Sáng, Trưa và Đêm

Chương 38




Đợi một lúc lâu, Lý Thiên Vũ vẫn chưa về. Chu Tiểu Vân đành bảo con gái ăn trước, cô ra cửa đợi chồng.

Căn hộ bọn họ thuê khá nhỏ, nằm ở một ngã tư không quá phồn hoa

trong huyện thành. May mà gần đó có bệnh viện, siêu thị, cũng tiện mua sắm, lại khá gần xưởng đồ chơi Chu Tiểu Vân đang làm. Lý Thiên Vũ thuê mặt tiền cửa hàng ở một nơi khá tấp nập, bán hoa quả, về nhà lúc sớm lúc muộn. Thật ra, cô từng khuyên chồng, để anh tìm một công việc khác, nguồn thu ổn định hơn, bán hoa quả thu nhập không cao, lại lo hư thối.

Nhưng Lý Thiên Vũ không đồng ý, anh nói rất hùng hồn: “Anh bán hoa quả, nói thế nào cũng là ông chủ, anh không muốn đi làm thuê cho kẻ khác, phải nhìn sắc mặt họ để làm việc.”

Thật ra thì đây chỉ là một phần rất nhỏ của lý do thật sự. Lý Thiên Vũ chỉ tốt nghiệp cấp hai. Sau khi tốt nghiệp, anh đi nghĩa vụ mất ba năm rồi được bố trí làm bảo vệ trong một cơ quan nhà nước nhưng chê vất vả không làm. Gia đình tìm một công việc văn phòng nhàn hạ cho anh, anh làm một năm, lại chê đồng nghiệp coi thường, hay bắt anh làm chân sai vặt nên bỏ việc.

Sau khi kết hôn, anh từng thử qua không dưới mười công việc, rồi bị bạn bè xúi giục, vay tiền thuê mặt bằng, mở một cửa hàng bán hoa quả. Thế là yên ổn ba bốn năm. Tuy không kiếm được nhiều nhặn gì cho cam, nhưng được cái tự do.

Năm mười chín tuổi, Chu Tiểu Vân yêu Lý Thiên Vũ hai năm rồi kết hôn, tới giờ đã gần mười năm. Cô hiểu chồng còn hơn chính bản thân mình.

Anh thích ăn ngon, thích chơi bời, thích hưởng thụ, tính lười biếng trời sinh khó thay đổi. Cuộc sống vợ chồng nhiều năm giúp Chu Tiểu Vân hiểu được điều này: sống cùng người đàn ông như vậy, đừng mơ đến cảnh giàu sang, chớ hy vọng lời ngon tiếng ngọt, chớ chờ đợi tin vui.

Có đôi lúc cô không nghĩ ra: Vì sao năm đó cô cứ khăng khăng yêu một người đàn ông không có tiền đồ như vậy? Mặc kệ sự phản đối của cha mẹ, cô cứ như bị ma ám, gào khóc không phải Lý Thiên Vũ thì không lấy chồng.

Chẳng lẽ cái đó gọi là số phận?

Mới đi mấy bước thì nghe thấy tiếng còi xe gắn máy inh ỏi, Chu Tiểu Vân thôi nghĩ linh tinh, nở nụ cười thật tươi. Giây phút này, cô lại thấy mình hạnh phúc. Có thể ở cùng với người mình yêu, dù chịu khổ cũng đáng giá.

“Sao em lại ra ngoài, ở nhà chờ anh là được.” Lý Thiên Vũ xuống xe đã thấy vợ đứng đó.

Chu Tiểu Vân cười nói: “Sao hôm nay anh về muộn thế? Hàng ngày không phải 6h30 đã về sao?”

Lý Thiên Vũ giải thích: “Lúc đóng cửa hàng, Tiểu Cố chạy đến gặp anh, nói mấy câu nên về hơi muộn.”

Tiểu Cố? Cố Xuân Lai?

“Anh ta lại đến tìm anh có việc gì?” Chu Tiểu Vân cau mày.

Tiểu Cố là bạn chí cốt của Lý Thiên Vũ, chơi với nhau từ nhỏ. Lời này hơi khó nghe, Lý Thiên Vũ đối xử tốt, hào phóng với anh ta hơn cả vợ mình. Tiểu Cố chơi cổ phiếu, nghe nói kiếm không ít tiền. Nhưng Chu Tiểu Vân vẫn không ưa anh ta, bởi Lý Thiên Vũ rất nghe lời bạn thân. Anh ấy còn chưa đến mức nói gì nghe nấy với mình đâu! Chu Tiểu Vân bực mình nghĩ.

Lý Thiên Vũ cất xe, cùng Chu Tiểu Vân vào nhà, vừa đi vừa nói: “Anh có chuyện muốn bàn với em, vừa ăn vừa nói.”

Hai vợ chồng bước vào phòng, lập tức hơi nóng phả vào mặt. Trong phòng, quạt chạy vù vù thổi ra gió nóng, Nữu Nữu đang ăn cơm mà đầu đầy mồ hôi.

Chu Tiểu Vân đau lòng lấy khăn lau mồ hôi cho con gái. Lại nói chủ đề quen thuộc nhất trong mùa hè này: “Mình lắp điều hòa đi anh, nhìn con nóng chưa này, ăn một bữa cơm mà đầu đầy mồ hôi. Giờ còn nhà nào chỉ dùng mỗi quạt điện như nhà mình cơ chứ!”

Lý Thiên Vũ ngồi xuống ăn, vừa đưa thịt vào miệng, vừa hàm hồ nói không rõ ràng, phản bác: “Phòng đi thuê, sao lắp được! Sau này dọn nhà lại phải lắp lại, rõ phí công! Chịu khó chút đi!”

“Em chịu cũng được, nhưng con bé chịu sao nổi? Anh nói nhà đi thuê không tiện lắp đúng không? Vậy thì, chúng ta đi mua nhà.” Cuối cùng, Chu Tiểu Vân không kiềm chế được nói ra ý nghĩ vô số lần từng xuất hiện ra trong đầu.

Lúc mới cưới, đầu tiên là ở cùng bố mẹ chồng, anh chị em chồng ở chung một nhà, chật chội không chịu nổi, thường xuyên cãi cọ. Khi con gái ba tuổi, cô quyết tâm dọn ra ở riêng.

Nhà này thuê đã bốn năm, tốn hơn một vạn tiền thuê nhà. Ước mơ lớn nhất của cô là có một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Có nhà mới có “tổ ấm” riêng của mình.

Lý Thiên Vũ ngẩn người, hơi ngạc nhiên: “Mua nhà? Đào đâu ra nhiều tiền thế! Một căn hộ gần ngoại thành đã ba ngàn một mét vuông, đừng nhắc tới nơi tốt hơn. Coi như mua ở ngoại thành, 60 mét vuông hai ngủ một khách cũng tốn hơn 20 vạn rồi!”

Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Có bao giờ nhà giảm giá không, chỉ có tăng giá thôi. Sau này chưa biết chừng còn tăng lên hơn bốn ngàn, chúng ta không thể đi thuê nhà cả đời! Con gái sắp học tiểu học, không có cả chỗ làm bài tập. Chúng ta phải lo cho tương lai con bé, em muốn mua nhà.”

Lý Thiên Vũ không đồng ý: “Trả góp cũng cần bảy tám vạn, trong tay chúng ta nhiều nhất chỉ có hai vạn, thiếu nhiều quá.”

“Anh không thể mượn bố mẹ một ít à? Ai mua nhà cũng mượn tiền cha mẹ, tự tích cóp thì đợi đến ngày tháng năm nào!”

Nhắc tới bố mẹ Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân càng bực. Bố mẹ chồng là dân quê, ở nhà ngói ba gian. Lý Thiên Vũ có một em trai vừa kết hôn sống cùng bố mẹ, em gái đi làm ở thị trấn, ba đến năm ngày lại về nhà ở. Lúc ba người bọn họ ở chung nhà ngay cả chỗ nằm cũng không có.

“Bố mẹ lấy đâu ra tiền, em chỉ nói đùa.” Bố mẹ Lý Thiên Vũ là nông dân, làm thuê cuốc mướn, quả thật không có tiền tiết kiệm.

“Thế thì đi mượn cậu anh.” Nhà Lý Thiên Vũ không có nhiều họ hàng, được cái có người cậu tốt bụng. Cậu làm cán bộ bậc trung ở thị trấn. Mợ làm y tá ở bệnh viện. Gia đình khá giả hơn nên thường xuyên giúp đỡ nhà Lý Thiên Vũ. Nhà cậu không có con trai, chỉ có hai cô con gái, rất thích Lý Thiên Vũ. Từ nhỏ anh rất thích ở nhà cậu.

“Nhưng, nhưng mà, anh……” Lý Thiên Vũ lắp bắp không nói nên lời: “Anh đã đồng ý cho Tiểu Cố mượn tiền rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.