão tuy vẫn lạnh lùng nhưng ngữ khí lại hòa hoãn một chút, Nhạc Vũ hơi nheo mắt rồi hỏi:

- Nếu như ta muốn mua thì sao?

Lão giả cường tráng nhìn sững vào Nhạc Vũ, cảm thấy thanh niên tuấn tú này nói khó hiểu, tuy không hề có ý uy hiếp nhưng lại rất kiên định.

Lão ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát lấy ra một Tu Di Giới, dốc toàn bộ vật trong đó ra rồi nói:

- Đây là tất cả gia sản của ta hiện giờ, không biết đạo huynh muốn vật gì?

Trong này ngoại trừ một ít tiên thạch còn có thêm một số tiên bảo bỏ đi lẫn dược liệu và linh kim không thông dụng, cũng không biết yêu tu này thu thập để làm gì. Thứ duy nhất khiến người ta chú ý là một đôi quyền sáo kim sắc và một cặp cánh chế tạo từ lân phiến, đoán chừng là vật thường dùng của yêu tu này.

Nhạc Vũ thấy thế hơi kinh dị nói:

- Đạo hữu thật sự muốn ta chọn.

- Bớt sàm ngôn đi! Ta nghe nói tu sĩ nhân loại các ngươi chỉ cần tu vi đủ mức nào đó thì có thể cảm ứng được vật cần thiết. Hôm nay ta không đáp ứng ngươi chỉ sợ không có kết quả tốt, trong đám linh tiên này ngươi coi như cũng là một nhân vật.

Lão giả kia lại không lĩnh tình, ngữ khí vẫn lạnh như băng:

- Tóm lại ngươi muốn vật gì thì lấy nhanh lên, ngày sau đừng đến quấy nhiễu ta!

Nhạc Vũ cười khẽ, hắn không làm chuyện sát nhân đoạt bảo nhưng nếu không lấy được vật mình thích thì sẽ dây dưa khi nào được mới thôi.

Cũng không nói nhảm, Nhạc Vũ thuận tay lấy ra hai thứ trong một đống lẫn lộn.

Một kiện là một thấu kính lớn bằng lòng bàn tay, bên trong còn một phần khí linh tàn hồn. Một kiện khác là một đạo điển kim sắc lớn bằng viên gạch vuông.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ ra vẻ khó xử, trầm ngâm hồi lâu mới lấy ra hai Tu Di Giới ném qua:

- Sự trân quý của hai vật này chắc vượt qua tưởng tượng của ngươi, bất quá đều là tàn phẩm. Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, vật trong hai Tu Di Giới này có thể ngang giá!

Lão giả cường tráng bán tín bán nghi tiếp lấy rồi sau đó lộ vẻ mừng rỡ như điên, thận trọng thu hồi, sau đó nhìn lại hai vậ trong tay Nhạc Vũ vẻ nghi ngờ, tuy hiếu kỳ nhưng thông minh không hỏi lại chỉ khẽ gật đầu nói:

- Dĩ nhiên ta sớm biết hai vật này có lai lịch bất phàm nhưng vẫn không cách nào phân biệt. Rơi vào tay ngươi chắc sẽ không mai một, chuyện giao dịch hôm nay ta tuyệt sẽ không lộ ra nửa câu.

Nhạc Vũ mím miệng, hắn đã dùng thiên huyễn linh châu che lấp hình dáng tướng mạo, vốn không sợ người này nói ra, nhưng nếu như đối phương đã cảm kích thức thời như vậy thì không có gì tốt hơn.

Bất quá việc hôm nay còn chưa tới lúc chấm dứt, hắn điềm đạm cầm lấy hai vật bỏ vào tay áo rồi hỏi:

- Còn có một chuyện! Không biết đạo hữu lấy được hai thứ đồ vật này ở đâu?

Có lẽ lão giả sớm đoán được Nhạc Vũ sẽ hỏi như thế nên đáp không do dự:

- Tàn kính này là vật trước kia ta lấy được ở Vân Hải Giới, về phần đạo điển màu vàng thì mới thu thập được gần đây, do một vị yêu tu đồng đạo bên Trấn Lương Quốc mang ra. Đáng tiếc mặc dù hắn dùng thần thông vượt qua nhưng cũng bị trọng thương, lúc nhìn thấy người thì đã chết, ngay cả nguyên thần cũng không thể chuyển sinh.

Tin tức người này nói không nhiều nhưng cũng khiến Nhạc Vũ bất ngờ, nội tâm hắn càng kích động nhưng vẫn gắng bình thản, cơ hồ có thể xác nhận Nhị vương tử của Trấn Lương Quốc chắc là có mưu đồ với di vật của Hồng Vân, không phải là Tử Khuyết Thiên Chương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đó có thể là Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô không biết tung tích hay vật mà Hồng Vân tổ sư khi vẫn lạc đã để rơi.

Bất quá đã có một tàn trang Tử Khuyết Thiên Chương vậy thì cũng chưa chắc không có trang thứ hai vì vật này vốn tán lạc khắp nơi.

Về phần Hi Hoàng tàn kính lại thật sự khiến hắn cảm thấy khó giải quyết. Vân Hải Giới là một trong trăm vạn thế giới của mảnh vỡ Hồng Hoang.

Vật này khác với Tử Khuyết Thiên Chương, nếu như không tụ hợp tới trình độ nhất định sẽ rất khó sử dụng. Mảnh vỡ tán lạc ra rất nhiều thế giới, muốn thu thập đủ là rất khó khăn, sau này nếu có thể thì hắn sẽ đến Vân Hải Giới một lần để xem còn mảnh vỡ khác hay không.

- Lại có thể trùng hợp như vậy! Đã là vật mà Hồng Vân tổ sư lưu lại thì nếu mình không lấy sẽ có lỗi với ngài.

Nhạc Vũ định sớm ly khai thoát khỏi vòng xoáy này nhưng giờ lại có chút do dự bất định. Trong lòng hắn đã quyết dù thế nào cũng phải mạo hiểm thử xem. Điều khiến hắn lo lắng chính là không biết thực lực đối thủ thế nào, càng không biết nên hành động từ đâu.

Nếu là cấp ngọc tiên thì dĩ nhiên không cần kiêng kị, nhưng nhìn cách Trấn Lương Quốc làm việc như thế thì nhất định có chỗ dựa là nhân vật tu vi trên Thái Ất Chân Tiên, đã vậy cần cẩn thận trù tính.

Lấy được hai thứ này tàn kính tàn chương, Nhạc Vũ cũng không còn hứng thú gì với việc khác, sau khi ly khai quầy hàng liền chỉ la cà quan sát.

Ngoại trừ một ít một ít linh dược tuyệt tích trong Thiên Nguyên giới và Hoàng hôn giới thì quả thực không thứ gì có thể khiến hắn động tâm.

Bất quá vào lúc hắn đang định ly khai tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi thì chợt thấy Huyền Nguyên tử ngự kiếm nghênh đón từ xa, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn.

Nhạc Vũ thầm nghĩ nhìn thần sắc này chắc là chuẩn bị bắt đầu, tiếp đó liền thấy Huyền Nguyên tử hạ xuống bên cạnh hắn rồi mặt mày hớn hở nói:

- Đạo huynh chẳng lẽ tới vì vật này? Lần này thật sự mở rộng kiến thức! Tới bốn xích Hàm Quang Tịnh Thiết, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, không ngờ trong hạ giới cũng có linh trân như vậy.

Nhạc Vũ cảm thấy trong miệng cực kỳ phức tạp, hôm nay ở đây tùy thời có thể gặp được tai hoạ ngập đầu, Huyền Nguyên tử thân là chủ sự liên lạc sao còn có tâm tư xem náo nhiệt?

Bất quá nghe mấy từ Hàm Quang Tịnh Thiết thì thần sắc Nhạc Vũ lộ ra mấy phần ngưng trọng.

Hắn bay lên rồi xuất hiện ở chỗ Huyền Nguyên tử vừa đến. Nơi này ở chính giữa chợ, vây quang có mấy trăm linh tiên đang quan sát, trong mắt vừa lộ vẻ tham lam vừa kiêng kị.

Nhạc Vũ xâm nhập trong đó rồi nhìn theo ánh mắt mọi người thì thấy quầy hàng bên kia có một khối kim loại lộ ra bạch quang lóng lánh, thuần khiết đến cực hạn, chu vi chừng bốn xích, linh lực canh kim dao động cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu nhìn kỹ lại thì thấy cả khối trong suốt, chỉ có một tia vân văn xuyên qua bên trong.

- Thật sự là Hàm Quang Tịnh Thiết.

Nhạc Vũ chau mày nhìn sang bên cạnh khối kim loại thì thấy một vị tu sĩ mặc hắc y đang khoanh chân ngồi, ngũ tâm hướn lên trời. Trên gối hắn đặt một thanh kiếm lớn màu đen rộng chừng một xích, hai mắt nhắm chặt không mở, bên cạnh là một thi hài đang bị hỏa diễm màu đen thiêu đốt.

Hoàng Thao tán nhân và Thiên Thương chân nhân đều đang đứng bên cạnh, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.