Sao Ngụ Nam Thành

Chương 39: 39: Lộ Thân Phận




Thẩm Hà cũng không thể nào ngờ tới lần đầu cô và em trai nhận lại nhau, lại trong một tình huống như vậy.

Thẩm Hà dậy từ rất sớm, cô chạy hai vòng quanh sân nhà, chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại mới dừng lại.

Bây giờ cô đã đủ dinh dưỡng rồi, Thẩm Hà cũng tăng thêm bài tập thể dục cho bản thân.

Nên biết, kiếp trước cô là cao thủ Wushu đấy!

Cho dù kiếp này không thể khôi phục trình độ của kiếp trước, nhưng cũng không thể quá kém đúng không?

Huống chi, kiếp này cô muốn làm nữ hộ, phải một mình gắng vác, tố chất sức khỏe tuyệt đối chắc chắn không thể kém.

Vì vậy Thẩm Hà kiên trì tập luyện hàng ngày, bây giờ cơ thế cô bắt đầu có da có thịt rồi, cũng dần dần lấy lại sức mạnh.

Thẩm Hà đang chuẩn bị về nhà tắm rửa, liền thấy xe ngựa của Văn Tri Châu phi nhanh như bay, phi một mạch về hướng cửa nhà mình.

Thẩm Hà hơi giật mình.

Không phải hôm qua đã lấy họa quyển rồi sao? Sao hôm nay lại đến nữa?

Vì vậy Thẩm Hà không vào nhà, cứ thế đứng ở cửa nghênh đón.

Xe ngựa dừng vội, nhưng dừng rất chắc trước mặt Thẩm Hà.

Thẩm Hà vừa cười vừa chào, cô nói: “Sao hôm nay Văn thiếu lại đến đây?”

Văn Tri Châu còn chưa kịp trả lời, thấy trong xe bước ra một thanh niên, mặt trắng môi hồng, đúng là một tiểu lang quân tuấn tú.

“Chị... chị là Thẩm Hà?” Thiếu niên nhìn thấy Thẩm Hà, lúc đầu cậu hơi giật mình, sau đó lập tức run rẩy mở lời hỏi.

Thẩm Hà ngơ ngác gật đầu: “Tôi là Thẩm Hà, cậu là...”

Một giây sau, Thẩm Hà nghe thấy tiếng Đức đã lâu không nghe đến: “Em là Văn Gian Thanh, chị có biết em không?”

Cái gì?

Văn Gian Thanh!

Gian Thanh!

Cậu ta, không ngờ cậu ta lại là Gian Thanh?

Thẩm Hà lập tức trả lời bằng tiếng Đức: “Chị là Hạ Thẩm Hà! Gian Thanh, là em sao?”

Hai người sau khi xác nhận, Văn Gian Thanh không thể kìm nổi nữa, cậu lao một phát xuống, ôm ngay lấy Thẩm Hà, lúc này không màng đến lễ nghi nữa, cậu cứ thế khóc nức nở: “Chị cả, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi! Hu hu hu hu...”

Hai mắt Thẩm Hà cũng lập tức đỏ lên, cô vỗ vào sau lưng Văn Gian Thanh, rồi nói: “Chị cũng không ngờ, người đầu tiên tìm được lại là em. May quá, cuối cùng cũng tìm được em rồi!”

Văn Tri Châu vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy cảnh tượng này, cậu lập tức trợn tròn mắt!

Chẳng lẽ, Gian Thanh vài Thẩm Hà quen nhau thật sao?

Nhưng mà, sao lại có thể chứ?

Thẩm Hà vỗ vào sau lưng Văn Gian Thanh, người thanh niên này sắp cao hơn cô rồi, nhưng vẫn là người em trai quen thuộc của cô, điều này đáng mừng hơn tất cả mọi thứ.

“Được rồi, đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, vào nhà đi.” Thẩm Hà thấy trong làng có người đi ra, cô hỏi: “Em mấy tuổi rồi, mà còn khóc như thế này.”

Văn Gian Thanh khóc nức nở, rồi nói: “Em tưởng mọi người vứt em ở lại, mặc kệ em rồi!”

Thẩm Hà cười gượng gạo, rồi nói: “Yên tâm, chị sẽ tìm lại hết mọi người!”

Văn Tri Châu chân như cưỡi mây, theo Văn Gian Thanh và Thẩm Hà vào trong nhà.

Thẩm Hà mang nước lên, rồi nói: “Bây giờ chị nghèo lắm, không có gì tiếp đãi hai người. Đừng chê cười.”

Văn Gian Thanh lập tức quan tâm nhìn xung quanh, rồi nói: “Chị ơi, chị ở đây sao?”

Thẩm Hà lập tức lườm cậu, rồi nói: “Được ở nơi này, đã tiêu hao toàn bộ tâm huyết của chị em rồi đấy!”

Văn Gian Thanh lập tức nói: “vậy theo em về đi! Em có tiền!”

“Không vội.” Thẩm Hà lắc đầu trả lời.

Văn Tri Châu nhìn ra, hình như hai người có chuyện muốn nói, cậu lập tức lấy lý do ra ngoài ngắm hàng rào trồng trọt của Thẩm Hà, quay người ra ngoài sân.

Lúc này Thẩm Hà mới kể lại cho Văn Gian Thanh những chuyện xảy ra sau khi cô đến thế giới này. Sau đó mở lời nói: “Căn nhà này chị vất vả lắm mới xây được, tất nhiên chị sẽ không dễ dàng từ bỏ. Huống chi, nơi này còn có người cần chị chăm sóc, tạm thời chị không thể rời đi. Đúng rồi, em đến đây từ lúc nào đấy? Thân phận của em bây giờ là gì?

Văn Gian Thanh lập tức trả lời: “Em đến thế giới này chưa đến ba tháng. Khi em vừa đến, đã nằm trên giường bệnh, và nằm liền hơn một tháng. Sau đó em mới biết thân thể của nguyên chủ này yếu ớt lắm bệnh, rất it khi ra khỏi nhà, vậy là đã gặp được em, khiến em xuyên khung đến thân thể này. Bây giờ em là con trai duy nhất của Lễ bộ thượng thư, địa vị khá cao đấy.”

Thẩm Hà lập tức đùa, cô nói: “Yo, em trai chị trở thành con của quan lớn đấy!”

Văn Gian Thanh lập tức thấy thơi ngại, cậu tiếp tục nói: “Em bị gia đình gửi đến đây dưỡng sức. Nói là dưỡng sức, thật ra là đến đây để tránh phiền phức.”

“Sao lại nói thế?” Ánh mắt Thẩm Hà cứ thế nhìn thẳng vào Văn Gian Thanh.

“Dạo này Hoàng trưởng tôn mới bộc lộ tài năng, Hoàng thượng rất yêu quý, thường giữ ở lại bên cạnh đọc sách. Thậm chí có những tấu chương qua mặt luôn Thái tử, vứt cho Hoàng trưởng tôn phê duyệt. Thái tử điện hạ hồ đồ, mấy ngày trước vì một kỹ nữ lầu xanh, không ngờ lại gây sự với công tử nhà Binh bộ thị lang. Sau đó bại lộ thân phận, tất nhiên là sẽ đến tận trước mặt Hoàng thượng, mấy huynh đệ của Thái tử điện hạ tất nhiên là tát nước theo mưa.

Mấy vị vương gia dạo này cũng đang rình rập, muốn kéo Thái tử xuống. Phụ thân em ở thế giới này thân là Lễ bộ thượng thư, tất nhiên sẽ là một trong những đối tượng được lôi kéo. Phụ thân sợ em bị liên lụy vào trong, vì vậy đã đưa em đến đây trốn cho yên tĩnh.” Văn Gian Thanh giải thích nói: “Bây giờ Hoàng thượng rất khỏe mạnh, Thái tử điện hạ ở Đông cung cũng mười mấy năm rồi, Thái tử điện hạ cũng đang rình rập. Còn mấy vương gia khác đều tuổi trẻ sung sức, tất nhiên là sẽ nhòm ngó đến vị trí đó rồi.”

Thẩm Hà hơi nheo mày, cô nói: “Gian Thanh, em có phát hiện cục diện triều Đại Việt bây giờ, rất giống triều Minh của thời đại chúng ta không?”

“Em cũng có cảm giác này.” Văn Gian Thanh lập tức nói: “vì vậy, tình thế triều đình chắc chắn sẽ có sự thay đổi, Em cũng dặn dò phụ thân không được tùy ý đứng về bên nào, mình có thế đứng ngoài là tốt nhất.”

Thẩm Hà gật đầu, rồi nói: “Hoàng thái tôn đó cũng là nhân tài đấy! Nghe nói, cậu ta chưa lớn tuổi lắm?”

“Đúng vậy, năm nay mới 12 tuổi.” Văn Gian Thanh gật đầu trả lời: “Chị ơi, chị ở nông thôn, không ngờ cũng biết được những chuyện này?”

“Trên thị trấn có thư viện, tất nhiên sẽ có học tử bàn luận những chuyện này rồi.” Thẩm Hà từ từ mở lời nói: “Tuy chị không quan tâm chuyện của triều đình, nhưng cũng nên quan tâm đường hướng kinh tế trong tương lai.”

“Chị ơi, em nghe nói chị tự lập nữ hộ rồi?” Ánh mắt Văn Gian Thanh rất sắc “Ai đã bắt nạt chị đấy? Không ngờ lại ép chị lập nữ hộ? Yên tâm, em sẽ trả thù cho chị.”

Thẩm Hà lập tức cười lên: “Chuyện nhỏ này không cần để ý. Chị lập nữ hộ cũng tốt. Chờ chị tìm được Thẩm Viễn, Thẩm Châu và anh rể em, chúng ta sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này. Dù sao, đây cũng không phải nhà của chúng ta.”

Văn Gian Thanh nghe Thẩm Hà nhắc đến chuyện này, mặt cậu buồn bã, rồi nói: “Những ngày này em cũng đang nghiên cứu, sao chúng ta lại đến đây, phải làm thế nào mới rời khỏi đây được. Nhưng em không hề có một manh mối nào.”

“Không vội, chờ tìm được những người khác đã rồi tính.” Thẩm Hà nói: “Đúng rồi, em và Văn Tri Châu là quan hệ gì?”

“Anh ta là đường huynh của em.” Văn Gian Thanh trả lời: “Đại ca và Nhị ca đều là con của Đại bá, phụ thân em đứng thứ hai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.