Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Chương 3: Lần đầu gặp mặt




Khi Lục Viên nhận ra thì cả người đã nằm giữa một đống rắn, một con mãng xà lớn quấn chặt lấy y, ngực bị đè cũng khó chịu phát đau, khí cũng suyễn thở không thông. Con mãng xà phun chiếc lưỡi đỏ lè cọ cọ vào mặt y, đầu rắn cũng càng ngày càng tiến sát tới mặt Lục Viên, tới khi tầm mắt y thẳng với tầm mắt của con mãng xà, thì Lục Viên rõ ràng nghe thấy nó mở miệng nói:

“Lục Viên, ngươi có chửa rồi!”

Lục Viên nghe xong thì giật cả mình, cúi đầu xuống, bụng y lúc đó như được thổi khí căng phồng lên, còn chưa kịp hoảng hốt xong, bên tai đã lại vang lên tiếng rì rầm của con mãng xà: “Sinh hay không sinh? Sinh hay không sinh?”, chuyển mắt cái thì thấy Tô Hoài đang cầm cái Forceps tiến tới

“Aaaaa~~”

Một tiếng hét kinh hãi, Lục Viên đang nằm thẳng đơ trên giường, trước mắt là căn phòng quen thuộc của Tô Hoài, cúi đầu sờ sờ chiếc bụng bằng phẳng của mình, Lục Viên mới thở phào nhẹ nhõm.

Ra là ác mộng

Phục hồi tinh thần lại, Lục Viên mới phát giác ra tay trái y đang bị ai đó nắm lấy, chậm rãi quay đầu, Tô Hoài đang dùng một ánh mắt vô cùng quỷ dị bắt mạch cho y. Ánh mắt kia, thế nào lại giông giống ánh mắt con mãng xà đó thế

Cơn ác mộng này còn chưa tỉnh sao?

“Ưm ư” – ú ớ nói mớ một tiếng, Lục Viên chớp mắt một cái, nằm lại giường, khe khẽ thở đều vào giấc.

Nhắm mắt lại, đầu óc Lục Viên lại rất nhanh chóng hoạt động.

Làm sao bây giờ?

Chuyện Vương A sao giải quyết xong rồi, mà mâu thuẫn giữa y và Tô Hoài đã giải quyết đâu. Lúc trước bỏ đi, cũng tự tuyên bố không bao giờ quay lại nữa, giờ thì thế này đây, phải đối mặt trực tiếp với Tô Hoài, chẳng phải xấu hố chết đi được ấy!

Đã không đi, không còn mặt mũi, cũng không còn nơi nào để đi Lục Viên thấy, giờ giả vờ ngủ coi bộ là dễ dàng nhất.

Giả vờ ngủ rất đơn giản, chỉ cần mắt bất động, hơi thở bất loạn, động tác không cứng nhắc gượng gạo, cơ mà quan trọng nhất là nếu có người đang bóp chặt tay ngươi mà ngươi nhịn được không lên tiếng thì

“Ưm buông tay ra!” – Lục Viên mở mắt, hung hăng vung tay ra.

Cái tên Tô Hoài vô lại! Bóp chết ông mất!

“Không giả vờ nữa hả?” – Tô Hoài buông tay, nhướn mày nhìn Lục Viên, bỗng Lục Viên có một loại ảo giác, này Tô Hoài không phải vừa cười đấy chứ?

“Hối lộ quan binh tới bắt ngươi là 1 lạng, Vương A sao vừa sinh xong trả 20 văn, toàn bộ tính cho ngươi, phí ăn nằm thuốc men mấy ngày nay thì ta không thèm so đo, tổng cộng là ngươi còn thiếu ta 980 văn. Trước khi trả hết tiền nợ thì đừng có hòng chạy.” – Tô Hoài mặt bất biến nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, “Chỉnh lý xong thì ra đây, sắp Tết rồi, còn đầy việc chưa làm đâu.”

“Tô đại ca”

Tuy cái tên này nói vẫn khó nghe, tuy cái tên này tính toán thật chi ly, tuy tính tình cái tên này vẫn xấu xa thế bất giác Lục Viên thở phào một hơi.

Có nói thế nào thì cũng là một lần nữa được thu nhận. Còn về thật lâu lâu sau, khi Lục Viên phát giác ra có chỗ không hợp lý thì muốn thoát thân cũng chẳng được nữa rồi, nhưng —– đó là sau này.

***

.

Mặc dù cả tháng Chạp đã đầy những công việc cho “Năm mới”, nhưng càng gần tới cửa ải cuối năm, việc phải chuẩn bị cũng ngày càng nhiều.

Hai muơi ba cúng ông Táo lên trời, hai mươi tư viết câu đối, hai mươi lăm làm đậu hủ, hai mươi sáu xắt thịt, hai mươi bảy giết gà trống, hai mươi tám nhào bột mì, hai mươi chín dán câu đối, tối ba mươi luộc cả đêm Ngày ngày Tô Hoài dậy từ rất sớm, trừ lúc đứng yên thì lúc nào cũng làm công tác chuẩn bị cho năm mới, ngâm dưa chua, ủ đại tương¹, quét dọn, rồi rất rất nhiều những việc khác —- làm cho người vụng về như Lục Viên cũng bị hành tới tấp. Đương nhiên là chuyện này liên tục trong ba ngày, tới tận khi Tô Hoài đuổi Lục Viên về phòng nghỉ ngơi mới chấm dứt.

Sáng hôm ba mươi, Lục Viên ngủ thẳng cẳng tới khi mặt trời lên cao ba con sào mới dậy. Y cũng chả biết sao, dạo này rất dễ mệt, hôm qua chỉ giúp Tô Hoài cho heo ăn, lúc đứng thẳng thắt lưng thì bỗng choáng váng cả đầu, xém nữa thì bất tỉnh. Xem ra cơ thể này phải rèn luyện thật tốt một phen!

Thu thập xong đâu đấy xuất môn, không biết Tô Hoài đang bận bịu gì trong bếp, cả mảnh sân vì được trang hoàng mấy ngày nay mà rạng rỡ hẳn lên, trên cánh cửa dán hai hàng câu đối đỏ, bên trên viết bởi màu mực tàu đen bóng, nhìn thôi cũng thấy vui lây. Đèn lồng đỏ thẩm treo thành hàng, theo gió khẽ lắc lư, đâu đâu cũng tràn ngập không khí đón xuân.

Lục Viên đắm chìm trong ánh nắng ấm dạt dào, tâm trạng cũng tốt lên, bắt đầu vươn vai đá chân, tiện thể nhớ lại bộ quyền học từ trường trước kia.

Ừm động tác chuẩn bị rồi gì nữa nhể? Trực quyền câu quyền bãi quyền

“Làm gì đấy?” – nắm tay đang vươn ra thì bị một bàn tay túm lại, Lục Viên ngẩng đầu thì thấy ánh mắt Tô Hoài không vui lắm.

Cái tên mặt than thúi, có nhiều thời gian rảnh vậy thì đi kiếm việc gì đó mà làm đi, cứ cố tình tới gây trở ngại cho ta thế! Không phải mới mấy hôm kia lúc chạy ta đá vỡ bình ủ dưa, rồi có lần tản bộ chẳng may dẫm nát rau của ngươi, còn cả hôm nọ duỗi thân vận động thì thắt lưng bị vẹo, khiến ngươi phải bóp cho ta mấy ngày đấy sao

“Cả ngày cứ ngốc như vậy, người ta càng lúc càng yếu, mới vận động một tý đã choáng! Ta đã nghĩ rồi, phải rèn luyện thân thể một chút, ha ha Tô đại ca, huynh thấy bộ quyền này của ta thế nào?” – Lục Viên cười một tiếng, đang chuẩn bị ra tư thế tiếp theo thì chân bỗng mềm nhũn, nghiêng người một cái ngã xuống, Tô Hoài không vươn tay kịp, chỉ nghe thấy một tiếng “Bịch” lớn, người đã an vị trên mặt đất.

“Ui ya” – mặt Lục Viên nhăn nhíu hết lại, tay đặt lên bụng xoa xoa, rầm rì một lúc, hít vài ngụm khí lạnh, mấy câu hỏi “không thoải mái ở đâu” của Tô Hoài còn chưa kịp trả lời, đợi tới khi y dần tỉnh táo ngẩng đầu lên thì Tô Hoài đã khom người xuống, lập tức bế ngang y lên.

“Tô đại ca! Huynh huynh thả ta xuống! Mau buông ta xuống!” – dù đầu óc còn mờ mịt, cơ thể cũng không còn sức, nhưng Lục Viên cũng quên cả đau, chỉ thấy tư thế này da mặt y có dày thật nhưng hai bên tai cũng không nhịn được đỏ bừng lên.

“Im!” – Tô Hoài không thèm phân bua với Lục Viên, một mạch ôm y vào phòng, đặt lên giường, rồi lúc thì bắt mạch, lúc thì ấn bụng.

“Tô đại ca, huynh làm gì vậy ta không có bệnh”

“Có đau không?”

“Đương nhiên không, mông ta bị đập chứ bụng thì có làm sao đâu!”

“Vậy sao nãy ngươi xoa bụng làm gì?”

“Ta ta chỉ nghĩ sáng sớm chân đã nhuyễn, có phải là bị đói bụng không”

Lục Viên không biết có phải mình đã nói sai gì đó rồi không, mà không khí trong phòng bỗng bị nén xuống đến dọa người.

“Kia Tô đại ca? Ta không sao đâu, có thể xuống giường được không?” thật cẩn thận mở miệng, trong lòng Lục Viên đang rủa ầm cái tên Tô Hoài quái thai, có việc gì thì mau đi mà làm đi!

Ánh mắt Tô Hoài nhìn Lục Viên có hơi trầm lại, điều ấy làm Lục Viên ẩn ẩn có chút bất an, hơn nữa mông bị dập đau quá, ngồi trên giường thật sự đau lắm, ì ì mãi lâu, rốt cuộc Tô Hoài cũng mở mồm.

“Tiểu Viên, có chuyện ta thấy ngươi nên biết thì tốt hơn.”

Nháy mắt mấy cái, Lục Viên hỏi: “Chuyện gì cơ?”

“Ngươi” – Tô Hoài do dự nhìn Lục Viên, giọng ngày càng lặng xuống, “Ngươi hẳn là có”

“Có?”

“Có”

“Từ từ Tô đại ca! Huynh có ngửi thấy mùi gì đó không?” – chun chun mũi, Lục Viên thật sự không muốn ngắt lời Tô Hoài, nhưng cái mùi này thật sự là rất ngấy mũi.

Vừa dứt lời, mặt Tô Hoài bỗng sa sầm lại, Lục Viên chỉ loáng thoáng nghe hắn nói “Thịt heo” gì đó rồi nhoắng cái Tô Hoài đã xoay người lao ra ngoài.

“Ngươi hẳn là có”

Có cái gì nhỉ?

Suy tử nửa ngày, Lục Viên cũng lắc đầu chào thua, việc lý giải suy nghĩ của cái tên Tô Hoài ấy với y lúc nào cũng quá khó khăn.

Thời gian kế tiếp phân nửa là Lục Viên ngồi trong nhà đan sọt. Phòng bếp của Tô Hoài là tuyệt đối cấm hắn lần mò gây phiền rồi, giờ thì vì mới bị ngã nên sân cũng không cho ra, may mà trước học đan sọt tại nhà họ Vương, bằng không Lục Viên thật sự bị nghẹn chết rồi.

Trông vết thương chỉ còn lại một dấu nhỏ trên tay, lại nhìn một ít sọt mây bên kia, Lục Viên thấy dùng cách này để mua dê cơ bản là không thể được, huống hồ hiện tại y còn nợ Tô Hoài những 980 văn

“Tiểu Viên, lại đây trông bếp.” – đang buồn rầu thì bỗng bóng dáng Tô Hoài xuất hiện ở cửa, vừa lau tay vừa nói: “Đứa bè nhà Vương A sao biếng ăn, ta qua xem một cái rồi về ngay!”

“Vương A sao vẫn cho bé ăn cháo loãng hả?” Lục Viên lập tức bỏ sọt xuống, vọt tới trước mặt Tô Hoài, bỗng như vướng vào gì đó vấp một cái được Tô Hoài lạnh mặt đỡ lấy, còn chưa kị quát cho trận thì Lục Viên đã cướp lời: “Ta cũng muốn đi!”

Lời vừa thoát khỏi miệng, Lục Viên hối hận ngay, vì câu trả lời của Tô Hoài thế nào y đã sớm liệu rồi.

“Không!”

Quả nhiên

“Vậy huynh nói với Vương A sao, cháo cho hài nhi ăn phải ninh nhỏ lửa thật kỹ, ninh tới khi gạo nát hết ra, hớt ra phần nước nổi trên cùng rồi mới cho ăn, như thế mới hấp thụ được dinh dưỡng hơn! Nếu em bé không ăn thì cho thêm mật cây dương hòe.”

Trong lúc Lục Viên nói thì Tô Hoài đã quấn tạp dề xong cho y, lại gỡ từng ngón tay y đang bám lấy áo mình, khi nhìn qua vết thương nhỏ trên ngón tay, động tác thoáng ôn nhu.

“Ta đi đây.” – bỏ lại một câu, cũng chả để ý tới ánh mắt oán niệm của người sau lưng, Tô Hoài bước đi rất dứt khoát.

Lục Viên cứ nhìn tới khi bóng dáng Tô Hoài biến mất hẳn ngoài cổng, mới không cam tâm quay về gian bếp. Trên bếp đang chưng bánh tổ với màn thấu táo, trên thớt còn lại ít bột chưa làm xong. Phía bên kia còn có cá mới được xử lý với nhân sủi cảo sống.

Bỗng nhiên nhận ra mình ở nhà người ta chỉ ăn rồi lại nằm, Lục Viên thấy có hơi ngại, nhìn lướt qua đám bột mỳ trên thớt, Lục Viên chợt sáng mắt lên, lau sạch tay, y bắt đầu công tác nhào nặn bột

Nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần mừng năm mới, bà nội thường dùng bột nặn thành một con thỏ nhỏ, con nhím nhỏ hấp ăn. Đúng lúc ở đây đang có táo với nhân đậu đỏ, hay là y cũng thử xem, coi như đền đáp chút công ơn Tô Hoài đã chiếu cố mấy ngày qua?

Nói là làm, Lục Viên xắn tay áo, vừa nhào bột, vừa cho nhân, nặn thành hình. Lấy đậu xanh đậu đỏ điểm con mắt, dùng kéo xén thành những chiếc gai trên mình nhím, lao lực một phen bận bịu, cuối cùng cũng đặt nên nồi hấp.

Lục Viên lau lau mồ hôi, ngồi xổm xuống cạnh bếp nhen thêm củi, cái kẹp củi này cũng thật là thuận tay, như vậy không sợ tàn lửa bắn vào tay, tên Tô Hoài này cũng thông minh ra phết!

Lục Viên đang làm việc tới hăng say, động tay trên tay bỗng cứng đờ, tầm mắt gắt gao nhìn chòng chọc cái kẹp củi, môi run run nửa ngày chẳng thể thốt ra lời

Này này rõ ràng là cái Forceps của ta!

Tô Hoài! Con mẹ nó tên vô lại!

***

Chị Tiêu nói ra suy nghĩ của mình: tiện thể nói một câu, Tô Hoài cực kỳ căm ghét, cũng như kinh tởm cái Forceps gian ác kia, cùng ngày trở về nhà đã nhanh chóng ném cái thứ gian ác nào đó vào bếp để mót củi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.