Sáp Huyết

Chương 36




50 bức tranh thêu được bốn vị phi tần thay nhau nhìn. Khi Hoàng quý phi nhìn đến bức tranh thêu vô sắc, sắc mặt liền biến hóa, ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt sắc bén như dao. Mọi người chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lúc này mới nghe được Hoàng quý phi lạnh lùng nói: “Đây là của người nào?”

Thường Hy từ trong đội ngũ bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất, đè nén sợ hãi trong lòng nói: “Bẩm Hoàng quý phi nương nương, là của dân nữ!”

Hoàng quý phi quan sát Thường Hy, trong đôi mắt xinh đẹp bất chợt lóe lên một nụ cười, từ từ hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Dân nữ gọi là Ngu Thường Hy.” Thường Hy trả lời, nàng có thể cảm nhận được tiếng kinh hô cùng tiếng thở của các tú nữ phía sau khi nhìn đến bức tranh thêu của nàng. Thường Hy thậm chí cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn phát ra từ phía sau tấm bình phong kia. Nàng biết ngồi phía sau tấm bình phong ấy là năm vị Hoàng tử. không chỉ thế, nàng còn nhận ra rõ ràng được cặp mắt sắc bén của Mị phi đang đảo tới đảo lui trên người nàng. Thường Hy biết, giờ phút này nàng đã thành công trở thành tiêu điểm chú ý trong Cảnh Tuyên điện, tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của nàng.

“Ngươi chính là Ngu Thường Hy?” Thanh âm của Hoàng quý phi càng phát ra nhu hòa, làm cho trong lòng Thường Hy run lên một cái, thậm chí cũng thấy một sự lạnh lẽo len lỏi trong lòng, thật là làm cho người ta thấy quỷ dị!

“Chính là dân nữ!” Thường Hy quỳ trên mặt đất cung kính trả lời, cái trán cảm nhận được cảm giác lạnh như băng mà sàn nhà truyền tới. Tia lạnh lẽo này để cho sự nóng ran trong lòng nàng từ từ thối lui, hồi phục sự tỉnh táo thường ngày.

“Ngươi thật to gan!” Hoàng quý phi đột nhiên quát lên: “Bổn cung chính là muốn xem bức tranh thêu, ngươi lại trình lên một bộ vải rách, là có ý gì?”

“Hoàng quý phi không nên gấp gáp, bổn cung đã sớm nghe nói Ngu Thường Hy này cùng Mị phi rất thân cận, nói không chừng là có điểm dựa dẫm a!” Mẫn phi ha ha cười nói, ánh mắt nhìn Thường Hy mang theo chút khinh miệt, thuận tiện nhìn sang Mị phi vô cùng châm chọc.

Mị phi giận dữ, tuy nhiên vẫn bình tĩnh nén lửa giận của mình, nhìn Mẫn phi nói: “Mẫn phi nói như vậy thật đúng là làm người ta nghĩ không thông, bổn cung cũng chỉ là nghe nói đến Ngu Thường Hy có dung mạo như thiên tiên hạ phàm, trong lúc nhất thời tò mò mới đi đến nhìn một cái. Ngày đó nhìn được làm bổn cung rất than thở, trên thế giới này lại có được nữ nhân xinh đẹp như vậy, trừ lần đó ra… Bổn cung có thể nói là cùng Ngu Thường Hy không có một chút qua lại!”

Một mỹ nhân nghe nói còn có một mỹ nhân khác xinh đẹp hơn mình, muốn đi xem cũng là chuyện thường tình, chính là muốn biết người nọ so với mình đẹp hơn ở chỗ nào. Mị phi nói được rõ ràng như vậy, huống chi ngày đó gặp mặt không có người thứ ba biết được, nói vậy Ngu Thường Hy kia có muốn nói ra cũng không được.

Thường Hy nguyên bản cũng không nghĩ tới Mị phi sẽ ở tình huống này mà nói giúp nàng, nhưng giờ phút này nghe được Mị phi nói như vậy trong lòng cũng dâng lên mấy phần hỏa khí. Nàng ở trong mắt người này quả thực là dân đen không có bất cứ chút tôn nghiêm nào, chỉ có thể tùy ý để họ chà đạp. Ngày đó Mị phi còn luôn miệng nói, đi theo bà ta có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng bây giờ bà ta lại là người đầu tiên đem nàng đẩy ra. Quả nhiên người trong hậu cung tất cả đều lạnh bạc, không có ai chân chính tin cậy để dựa vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.