Sao Trời

Chương 11




- Silas!

Thục Quyên bất chợt gọi lớn, An Nhiên quay nhanh đầu lại, không biết từ bao giờ Gia Hào đã đứng sau lưng cô.

- Thục Quyên? – Gia Hào nhíu đôi mày đen rậm.

- Em đây, em nghe chú Sáu nói anh bị ngất, anh có biết em lo lắm không?- Thục Quyên vừa nói, vừa chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Gia Hào.

- Anh không sao, em cũng biết đây không phải là lần đầu tiên mà.

Giọng Gia Hào mệt mỏi, rồi như anh sực nhớ ra điều gì:

- An Nhiên..cô ấy đâu rồi?

Nghe đến tên mình, An Nhiên vội vàng lên tiếng:

- Anh có muốn ăn chút gì không, thím sáu có nấu cơm cho anh...

Dường như không quan tâm đến câu hỏi của An Nhiên, Gia Hào quay sang Thục Quyên đang đứng bên cạnh:

- An Nhiên.. là cô gái đó sao?

Nét mặt Thục Quyên đột nhiên thay đổi, cô ấp úng:

- Ý anh.... là sao? Cô... gái nào?

- Cô gái đã từ chối anh ngày xưa đó, em nói anh từng bị “đá” còn gì.

Thục Quyên cười gượng gạo khoả lấp:

- À, chuyện đó...

- Thím sáu nói ngày xưa phòng anh từng treo ảnh của cô ấy.

An Nhiên cau mày khó hiểu nhìn Gia Hào và cô gái trước mắt, rốt cuộc là Thục Quyên đã kể cho Gia Hào những gì về cô? Giọng An Nhiên đanh lại:

- Hai người đang nói chuyện gì vậy?

- Chuyện trẻ con ngày xưa thôi, chắc cô không còn nhớ đâu, vì tôi cô cũng không nhận ra kia mà- Giọng Gia Hào lãnh đạm nhưng đâu đó lại nghe ra như đang trách móc.

An Nhiên ngỡ ngàng nhìn anh rồi quay sang Thục Quyên, Thục Quyên lúc này vội lờ đi né tránh ánh mắt của An Nhiên, cô vội vàng cười khoả lấp cắt ngang câu chuyện:

- À, dù sao cũng đã là quá khứ rồi, anh nhắc lại làm gì chứ- Đoạn cô quay sang Gia Hào nói nhanh- Silas, Vic đã hẹn với người muốn mua lại vườn hoa rồi, họ nó cuối tuần này có thể gặp mặt bàn bạc. Em nghĩ mọi việc cứ để Vic lo liệu, anh đột nhiên không khoẻ như vậy cần phải nghỉ ngơi.

Gia Hào cau mày không hài lòng:

- Đến khi nào thì em mới không còn thay anh quyết định mọi việc vậy?

- Em... không có ý đó, em chỉ là... lo cho anh thôi mà.- Thục Quyên khựng lại bối rối nhìn Gia Hào.

- Anh sẽ tự lo việc này, nói với Vic huỷ cuộc hẹn đó đi, tạm thời anh chưa có ý định bán nơi này.- Gia Hào dứt khoát.

- Ý anh là sao? Không phải anh về đây là để bán khu vườn này sao? Còn chuyện hôn lễ của chúng ta, em và mọi người đã sắp xếp hết rồi.- Thục Quyên khó hiểu nhìn Gia Hào, cô bắt đầu mất bình tĩnh.

- Còn một tháng nữa mới đến ngày đó mà.

- Nhưng...

- Anh đã quyết định rồi, không phải anh đã nói anh sẽ quay lại Úc trước ngày đó sao.

An Nhiên ngỡ ngàng chôn chân một chỗ đứng đó, cô như người thứ ba đang theo dõi câu chuyện của hai nhân vật chính trước mặt. Gia Hào cũng biết cô từng tồn tại trong cuộc sống của anh nhưng tại sao anh lại thản nhiên như vậy chứ? Anh.. thật sự sắp kết hôn với Thục Quyên sao?

- Cậu chủ, cậu tỉnh rồi sao?- Giọng thím Sáu vui vẻ vang lên- Cậu làm mọi người một phen hú vía đó, ủa, cô Quyên cũng tới rồi sao?

Thục Quyên gật nhẹ đầu:

- Dạ, cháu cũng vừa mới đến.

- Vừa lúc tôi nấu cơm xong rồi, để tôi dọn lên một thể luôn.

Gia Hào khẽ gật đầu:

- Cảm ơn thím.

******

An Nhiên ngồi ngước mặt lên bầu trời đêm, những ngôi sao đang lấp lánh toả ra thứ ánh sáng huyền diệu, cơn gió mang không khí se lạnh đặc trưng của Đà Lạt phà vào gương mặt cô, thổi tung mái tóc đen dài còn vương chút nước sau khi gội. Phía đối diện là căn phòng đang còn sáng đèn của Gia Hào, An Nhiên tự thấy lạ là dù sao anh cũng không nhìn thấy gì nhưng lúc nào đèn trong phòng anh cũng sáng, và anh còn tắt điện trước khi đi ngủ,lẽ nào là thói quen chăng?

Từ lúc rời khỏi cánh đồng hoa đến hôm nay đã là ba ngày, ngày nào Gia Hào cũng nhốt mình trong phòng còn bữa cơm thì đúng giờ Vic đều mang tới cho anh. An Nhiên nhiều lần ngỏ ý muốn gặp anh để nói chuyện nhưng đều bị anh khéo léo từ chối với lý do là anh đang mệt và không muốn bị làm phiền. Nhưng suy nghĩ kỹ thì cô thật sự không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu, Gia Hào liệu có tin cô nếu như cô thẳng thắn nói ra hết sự thật, và còn những lời nói của Thục Quyên khiến An Nhiên do dự..

“- Với chị thì ký ức của anh ấy quan trọng hay là tính mạng của anh ấy quan trọng?

- Cô nói vậy là ý gì?- An Nhiên nhíu mày khó hiểu.

- Não của anh ấy bị tổn thương rất nặng, vì vậy ảnh hưởng đến khả năng nhớ lại quá khứ của anh ấy, bình thường thì sẽ không sao, nhưng thỉnh thoảng nếu những ký ức cũ hiện về thì ảnh sẽ bị đau đầu dữ dội, bác sĩ nói nếu anh ấy cố gắng bắt bộ não của mình hoạt động để nhớ những mảng ký ức mơ hồ đó thì có thể dây thần kinh não bộ sẽ không chịu nổi, có thể sẽ gây ra xuất huyết não và hậu quả sẽ rất khó lường.

- Cô nghĩ là.. tôi sẽ tin cô sao?- An Nhiên run giọng.

- Tuỳ chị thôi, nhưng tôi sẽ ngăn chặn bất cứ chuyện gì làm hại đến anh ấy.- Thục Quyên gay gắt.”

Nếu không chứng kiến cảnh Gia Hào đau đớn khi nghe thím Sáu gợi lại chuyện cũ thì có lẽ An Nhiên sẽ không đắn đo đến như vậy, cô biết rõ bản thân mình sẽ không chịu đựng được khi nghĩ vì phút bốc đồng của mình mà khiến Gia Hào lại đối diện với tử thần một lần nữa.

- Cô...An Nhiên sao?

Mải mê suy nghĩ, An Nhiên không biết từ bao giờ Gia Hào đã đứng bên cạnh, cô giật mình đứng bật dậy nhìn đăm đăm Gia Hào:

- Anh... sao lại ra đây?

Gia Hào cười nhẹ:

- Vì muốn ra ngoài hóng gió một chút.

Nói xong anh nhẹ nhàng bước đến chiếc ghế đá ngồi xuống bên cạnh chỗ An Nhiên. An Nhiên sững sờ nhìn Gia Hào, miệng cô vẫn chưa khép lại, Gia Hào thản nhiên:

- Cô không định ngồi sao?

- Mắt... mắt của anh..- An Nhiên vô thức chỉ vào đôi mắt của Gia Hào.

- À, cách đây ba tuần tôi đã phẫu thuật ghép giác mạc. Vì còn chưa thích nghi được nên tôi phải thường xuyên đeo kính đen và tránh ánh sáng, bây giờ thì ổn hơn rồi.

An Nhiên nghe mũi mình cay xè, mắt bắt đầu ướt:

- Vậy sao? Thật may quá..

- Cô không sao chứ?

Có lẽ Gia Hào không thể hiểu được cảm xúc hạnh phúc đang vỡ oà trong lòng An Nhiên lúc này, cô vội vàng lau nhanh hai giọt nước mắt sắp lăn trên má:

- Không, tôi không sao, hình như có gì rơi vào mắt thôi.

Sau khi lấy lại bĩnh tĩnh, chợt nhớ ra điều gì, An Nhiên vội quay sang Gia Hào giọng hoài nghi:

- Vậy có nghĩa là... dù không nhìn thấy rõ, nhưng anh vẫn thấy.. mờ mờ đúng không?

- Đúng vậy.

Ngược lại với sự vô tư của Gia Hào, An Nhiên chột dạ: “ Vậy là anh ấy cũng thấy mình hay nhìn lén anh ấy sao? Với anh ấy, mình đang là người xa lạ, chẳng phải anh ấy sẽ nghĩ mình là tên háo sắc sao?”, nghĩ tới đây thôi An Nhiên đã thấy mặt mình nóng ran.

- Cô thật sự không nhận ra tôi sao?- Giọng Gia Hào trầm trầm vang lên, ánh mắt quay sang nhìn An Nhiên –Tôi nghe nói là tôi từng yêu đơn phương một người và bị người đó từ chối, tôi nghĩ người đó là... cô.

An Nhiên tròn mắt nhìn Gia Hào, đúng là cô từng từ chối, nhưng đó không phải là đơn phương kia mà, trong lúc An Nhiên chưa kịp sắp xếp xong sự “logic” trong câu nói của Gia Hào thì anh đã bật cười nhẹ:

- Không cần căng thẳng vậy đâu, tôi chỉ đùa thôi, dù sao cũng là chuyện cũ rồi, với lại tôi cũng không nhớ gì về chuyện đó, chỉ có điều lúc mới gặp tôi đã cảm thấy cô rất quen thuộc- Ánh mắt Gia Hào dịu dàng chăm chú nhìn gương mặt của An Nhiên- Vậy chúng ta cũng coi như là bạn bè cũ đúng không?

An Nhiên gượng gạo cười khi nghe ba chữ “bạn bè cũ” thoát ra từ miệng Gia Hào, cố nén cảm giác nhói lên trong lòng ngực, cô khẽ giọng:

- Thật ra người không nhận ra đối phương là anh mà.

Gia Hào chợt khựng lại vài giây rồi buông xuôi:

- Cũng đúng.

- Anh.. sắp kết hôn sao?- An Nhiên ngập ngừng.

- Ừm, tháng sau.

Trong bóng tối, Gia Hào dường như không để ý đến sự hụt hẫng trong ánh mắt của An Nhiên, anh quay sang cô:

- Mà.. hình như cô vẫn chưa kết hôn thì phải?

An Nhiên ngước đôi mắt long lanh nước nhìn Gia Hào, anh hiện tại thật sự đang xem cô là bạn bè cũ sao? Anh là đang quan tâm tới bạn cũ lâu năm gặp lại đây sao? Nhưng sự quan tâm của anh như nhát dao cứa trái tim cô đau rát, An Nhiên vội vàng quay đi cố lấy giọng thật tự nhiên lãng tránh câu hỏi của Gia Hào:

- Vợ sắp cưới của anh.., chắc anh yêu cô ấy lắm?

Gia Hào dời ánh mắt ngước mặt lên bầu trời đêm đầy sao, giọng anh đều đều:

- Có lẽ là vậy, cô ấy đã hy sinh vì tôi rất nhiều, cô ấy là người dành cả tuổi xuân để ở bên cạnh và yêu tôi, mặc dù đôi khi cách quan tâm của cô ấy khiến người khác không được thoải mái cho lắm, nhưng tôi không muốn phụ lòng cô ấy.

An Nhiên đan hai tay vào nhau thật chặt, cắn nhẹ môi để ngăn hai giọt nước đang còn đọng trên khoé mắt rơi xuống, những ngôi sao nhoè đi trong mắt cô. Gia Hào đột nhiên quay sang cười nhẹ:

- Xin lỗi, tự nhiên lại đi nói chuyện không đâu với cô.

An Nhiên vẫn vờ như đang ngắm sao để lãng tránh ánh mắt Gia Hào, cô lắc đầu gượng cười:

- Không sao, chỉ cần.. anh cảm thấy hạnh phúc là được.

- An Nhiên!-Giọng Gia Hào đột nhiên thay đổi.

An Nhiên cảm nhận được ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô, cô từ từ quay sang nhìn anh, hai đôi mắt đối diện nhau, thời gian như ngừng lại, giọng Gia Hào thật khẽ nhưng đủ để An Nhiên nghe thấy rõ ràng từ chữ một:

- Tôi nghĩ là.. hình như tôi đã từng rất yêu cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.