Sát Sở

Chương 28




Diệp Thần xếp bằng tu luyện, hắn nếm thử dùng các loại phương pháp không ngừng đề thăng tu vi các tộc nhân, ngay khi hắn tu luyện, một đạo hắc quang "Vèo" một tiếng, rút vào trong đại điện.

Hắc quang lóng lánh, đúng là Mộng Yểm Bảo Châu!

Chứng kiến Mộng Yểm Bảo Châu bay vào, Diệp Thần bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, không nghĩ tới Hồn Yểm Bảo Châu rõ ràng bay trở về rồi, không biết có đem Tiểu Dực cùng Mân Nhi mang về hay không.

Mộng Yểm Bảo Châu lơ lửng ở trước người Diệp Thần, một hư ảnh xuất hiện ở phía trước Diệp Thần, đúng là Thôn Thiên lão giả.

Thôn Thiên lão giả mi dài bay múa, chứng kiến Diệp Thần, hung hăng thở hổn hển mấy câu chửi thề nói:

- Ôi, mệt chết lão phu rồi, cái Thiên Nguyên Đại Lục này thật sự là quá kinh khủng, dọc theo con đường này lão phu khắp nơi bị người đuổi giết, chạy như điên mấy trăm vạn km, mới chạy đến nơi đây.

- Thôn Thiên tiền bối, Tiểu Dực cùng Mân Nhi đâu rồi, ngài có mang bọn họ về không?

Diệp Thần kích động hỏi thăm.

- Ta là vụng trộm chạy đến, nếu như mang Tiểu Dực cùng Mân Nhi, làm sao có thể tránh thoát con mắt Thần Hoàng?

Thôn Thiên lão giả trợn trắng mắt, cười khổ nói.

- Dọc theo con đường này trèo non lội suối, có không ít gia hỏa thậm chí nghĩ đem ta thu, làm hại lão phu ở Thiên Nguyên Đại Lục quấn vài vòng, bất quá cuối cùng là bị lão phu chạy trở lại rồi.

- Thôn Thiên tiền bối khổ cực.

Nghe được Thôn Thiên lão giả nói không có đem Tiểu Dực cùng Mân Nhi mang về, Diệp Thần lập tức có chút thất lạc.

- Thần Hoàng bụng dạ khó lường, Diệp Thần tiểu tử, ngươi phải cẩn thận. Ta nghe nói ngươi cùng Thần Hoàng tại Chiến Hoàng Điện giằng co, kết quả như thế nào?

Thôn Thiên lão giả nhìn về phía Diệp Thần hỏi.

Diệp Thần lắc đầu:

- Ta không thể đem Tiểu Dực cùng Mân Nhi cứu trở về, không biết Thần Hoàng đối với Tiểu Dực cùng Mân Nhi làm cái gì, bọn hắn đã không biết ta rồi. Long Đế vì cân đối, để cho tất cả Chiến Hoàng bỏ phiếu quyết định Đạo Đình có đem Tiểu Dực cùng Mân Nhi trả lại Diệp gia hay không.

- Diệp gia các ngươi đến Thiên Nguyên Đại Lục mới bao lâu, cái này đối với các ngươi cũng quá không công bình!

Thôn Thiên lão giả tức giận đến lông mi thẳng run, hừ hừ hai tiếng, bỉu môi nói.

- Nếu như là lão phu năm đó, đừng nói cái gì Thần Hoàng, coi như là Thị Thần, lão phu cũng một cái tát đem bọn họ chụp chết!

Thời điểm Thôn Thiên lão giả đỉnh phong sẽ cường đại như vậy? Diệp Thần không khỏi có vài phần không tin, Thôn Thiên lão giả thường xuyên kể một ít khoác lác, những lời này hơn phân nửa là đang khoác lác, liền không hề đa tưởng.

- Tiểu Dực cùng Mân Nhi đã bị tiểu tử Thần Hoàng kia tẩy đi trí nhớ, bọn hắn không nhớ nổi ngươi cũng rất bình thường.

Thôn Thiên lão giả rũ cụp lấy lông mi, ai thán nói.

- Tẩy đi trí nhớ?

Diệp Thần nghe được những lời này của Thôn Thiên lão giả, trong lòng căng thẳng, nắm đấm niết đến khanh khách vang lên, không nghĩ tới Thần Hoàng thân là Đạo Đình chi chủ, rõ ràng đối với Tiểu Dực cùng Mân Nhi dùng thủ đoạn âm tàn như vậy, Diệp Thần cho rằng Thần Hoàng chỉ là dùng bí pháp nào đó phong ấn trí nhớ của Tiểu Dực cùng Mân Nhi mà thôi, không nghĩ tới Thần Hoàng lại đem trí nhớ của Tiểu Dực cùng Mân Nhi tẩy sạch!

- Đây chẳng phải là nói, Tiểu Dực cùng Mân Nhi vĩnh viễn đều nhớ không nổi ta rồi hả?

Diệp Thần không khỏi hốc mắt đỏ bừng, hình ảnh trong những trí nhớ kia từng màn bừng lên, Tiểu Dực nhiều lần vì cứu hắn mà không tiếc thân hãm hiểm cảnh, Diệp Thần sớm đã đem Tiểu Dực trở thành thân đệ đệ đối đãi, Thần Hoàng rõ ràng đem những trí nhớ trân quý kia ở trong đầu Tiểu Dực xóa đi, cái này làm Diệp Thần giận không kiềm được.

Diệp Thần ta sinh thời, nhất định phải làm cho Thần Hoàng trả một cái giá lớn! Diệp Thần nắm chặc nắm đấm, ở trong lòng yên lặng thề.

- May mắn lão phu sớm có chuẩn bị!

Thôn Thiên lão giả lại đổi một bộ thần sắc đắc ý, trở mặt cùng lật sách đồng dạng nhanh, hắc hắc hai tiếng, tay phải hướng lên, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một hắc một thanh hai đạo hồn hỏa, hai đạo hồn hỏa này để cho Diệp Thần có một loại cảm giác quen thuộc phát ra từ nội tâm.

- Đây là hồn niệm của Tiểu Dực cùng Mân Nhi?

Diệp Thần con mắt sáng ngời, có chút động dung nói.

- Đúng vậy, đây là phân hồn của Tiểu Dực cùng Mân Nhi, trước khi Thần Hoàng tẩy đi phân hồn của Tiểu Dực cùng Mân Nhi, lão phu liền dự cảm nhận được Thần Hoàng muốn đối với Tiểu Dực cùng Mân Nhi ra tay, liền từ trên người bọn họ thu lấy hai đạo phân hồn, chỉ cần ngươi đem Tiểu Dực cùng Mân Nhi mang về, lão phu liền có thể giúp bọn hắn khôi phục trí nhớ!

Thôn Thiên lão giả khẽ vuốt lông mi, có chút tự đắc nói.

- Lão phu thần cơ diệu toán, Thần Hoàng kia như thế nào là đối thủ của lão phu!

Trí nhớ của Tiểu Dực cùng Mân Nhi còn có thể khôi phục!

- Đa tạ Thôn Thiên tiền bối!

Diệp Thần treo lấy tâm rốt cục để xuống, tâm tình u ám chuyển biến tốt đẹp đi một tí, Thôn Thiên lão giả cũng không sớm điểm nói rõ ràng, làm hại hắn thương tâm cả buổi.

- Không có gì, ai bảo Tiểu Dực là đệ tử của lão phu đây này!

Thôn Thiên lão giả khoát khoát tay mỉm cười nói.

Thôn Thiên lão giả có thể giúp Tiểu Dực cùng Mân Nhi khôi phục trí nhớ, nhưng Tiểu Dực cùng Mân Nhi còn thân ở Đạo Đình, Diệp Thần đối với Thần Hoàng cừu hận càng sâu, Thần Hoàng sở tác sở vi đã chạm đến giới hạn thấp nhất của Diệp Thần!

******

Lúc này, xa xôi trên Tử Vân Tinh.

Tử Vân Huyền Châu lôi cuốn lấy Diệp Thần, dùng tốc độ cực nhanh bay vọt núi cao trùng điệp, rừng nhiệt đới đầm lầy, không ngừng tiến lên, không biết muốn dẫn lấy Diệp Thần đi hướng đâu.

Đúng lúc này, Tử Vân Huyền Châu đột nhiên ngừng lại, hào quang lóe lên, đem Diệp Thần phóng ra, sau đó nhanh chóng lần nữa biến mất tiến vào thể nội Diệp Thần.

- Đây là nơi nào?

Diệp Thần tò mò nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây là một mảnh rừng nhiệt đới rậm rạp.

Phiến rừng nhiệt đới này có chút kỳ quái, dày đặc sinh trưởng lấy một loại đại thụ cao tới vài trăm mét màu tím, rừng nhiệt đới tầm đó khắp nơi hiện đầy dây leo, gai nhọn, bụi cỏ,… hết thảy đều là màu tím sậm, so với nhan sắc thực vật trước kia Diệp Thần đã từng gặp đều muốn càng sâu một ít. Ở chỗ sâu trong rừng nhiệt đới thỉnh thoảng lại truyền đến trận trận thú rống, lộ ra tĩnh mịch mà thần bí.

Diệp Thần ngửa đầu nhìn lên trời, trên bầu trời thỉnh thoảng bay qua thân ảnh cự nô, bất quá những cự nô kia đều chỉ ở trên bầu trời bồi hồi, không dám hạ xuống, tựa hồ đối với phiến rừng nhiệt đới này có chút sợ hãi.

Diệp Thần cau mày, trong phiến rừng rậm màu tím này đến cùng cất dấu cái gì? Những cự nô kia lại cũng không dám tiến vào?

Cảm thụ Tử Vân Huyền Châu chỗ đầu ngón tay kia thoáng một phát, Tử Vân Huyền Châu tựa hồ đang dẫn đạo mình tiến về ở chỗ sâu trong rừng nhiệt đới.

Hướng xa xa nhìn lại, trong rừng tĩnh mịch kia, Cổ Mộc che trời che khuất bầu trời, tựa hồ có đồ vật gì đó đang kêu gọi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.