Sáp Huyết

Chương 45




“Ta là ai không tiện nói rõ, làm phiền vị cô nương này mời Ngu cô nương ra ngoài, ta có đồ cần giao cho nàng!” Tiểu thái giám kia vẫn như cũ cười nói, mặc dù tươi cười cũng không lộ ra cảm giác hèn mọn.

“Nàng bị bệnh, đã hôn mê bốn ngày rồi, nếu có chuyện gì khẩn cấp ngươi cứ nói với ta, ta sẽ truyền đạt cho nàng!” Lệ Bình mặc dù hiếu kỳ lai lịch của tiểu tử thái giám này, nhưng giờ phút này cũng không có thời gian cùng hắn lằng nhằng, nói thẳng.

“Bị bệnh? Rất nặng sao? Làm sao lại ngã bệnh vậy?” Tiểu thái giám rất là kinh ngạc hỏi.

Lệ Bình nhìn hắn, không nhịn được liền nói: “Làm sao ngươi nhiều chuyện vậy? Có lời nói thẳng, không có gì muốn nói thì lập tức rời đi, ta còn phải đi xem thuốc của Thường Hy đã sắc xong chưa!”

Tiểu thái giám tựa hồ có chút do dự, nhưng một lúc sau cũng xoay người rời đi. Lệ Bình cau mày nhìn thân ảnh của tiểu thái giám, thở phì phò dậm chân một cái, thần phật nơi nào a?

Vương mama có chút thất vọng trở lại, không gặp được Hoàng quý phi, nghe nói nàng ta đi gặp Hoàng thượng. Lệ Bình nghe vậy nước mắt lập tức rơi, nức nở nói: “Thuốc sắc xong một hớp cũng không uống được, tất cả đều ói ra, tiếp tục như vậy làm sao có thể khỏi đây?”

“Điều này cũng không còn cách nào, đây là số mệnh!” Vương mama bất đắc dĩ nói, có thể làm được điều gì thì đã làm, không thể cũng đi làm, xem ra Ngu Thường Hy là không có phúc khí lưu lại hoàng cung này rồi.

Lệ Bình cúi đầu ủ rũ nhìn Vương mama đi ra ngoài, nàng biết Vương mama đã tận lực. Hai người đi tới cửa, vừa mới định mở cửa đụng ngay Tần thái y của Thái y viện đang định gõ cửa, ba người vừa thấy liền bị dọa giật mình. Lệ Bình nhìn Tần Mặc Hàm, mở miệng hỏi: “Ngài là…”

“Ngài ấy là y chính của thái y viện – Tần đại nhân!” Vương mama tiếp lời nói.

Lệ Bình im lặng, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, Vương mama nói là không gặp được Hoàng quý phi đấy sao? Tần thái y tại sao lại đến nơi này?

Vương mama hiển nhiên cũng có cùng mối nghi vấn, nhìn Tần Mặc Hàm hỏi: “Tại sao Tần thái y lại tới đây?”

Tần Mặc Hàm nhìn Vương mama nói: “Ta được sự ủy thác của một người mà tới, nghe nói Ngu cô nương bị bệnh là thật hay giả?”

“Là thật, là thật! Thái y đại nhân ngài mau vào xem một chút, bất kể là ai bảo ngài tới, trước hết ngài cứ xem bệnh nhân đã!” Lệ Bình vội vàng nói, muốn đưa tay kéo Tần Mặc Hàm đi vào, duỗi ra một nửa lại rụt trở về, nam nữ thụ thụ bất thân, đây là vượt qua khuôn phép rồi.

Tần Mặc Hàm gật gật đầu nói: “Kia trước xem bệnh nhân!” vừa nói liền bước vào phòng, đem hòm thuốc đặt lên bàn, quay đầu nhìn Thường Hy vẫn còn đang hôn mê. Lệ Bình lập tức mang ghế con đến đặt bên giường nói: “Tần thái y, mời ngồi!”

Tần Mặc Hàm gật đầu rồi ngồi xuống, Lệ Bình đã lấy ra cổ tay Thường Hy đặt ngoài chăn gấm. Tần Mặc Hàm đưa tay bắt mạch, khẽ cau mày, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ ngưng trọng, Vương mama cùng Lệ Bình không khỏi khẩn trương theo. Thế nhưng ai cũng không dám quấy rầy Tần Mặc Hàm bắt mạch, chỉ có thể nhẫn nại nuốt lời nói vào trong lòng.

Qua một lúc lâu, Tần Mặc Hàm đứng dậy mở ra hòm thuốc, từ bên trong lấy ra một bao gấm màu trắng. Chỉ thấy hắn lại ngồi xuống, mở túi ra. Lệ Bình cả người run lên, nguyên lai là từng dãy ngân châm lớn nhỏ, dài ngắn khác nhau. Lại thấy Tần Mặc Hàm châm lên đỉnh đầu Thường Hy mười mấy chiếc, ước chừng mất gần nửa canh giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.