Sao Trời

Chương 22




Văn Trung bỗng chốc dừng lại, Tiểu Long Nữ cũng khẽ mở mắt, không tự chủ theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

Trước mắt bọn họ là một sơn cốc vô cùng xinh đẹp.

Dòng nước trong trẻo, bình lặng được những dãy núi dài uốn lượn bao bọc xoay quanh. Đỉnh núi cao như ẩn như hiện trong làn mây trắng muốt, vừa hùng vĩ lại vừa mờ ảo vô cùng động lòng người.

Toàn bộ nơi đây, tràn ngập hương thơm cùng màu sắc tươi đẹp của cây cỏ, hoa lá.

Trên mặt nước yên ả thi thoảng lại dấy từng gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng, phiêu đãng do những loài cá bên dưới tinh nghịch khuấy động. Nước hồ óng ả phản chiếu nét xanh biếc của rừng cây như một viên ngọc bích dưới nền trời xanh thẳm!

Tiếng chim hót, tiếng nước chảy, tiếng cỏ cây lay động va chạm nhẹ vào nhau trong tiếng gió thổi vi vu.

Vô cùng thiên nhiên!

Vô cùng tươi đẹp!

Vô cùng sinh động!

Đây là tất cả những gì Văn Trung có thể đánh giá lúc này, thực sự không thể miêu tả bằng lời. Một loại cảm giác thoải mái tràn ngập, hắn liền bế lên Tiểu Long Nữ nhảy vào sơn cốc, sau đó để nàng ngồi dựa vào một tảng đá nói:

- Để ta đi kiểm tra xung quanh một chút! Thuận tiện sẽ ở lại nơi này một thời gian.

Hắn nhanh chóng chạy đến gần dòng nước, tiện tay nhặt vài viên đá thử trò ném đá vài bước trên mặt nước hồi nhỏ.

Tiểu Long Nữ thấy vậy liền không nói nên lời và vốn dĩ cũng không thể nói ra lời.

Đây là kiểm tra sao?

Để nàng càng thêm nghi hoặc là người này còn giống như thử vận khinh công tập đi trên mặt hồ, rồi lại trượt chân té xuống, sau đó chuyển qua vui vẻ bơi lội qua đến bờ bên kia.

Điều này khiến cho Tiểu Long Nữ cũng không thể nào lý giải được người thanh niên liên tục xuất hiện biến đổi này.

Lúc trước hắn giống như không biết khinh công, nhưng sau đó lại vô cùng thành thạo, thậm chí còn có thể lao đi trong không trung và cả... loại dịch chuyển mà nàng không dám tin tưởng kia nữa, nhưng hiện tại như thế nào lại ngay cả chạy trên mặt nước cũng không vững vàng. Chưa kể đến, hắn khi thì quyết đoán, bá đạo, mà có lúc lại lộ ra một mặt hồn nhiên, chất phác nhưng không thiếu phần quái đản này.

Nàng thực sự cảm thấy không thể hiểu rõ.

Trong lúc đó, Văn Trung đã bơi lên bờ, rồi lại tiếp tục lấy đà cho việc tập đi kia. Không lâu sau, hắn cũng nhanh chóng quen thuộc với việc này, sau đó liền có thể dễ dàng di chuyển trên mặt nước. Kinh ngạc hơn, thêm một thời gian hắn còn có thể lướt đi, trượt dài trên mặt nước, thậm chí nhảy nhót mà không tạo nên bất cứ gợn sóng nào.

Mà Tiểu Long Nữ dù đã có kinh nghiệm một lần, nên không quá mức ngạc nhiên ngoài dự đoán như trước, nhưng vẫn là càng thêm kì quái, ngây ngốc không thôi.

Chuyện này nếu để bất kì ai khác trong thế giới này nhìn thấy, chắc hẳn sẽ phải nghẹn một cục ở họng mà nuốt đến ực một tiếng!

Chỉ có Văn Trung là rõ ràng, hắn chơi trò ném đá lúc trước cũng không phải để đùa nghịch, mà trước hết để tìm hiểu rồi nhanh chóng lý giải nguyên lý và tìm ra cách chuyển động trên mặt nước, sau đó mới tiến hành thử nghiệm.

Cuối cùng, hắn còn ngoài ý muốn sau khi cân bằng được trọng lực, lại chuyển hóa được một phần năng lượng điều hòa được giảm bớt do có lực đẩy của nước, sang trạng thái dao động cùng với chuyển động trên bề mặt dòng chảy, rồi tự do điều chỉnh cường độ mà tạo nên môn trượt băng nghệ thuật trên mặt nước vừa rồi.

Qua loại luyện tập liên tục chuyển động " zíc-zắc " tiến tới này, hắn cũng dần đi dọc theo dòng nước mà tiến vào sâu trong sơn cốc.

Với năng lực của Văn Trung, ngay từ đầu hắn đã có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên, nên việc kiểm tra này hắn cũng chỉ lấy cớ cho việc muốn thử di chuyển trên mặt nước mà thôi. Không nằm ngoài dự đoán, dòng nước nơi đây chảy vào một hồ nước rộng lớn bên trong, cảnh sắc nơi này cũng tươi đẹp, rực rỡ hơn bên ngoài không ít.

Sau một hồi, hắn liền quay trở lại chỗ Tiểu Long Nữ.

- Ta phát hiện trong kia có một nơi rất đẹp!

Hắn nói rồi kéo theo nàng tiến vào, đi đến một bãi cỏ xinh đẹp ven hồ, sau đó ôm nàng nằm dài nơi đó, thả sức hô hấp lấy không trí trong lành và tinh khiết nơi đây.

Thực tế, Văn Trung cũng vô cùng cảm thán về vẻ đẹp nơi này.

Một nơi thuần thiên nhiên không có chút dấu vết con người, có sức hấp dẫn khiến người ta muốn thả sức cảm nhận cỡ nào, đặc biệt là đối với một người luôn sống trong môi trường thành phố đầy khói bụi và tràn ngập vẻ chật chội, áp lực như hắn.

Huống chi, nơi này còn hơn xa những nơi hắn từng đi dã ngoại rất nhiều và cũng rất thích hợp cho ý định tìm kiếm không gian "riêng tư" của hắn.

Tuy vậy, sau một hồi hắn cũng ngừng lại vì cảm giác mệt mỏi và đói bụng qua một đêm liên tục chạy đi.

Chỉ là, nghĩ đến vấn đề thức ăn, Văn Trung liền có chút đau đầu.

Đi đâu kiếm đồ ăn bây giờ?

Đúng rồi, không phải hắn vẫn có thể dịch chuyển đến thành trì lúc trước sao.

Tuy nhiên, vấn đề hiện giờ hắn cũng không có loại tiền bạc ở thế giới này, vậy nên tạm thời hắn chỉ có thể đi hái ít trái cây trong rừng trở về.

Sau khi thử qua một số loại trái cây đều không có vấn đề gì, xác định có thể ăn được, hắn liền đem một ít đưa cho Tiểu Long Nữ. Nhưng lúc này hắn chợt nhận ra, dù hắn dịu dàng đút đến tận miệng nàng cũng không thể đem như vậy nuốt xuống a.

Đắn đo một hồi, Văn Trung liền nói:

- Cô nương, tình huống bất tiện, có lẽ nên để ta... dùng miệng giúp ngươi a.

Tiểu Long Nữ sớm đã đạt đến trình độ thờ ơ với mọi việc, nghe vậy lại bị dọa cho hoảng hốt vội liên tục nháy mắt hai cái.

- Ta biết rồi! Cũng không cần phải đồng ý nhiều như vậy a!

Hắn cười nói rồi chậm rãi tiến tới.

Tiểu Long Nữ lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác nội tâm giống như sụp đổ.

Nàng là nháy mắt hai cái nhiều lần, không phải một cái nhiều lần được không!

- ------------------------------------------------------------

//Xin lỗi mn, cũng không phải vấn đề ý tưởng, mà là bận bịu một số chuyện khác ( ví dụ như ăn mừng Việt Nam vô địch chẳng hạn^^) mà không có thời gian thực thi, hơn nữa cũng có chút tâm trạng, áp lực riêng nên drop mấy bữa, mong ACEBCCB thông cảm. Hi vọng tiếp tục ủng hộ!

P/s: Cũng có thể, thực tế đây chỉ là một thuyết âm mưu thôi, ta đang dự tính thả chậm tốc độ một chút để sắp tới sang "xuân" sẽ vừa vặn có cảnh "xuân" sắc đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.