Sáp Huyết

Chương 20




Người hầu? Trong lòng Thường Hy nhai lại một lần, không khỏi cười lạnh một tiếng, thì ra Mị phi này cũng thật biết tính toán, để cho mình đi theo con trai bà ta nhưng lại chỉ tính toán cho mình làm một cái nô tỳ nho nhỏ. Tục ngữ nói không sai, đánh một cái tát còn dúi cho một quả táo ngọt, muốn để cho người ta cam tâm tình nguyện vì mình dốc sức thì cũng phải ra thù lao tương ứng chứ! Thật may là… Nàng chưa từng tính toán muốn đi theo hai mẹ con này!

“Nô tỳ sẽ an phận ở lại Vĩnh hạng cung chờ ngày tuyển chọn!” Thường Hy thấp giọng mà nói ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt tựa hồ đối với lời nói của Mị phi cũng không có ý tứ phản kháng. Nàng đương nhiên chờ đến ngày tuyển tú kia, nhưng chưa chắc nàng đã phải làm thân trâu ngựa, bị người ta chà đạp!

Mị phi nhìn Thường Hy, thỏa mãn gật gật đầu, coi như hiểu quy củ, biết xuất thân chính mình cho nên không dám đặt điều kiện, đứng dậy nói: “Vương mama là lão nhân trong cung, đi theo bà ta học quy củ thật tốt, tránh cho tương lai làm mất thể diện của Ngũ hoàng tử!”

“Dạ, nô tỳ hiểu!” Thường Hy lên tiếng đáp, trong lòng lại không ngừng mắng con hồ ly già nham hiểm, muốn ta tâm tâm nguyện nguyện giúp bà góp sức à, nằm mơ đi, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Ngu Thường Hy nàng là ai chứ, đó chính là người mua một cây cải trắng còn phải lượn xem hai gốc cây thông. Nàng nhưng là xuất thân thương gia, thiên phú buôn bán là di truyền từ đời này sang đời khác, khôn khéo không phải là lỗi của nàng.

Khiến Thường Hy cực kỳ ghê tởm đó chính là hành động của Mị phi, dù sao cũng là sủng phi của Hoàng đế, hành xử không có chút nào phóng khoáng. Chẳng lẽ bà ta không hiểu được đạo lý muốn thu hoạch trước phải giao tiền sao? Cô nãi nãi nàng cũng không phải là kẻ ngu, muốn nàng tận tâm cống hiến, đầu nàng không đi xuống đất mới là lạ.

Đưa Mị phi đi, lại hoàn thành buổi huấn luyện nghi thức cung đình ma quỷ buổi chiều, Thường Hy một mình lôi kéo tay Lệ Bình nhỏ giọng nói: “Ta đi ra ngoài có chút việc, nếu Vương mama hỏi, ngươi giúp ta che giấu một chút được không?”

Lệ Bình vừa nghe vừa đưa tay kéo Thường Hy lại: “Ngươi đi nơi nào? Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, chuyện Mị phi tới tìm ngươi cả Vĩnh hạng cung đều biết rồi, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt đấy!”

Thường Hy nhìn Lệ Bình nghịch ngợm cười nói: “Yên tâm đi, ta hiểu được, chỉ là trong lòng có chút phiền muộn. Khi nào trở lại sẽ nói cho ngươi nghe, ta đi ra ngoài đây!”

Lệ Bình bất đắc dĩ nhìn Thường Hy: “Tốt lắm, tốt lắm, ta biết ngươi rồi! Ngươi đi đi, nhưng nhớ phải trở lại trước Lạc thiên hai của Vĩnh Hạng cung, nếu không đến ta cũng không giúp được ngươi đâu! Vương mama người này ngươi cũng biết rồi đấy, chính là thiết diện vô tư không nể tình ai bao giờ!” (Lạc thiên hai chính là thời gian khóa cửa cung, buổi tối ở cổ đại có thời gian khóa cửa rất nghiêm khắc)

Thường Hy làm mặt quỷ, vội ứng tiếng nói: “Biết biết, ta còn không hiểu được điều đó sao? Ta đi nơi này một chút, ngay lập tức sẽ trở về thôi!”

Thường Hy nhanh chân chạy ra ngoài, Lệ Bình nhìn mà cái trán đổ mồ hôi lạnh, mình đã đủ điên rồi, còn có người so với mình còn điên hơn. Nhưng là Thường Hy có một dạng bản lĩnh, ở trước mặt người khác luôn có phong phạm thục nữ, động tác kia, ánh mắt kia, mọi cử chỉ đều uyển chuyển như vẽ, tao nhã diễm lệ. Nhưng người này thực ra lại là một con khỉ nghịch ngợm, còn là một con khỉ nghịch ngợm vô cùng thông minh nữa!

Thường Hy chạy nhanh như làn khói ra khỏi Vĩnh hạng cung, lần này cũng không dám đi đến cái địa phương đã đụng phải một đám người quỷ quái kia nữa. Nàng đi đường vòng sau Vĩnh hạng cung đến đài thủy tạ, nơi đó có một suối nước nhỏ róc rách êm tai, đình đài lầu các tôn nhau, huy hoàng tráng lệ, hơn nữa thời gian này căn bản là không có ai ở đó, một nơi tốt để ngồi suy tư.

Thường Hy lập tức vòng vo hướng đài thủy tạ đi, còn chưa đến gần đã nghe được tiếng nước leng leng vọng lại. Mọi uất ức của nàng cũng nhanh chóng tan biến, rảo chân mà chạy lại gần.

Trước mặt đài thủy tạ là một rừng trúc, sắc trời hơi tối nên rừng trúc cỏ vẻ âm trầm rậm rạp, thình lình đột nhiên xông tới một bóng người! Thường Hy nào có phòng bị, nhất thời cùng với người đó ngã thành một đoàn. Nhắc tới cũng xui xẻo, cách đó ba bước chính là suối nước, hai người va chạm, thân hình lảo đảo, đồng loạt hướng suối nước mà ngã xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.