Sáp Huyết

Chương 10




Thường Hy nhìn đôi con ngươi trước mắt kia, tròng mắt ấy sâu thẳm giống như biển cả mênh mông, trong bình tĩnh mang theo mãnh liệt, lại tựa như sương khói mùa thu, lạnh bạc khiến lòng người không tự chủ mà run sợ. Lần đầu tiên Thường Hy cảm thấy trong lòng tản mát ra lạnh lẽo, trong lúc nhất thời quên mất phản kháng, theo bản năng đứng dậy lui về phía sau một bước.

Chỉ thấy nam tử kia, mũi hừ một tiếng khinh thường, trong khinh miệt lại mang theo châm chọc, khẽ mở môi mỏng, thanh âm lạnh như băng nhẹ nhàng bật ra ngoài: “Không thú vị! Mãng phụ!” (người phụ nữ lỗ mãng).

Thường Hy sững sờ nhìn nam tử kia, nhìn trên khuôn mặt cương nghị của hắn một màn châm chọc chói mắt, tư tưởng phản chiến trong lòng lập tức xông ra. Nàng Ngu Thường Hy cho đến bây giờ đều là trừ cha nàng ai cũng không dám động đến, trừ cha nàng cũng không có ai có thể làm cho nàng sợ hãi. Dĩ nhiên, thân ở hoàng cung cũng phải cẩn thận một chút, thận trọng, nhưng là… Nhưng là nàng cũng không mặc cho người ta chà đạp tôn nghiêm của nàng.

Năm vị nam tử trước mắt, đều mặc phục sức tiểu thái giám, địa vị còn không bằng mình, lại dám khi dễ nàng, đây há chẳng phải là lật trời sao?

Dưới cơn thịnh nộ Thường Hy không chút nào chú ý tới năm người mặc dù là mặc trang phục thái giám nhưng giọng nói thì cùng với thái giám hoàn toàn không đồng dạng. Dĩ nhiên, chuyện này không thể trách Thường Hy, trước khi vào cung nàng chưa bao giờ gặp qua thái giám, càng chưa có nghe qua thái giám nói chuyện. Sau khi vào cung phần lớn cũng là quản sự mama dạy bảo, đối với thái giám cùng với nam tử khác nhất thời còn chưa có nhận ra sự khác biệt.

Vì vậy, một con mèo nhỏ dưới cơn tức giận mà nhe nanh giương vuốt, nhìn nam tử xoay người muốn đi quát: “Ngươi đứng lại!”

Một tiếng rống giận này, nhất thời khiến bốn nam tử đang vây quanh có chút kinh ngạc. Nam tử mới vừa rồi bị Thường Hy chọc giận đang muốn lên tiếng lại bị lão Ngũ ngăn lại, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng mà nói: “Khó nhìn được Thái tử gia kinh ngạc, ngươi cũng không muốn xem náo nhiệt?”

Lão tam Tiêu Vân Thanh sửng sốt, mặt mày thoáng chốc hiện lên vẻ tươi cười, nhìn lão Ngũ nói: “Được, lão Ngũ, ngươi đủ thâm trầm đấy!”

Lão Ngũ Tiêu Vân Bác nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn Thường Hy chạy về phía Thái tử đương triều Tiêu Vân Trác, khóe miệng nhẹ cong, nói: “Thâm trầm, người nào sánh được bằng Thái tử?”

Tiêu Vân Thanh không nói, hàm răng ken két vang dội, hắn đã vô số lần thua bởi ám chiêu của Thái tử, nghĩ tới đây liền ngậm miệng lại, hắn cũng muốn xem Thái tử gia phản ứng như thế nào.

Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật nhanh tay kéo lại nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt đang muốn xông ra ngăn lại Thường Hy, khuôn mặt cuồng ngạo thoáng một tia cười, nhẹ giọng nói: “Nhị đệ, hấp dẫn khi nhìn là cần nhìn, tốt bụng không nhất định sẽ có báo đáp tốt đâu!”

Tiêu Vân Triệt nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Dật, đang định nói chuyện, lại đột nhiên nghe được tiếng rống giận dữ của Tiêu Vân Trác, giương mắt nhìn sang, toàn thân đã sợ ngây người! Chỉ thấy đôi tay thon dài trắng nõn như tuyết của Thường Hy không chút thương tiếc mà uốn véo ở lỗ tai Tiêu Vân Trác, nàng một tay chống nạnh, lảm nhảm cả giận nói: “Ngươi nói người nào không thú vị? Ai là mãng phụ? Ngươi một cái thái giám nho nhỏ cũng dám cư nhiên mắt chó nhìn người thấp? Tuổi còn nhỏ không học cái hay cái đẹp, lại đi học cái hư hỏng của mấy lão thái giám xảo trá, người nhà ngươi như thế nào dạy ngươi?”

Thường Hy dừng lại cuồng oanh loạn tạc. Đừng bảo là Tiêu Vân Trác, ngay cả mấy vị hoàng tử còn lại cũng bị kinh trụ, chưa từng gặp qua nữ nhân trong hoàng cung mà còn dám cay cú như thế. Trừ bỏ gào thét trong lòng, một câu cũng không nói lên lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.