[SasuSaku] Our Destiny

Chương 194: Dắt tay [end]




Cơm trưa và chiều của Lâm Diễn lại là đi qua phòng Trang Thừa mà cọ, được rồi, cậu thừa nhận, dạ dày của cậu đã bị tay nghề của Trang Thừa chinh phục mất rồi. Đặc biệt là những khi Trang Thừa không đưa cơm, cơm hộp tập thể mua trong công ty thực sự là không thể ăn nổi.

Ăn đến no căng ngồi trong phòng khách, Lâm Diễn quyết định bắt đầu vẽ cho xong poster còn thiếu nợ trong tay. Trước tiên là vẽ poster cho cái kịch mà qua một ngày nữa là tròn một tuổi cái đã =_=!

Còn Trang Thừa bên này nhận một cú điện thoại call ra ngoài, nói cái gì mà ăn cơm rã đám.

Trang Thừa im re, anh đã ăn cơm rồi có được không?!

Đầu dây bên kia không cam tâm: “Vậy thì qua hát, ai mà không biết chú là ca thần trường học mình, không cho phép không tới, bằng không sẽ đến nhà túm chú!”

Sau đó điện thoại cộp một tiếng cúp luôn.

Trang Thừa bất đắc dĩ trở về phòng mình thay một bộ quần áo, xuống lầu đón xe đi chỗ KTV bọn kia.

Lúc tính tiền Trang Thừa mới phát hiện một vấn đề —- mình quên mang chìa khóa theo. Bất quá nghĩ nghĩ, dù sao từ bệ cửa phòng Lâm Diễn có thể leo sang bệ cửa phòng mình, nên cũng yên tâm hơn.

Đến lúc trở về nhà gọi điện thoại cho cậu ấy là được rồi.

Thật sự là sắp giải tán rồi, một đống người thừa dịp uống rượu say liền lôi kéo người mình thích mà tỏ tình.Trang Thừa cũng tránh không thoát.Mắt thấy từ đầu đến giờ, cũng đã có không dưới năm người tới tỏ tình với anh.

Trong đó bao gồm ba cô gái hai chàng trai.

Trang Thừa có chút đau đầu mà trốn sang một góc.

Trang Thừa bị bầy điên say rượu này quậy sắp chết, Lâm Diễn thì bị cô em kế hoạch nọ lấy tần suất cứ nửa tiếng thì CALL một cú quậy sắp chết.

Lâm Diễn hung hăng đè phím tắt máy, trừng điện thoại: “Nếu cô mà còn gọi điện thoại qua nữa đừng trách tui trở mặt à!”

Trang Thừa tùy tiện viện một cái cớ cũng không quản bọn nó có đồng ý hay không liền trực tiếp chạy ra ngoài, bắt một chiếc xe về đến dưới lầu nhà mình, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Diễn.

Cú điện thoại này thực sự là gọi không đúng lúc…

Điện thoại vừa thông Trang Thừa còn chưa kịp nói gì đã bị một tràng rít gào của Lâm Diễn dọa cho ngốc lăng.

“Tui sát đại gia cô, không phải tui đã nói là đang vẽ poster sao, cô cứ nửa tiếng là nháo một lần như vầy có tin thằng mọi này về sau vĩnh viễn không giúp cô vẽ poster nữa hay không!!! Mẹ nó không phải là cái kịch truyền thanh đào hố một năm sao, treo hố lâu thêm chút nữa cũng không chết đâu!!!”

“…”

“Phắc, không được gọi nữa, không phải là nói tên Thừa Tướng khanh hóa đều giao âm hết còn tui cái tay vẽ vời này sao vẫn chưa giao tranh à?! Nếu như cô còn gọi tới nữa, bố đây sẽ để “Hoa tâm” của cô cứ như vậy mà treo hố luôn!!!”

Cộp.

Cúp điện thoại nhanh gọn lẹ. Lâm Diễn hung hăng mà thở phào một hơi, rốt cuộc thoải mái hơn.

Trang Thừa cầm điện thoại đã báo bận đứng ngẩn ngơ dưới lầu, còn có chút chưa hồi thần lại.

Anh vừa mới nghe thấy cái gì?

Kịch truyền thanh “Hoa tâm” đã đào hố một năm?! Đây không phải là bộ kịch anh chủ dịch* sao?! Ngộ phắc, cái tên Thừa Tướng khanh hóa kia mấy người cũng biết rồi ha!!! [chủ dịch: đảm nhiệm vai chính]

Poster là chuyện thế nào, chẳng lẽ Lâm Diễn thật sự là tay vẽ đại thần Diễn Diễn nhất tức?!

Trang Thừa ý thức được điểm này, bị ý nghĩ của chính mình hung hăng dọa nhảy dựng.

Tối hôm nay mọi chuyện của anh thật không thích hợp, đã bị dọa nhảy hai cái rồi.

Lần đầu là bị tiếng rít gào của Lâm Diễn dọa, lần thứ hai là bởi vì chân tướng mình không cẩn thận phát hiện ra dọa sợ.

Tác giả: Ngọa Tào Khoái Bát Hạ

Edit: Sài Đao

****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.