Sáng, Trưa và Đêm

Chương 3




The Hero Reaturn Arena

Địa điểm:

Cổng trường cấp III Maria

Khu giảng đường trường Maria

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria

Anna – học sinh lớp 11 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British

Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British

Nguyên Ngôn – học sinh lớp 11 trường British

Kì Dực – học sinh lớp 11 trường Bristish

An Vũ Phong – học sinh sinh lớp 11 trường British

Mẹ Thái Linh

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu như có thể,

Tôi nguyện trở thành một cao thủ võ lâm tuyệt thế,

Thân phong trần, hành tẩu giang hồ.

Luyện thần công đến độ xuất quỷ nhập thần,

Ai ai cũng phải cung kính ngưỡng vọng.

Chúa đáp, ta đã nghe lời cầu nguyện của con..

Thế là, tôi trở thành minh chủ đại hội các đầu bếp,

Tiểu Thái Phi Đao xưng bá giang hồ…

oOo

- Ê, pê đê, sao trùng hợp vậy!

Đầu tôi vẫn còn chứa đầy hình ảnh của Giang Hựu Thần ngày hôm qua, đến tận khi bên tai bỗng vang lên tiếng nói đầy vẻ hưng phấn của An Vũ Phong, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã đến cửa lớp học.

Một! Hai! Ba! Phía trước nguy hiểm! Bốn! Năm! Sáu! “ Dọzt” mau thôi!

- Thái Lăng, đứng im! Cậu làm cái gì vậy, sao lúc nào cũng phải sợ hắn thế?

Bất thình lình lại vang lên tiếng quát tháo đầy giận dữ, tôi cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên, quay đầu lại gặp ngay cặp mắt bốc lửa hình viên đạn của Kì Dực. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm!

- Tôi… tôi… - Nhìn ánh mắt khủng bố như thế, tôi liền chuyển sang bộ dạng đầy vẻ tội nghiệp. –Một điều nhịn bằng chìn điều lành mà!

Các vị tướng quân British ới ời, các vị làm ơn buông tha cho tôi đi mà? Hu hu hu…

- Pê đê, chẳng phải gan cậu to lắm mà? Làm gì mới cuối tuần không gặp lại mà đã thành con rùa rụt đầu rồi? – An Vũ Phong không quan tâm đến lời khiêu khích của Kì Dực mà cứ nhè vào tấn ông tôi. – Chẳng phải cậu bảo tôi không có tư cách tranh cử hội trưởng hội học sinh sao? Hừ! Khẩu khí lớn thật! Cứ như… con gấu nuốt nguyên mặt trăng vậy.

- An Vũ Phong, đừng vội đắc ý. – Không biết Ân Địa Nguyên đã ở bên cạnh tôi từ lúc nào, trên tay còn cầmlấy 1 tờ giấy hươ hai cái trước mặt An Vũ Phong. – Chỉ biết huênh hoang phách lối thì chẳng có ích gì, đừng quên, cậu vẫn còn nợ Hựu 1 lời xin lỗi.

- Xin lỗi?! Được thôi, tôi cũng đang đợi đây! – An Vũ Phong tiến gần tới Ân Địa Nguyên rồi cười to. – Tôi cũng muốn xem bốn đại thần các cậu rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu để biến tên pê đê kia lọt vào bảng những người nổi tiếng ở trường!

Top những chàng trai nổi tiếng của trường British? Lẽ nào điều mà bọn họ nói là thật sao? Tôi chẳng dám nằm mơ mình có thể lọt vào hàng Topten đó để An Vũ Phong phải xin lỗi tôi! Nhưng trên tay Ân Địa Nguyên cầm cái gì thế nhỉ? Tại sao tôi lại có một dự cảm không hay nhỉ? Tôi cố gắng đưa mắt liếc nhìn tờ giấy Ân Địa Nguyên cầm trên tay:

CUỘC TRANH TÀI CỦA CÁC “LÍNH MỚI” VÀO BẢNG TOPTEN

Tranh tài giữa các “ lính mới”! chẳng lẽ đây chính là cuộc so tài giữa những người mới vào như mọi người hay nói? Hai mươi người cuối bảng của tháng trước và người mới tham gia đăng kí cuộc thi tiến hành PK tài nghệ, thông qua bỏ phiếu để sắp xếp lại thứ tự trong tháng mới.

Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai nhỏ đó từng nói, bảng những chàng trai nổi tiếng trường British là ngưỡng cửa đầu tiên tạo thuận lợi để lọt vào tầm ngắm của hội học sinh British. Chỉ có những người lọt vào bảng Topten này mới có tư cách tham gia ứng cử, bởi vậy mỗi lần bình chọn người mới thì vô cùng khắc nghiệt, yêu cầu không chỉ khôi ngô tuấn tú, mà tài nghệ phải cực cao, khí chất hơn người… Tiêu chuẩn tuyển chọn của bảng Topten này có thể dùng 8 chữ để diễn tả “ Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!” ( tạm dịch: Người trước chẳng thấy ai, người sau thì chưa thấy)

Nhưng tôi phải dùng thân phận nam nhi để tham gia cuộc tranh tài này sao? Đến lúc đó đám nữ sinh trường Maria đều qua đây, liệu họ có nhận ra tôi không nhỉ? Chưa hết, một người chẳng có duyên với thần thánh như tôi, bất luận cuộc thi lớn bé đều thất bại thảm thương, lần này thật là có thể thuận buồn xuôi gió lọt vào bảng Topten như bọn họ mong muốn?

Ầm ầm…

Tôi sững người ra xem tờ rơi “Cuộc tranh tài của các lính mới vào bẳng Topten”, viễn cảnh thê thảm trong đầu tôi cứ thế lũ lượt hiện ra!

- Chỉ cần cậu tham gia cuộc thi, lọt vào top mạnh nhất, tôi nhất định thực hiện lời hứa! Đừng nói là xin lỗi, cả hình tôi cũng sẽ cho cậu luôn. Thấy sao?! – An Vũ Phong nói tỉnh như sáo sậu, liếc nhìn tôi đang mơ mơ màng màng.

Lọt vào top mạnh nhất… xin lỗi tôi, rồi còn được hình nữa… có thật không đây?

- Cậu…cậu thật sẽ cho tôi hình? – Lời nói của An Vũ Phong còn hơn cả thuốc kích thích, tôi ú ớ cả buổi trời rốt cuộc cũng thốt ra thành công được một câu.

- Cậu nói xem.. – An Vũ Phong không trả lời mà hỏi ngược lại, khuôn mặt đầy vẻ ranh mãnh nhìn tôi.

Mấy hôm trước, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh sắp cho tôi một “ nhiệm vụ bất khả thi”, từ thới khắc đó trở đi, tim tôi đã trở thành một đống tro tàn rồi. Nhưng mà, trong mắt tôi hình như lại nhìn thấy một ngọn lửa trên người An Vũ Phong- không, không phải là ngọn lửa bình thường, mà là ngọn lửa của niềm hi vọng đang bốc cháy hừng hực!

- Thái Lăng, nếu cậu sợ thì tự động rút lui đi, không chừng tôi sẽ tha cho cậu đó! – An Vũ Phong vỗ vai tôi, rồi rướn cặp lông mày đen đậm của hắn lên.

- Sợ? An Vũ Phong, cậu cứ đợi đấy – Ân Địa Nguyên nhìn An Vũ Phong bằng nửa con mắt.

- Thái Lăng, cậu tham gia ngay cho tôi! – Kì Dực tính khí vốn đã nóng nảy đến lúc này thì không còn nhịn được nữa, đầu cậu ta hừng hực sát khí, tóc dựng đứng lên như cái đầu nhím, cậu ta đưa tay chỉ vào một hàng chữ nhỏ trên tờ rơi:

HỘI THI NẤU NƯỚNG TẠI HỘI TRƯỜNG

Ả, thi nấu ăn à? Hình như… chỉ có chuyện này thì tôi biết làm! Tôi cảm thấy đầu mình hỗn loạn. Dưới sự “động viên” quyết liệt của bốn đại thần, ngón tay tôi không còn chút sức lực nào để chỉ vào hàng chữ đó…

- Hơ hơ hơ, thi nấu ăn?! Hợp với cậu lắm đó pê đê! – An Vũ Phong đưa mắt liếc nhìn dòng chữ trên tờ rơi, cười rất phách lối.

- Ừ… - Thật là… nhưng ngoại trừ thi nấu ăn, tôi cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn…

- Thái Lăng, cậu thật sự muốn tham gia thi nấu ăn hả? Thật không? – Giang Hựu Thần không biết chui từ đâu ra, bước đến trước mặt tôi, bộ mặt vui sướng nhìn tôi, cứ như tìm được tri kỉ rồi!

- Mình… - Tôi định nói cái gì đó thì một người bước vụt qua, che mất tầm nhìn giữa tôi và Giang Hựu Thần.

- Hựu, vào học rồi! – Nghiêm Ngôn thình lình vỗ vỗ vào vai của Giang Hựu Thần, nhắc nhở.

- Thái Lăng, cố lên nhé, mình ủng hộ cậu! – Mặc dầu bị Nghiêm Ngôn kéo đi, Giang Hựu Thần vẫn quay đầu về tôi, vẫy vẫy tay. Lúc đó tôi cảm thấy mình tràn đầy tinh thần.

Thái Linh! Cố lên! Thái Linh! Tất thắng! Thái Linh! Mày nhất định có thể! Tôi “cật lực” cổ vũ bản thân, mà cũng đúng lúc đó, bên tai tôi đột nhiên vang lên câu nói của An Vũ Phong:

- Thái Lăng, hãy cho mọi người thấy phong thái pê đê thực thụ của ông bạn đi…Thời gian dừng lại đi!

Amen!

Mặc cho mỗi ngày tôi đều cầu nguyện như người già mắc bệnh lải nhải, ngày tranh tài vào bảng Topten những chàng trai nổi tiếng British cuối cùng đã đến. Sáng sớm ngày hôm đó, Kì Dực lôi tôi xềnh xệch về phía hội trường, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt cầu khẩn van nài của tôi.

Tùng tùng tùng tùng…

Chưa đến hội trường tôi đã nghe tiếng chiêng trống ầm trời. Không lẽ còn có thi múa sư tử sao?!

- Các bạn thân mến, bạn có muốn thần tượng của mình nghe thấy âm thanh từ đáy lòng của bạn không? Hãy để âm nhạc nói giúp bạn? Mau đến tham gia trò chơi “không muốn hát cũng phải hát”.

Không muốn hát cũng phải hát?! Trò gì mà nghe quái đản vậy? Tôi tò mò đi về phía đó.

- Em yêu anh… yêu anh như chuột yêu gạo… An Vũ Phong cố lên! “Honey” của lòng em, em mãi mãi ủng hộ anh! – Một giọng hát như bò rống thình lình phát ra từ cái máy khuếch đại âm thanh siêu bự kế bên, khiến tôi giật bắn mình quay đầu lại xem.

Một cô gái mặc cái váy siêu ngắn kiểu kinh dị đang cầm micro gào thét khàn cổ, cũng vì kéo dài giọng nói mà “gân chị gân em” đều nổi cả lên!

- Giang Hựu Thần cố lên, Giang Hựu Thần cố lên, Giang Hựu Thần tất thắng…

Ở một hướng khác, thứ âm thanh đó phát ra còn to hơn, một cô nàng trông thô kệch, giọng hát như vịt đực đang hung hăng đứng song song với cô nàng vừa mới réo gọi tên An Vũ Phong. Thoắt một cái, bên cánh trái và bên cánh phải chia thành hai phe, la hét loạn xà ngầu cả lên.

Cuối cùng cũng biết cái gọi là “Cuộc tranh tài của các lính mới vào bảng Topten” mà An Vũ Phong nói, không ngờ lại sôi động như vậy! Nhưng mà, mấy cô nàng này có vẻ hơi cường điệu quá thì phải…

Chưa kịp xem diễn biến thì tôi bị Kì Dực kéo đến hội trường, cảnh tượng bên trong kẻ qua người lại dông đúc náo nhiệt càng khiến tôi giật mình hơn. Vì khao khát giành chiến thắng trong cuộc thi, các chàng trai British hôm nay rất cởi mở. Vừa nhìn thấy phong thái ga lăng của các anh chàng đẹp trai này, các nữ sinh trường Maria và các trường khác hầu như đều đổ nhào như động rồ cả lũ đến! Khu “Cấm địa của nữ sinh” thường ngày bị canh phòng nghiêm ngặt giờ đây như trở thành “ Thiên đường của nữ sinh”, náo nhiệt động trời xanh.

Hội trường lớn bị chia thành nhiều khu riêng, mỗi khu đều là một “sàn đấu” độc lập. Kẻ ngược người xuôi đông lúc nhúc như kiến vậy, không ngừng di chuyển, từ khu này sang khu khác. Đám nữ sinh dưới sân khấu cùng nhau reo hò í ới, âm thanh to đến nỗi có thể đánh sập nguyên cả hội trường.

- A. Kì Dực kìa!

Một tiếng réo khiến Kì Dực dù đã kéo vành mũ thấp đến không thể thấp hơn nhưng vẫn bị đàn “vịt bầu cạp cạp” đó nhận ra.

- Ôi! Oa! Anh Dực ui!

- Kì Dực!

Tôi cảm thấy trước mặt mình là một cơn lốc “tình yêu” đang ào ào lao tới, khiến người ta không thể nhúc nhíc nổi nữa. Sau một hồi vùng vẫy quyết liệt, tôi không thấy bóng dáng của ông bạn Kì Dực đâu, chỉ thấy một cái đầu tóc đỏ đỏ, quăn quăn bị chìm trong biển người.

Tiếng la hét xa dần, xung quanh cũng rộng đi nhiều. Giữa muôn trùng tiếng gào thét khiến người ta nổi da gà ấy, tôi ngó tới ngó lui, rốt cuộc cũng thấy một dãy biểu ngữ:

CUỘC THI NẤU ĂN GIỮA CÁC LÍNH MỚI TRƯỜNG BRITISH. AI SẼ LÀ NGƯỜI HÙNG ĐÂY?

Mấy chữ màu đỏ chói to đùng đoàng làm võng mạc của tôi căng ra như cái dây đàn, mí mắt tôi máy liên tục, chỉ mong liệt tổ liệt tông có thể hiển linh một lần, để cuộc tranh tài của tôi được thuận lợi!

- Xin mời các bạn tham gia cuộc thi nấu ăn bước lên sân khấu, cuộc so tài sắp bắt đầu… - Trong lúc tôi đang âm thầm cầu nguyện thì tiếng nói sang sảng trên loa phóng thanh không ngừng thúc giục. Tôi quệt mồ hôi trên trán, lao như bay tới khán đài thi đấu.

- Thí sinh số 1!

- Có! – Một nam sinh có hơi mập một chút nhưng lại có má lúm đồng tiền dễ thương.

- Thí sinh số 2!

- Tới rồi! – Một nam sinh còm nhom có cái đầu cực bự run rẩy bước tới khán đài.

- Số 3!

……

-Số 3! Thái Lăng!

- A! Tôi… tôi đây!

Vừa lao tới tôi bỗng nhiên như bệnh nhân thần kinh mới ở trại! Hả?! Cuộc tỉ thí này chỉ có 1 người, 2 người, 3 người! Tổng cộng chỉ có 3 thí sinh! Hèn chi trên khán đài thi đấu khác toàn là đầu người với đầu người, còn chúng tôi bên này lại vắng như chùa bà đanh, chẳng ma nào thèm ngó.

- Bạn có muốn trở thành chủ nhân của thế kỉ 21? Bạn có muốn trở thành đấng nam nhi mẫu mực của tương lai? Bạn có muốn các bạn gái hò hét khàn cổ vì tài năng của mình không? Vậy thì xin mời hãy đến với đấu trường thi nấu ăn…

MC vẫn nhiệt tình ra sức gân cổ gào thét quảng cáo mặc cho dưới khán đài trống hươ trống hoác. Nghe ông bạn MC gào thét, tôi toát mồ hôi lạnh, tim đập còn nhanh hơn cả tay đua công thức một.

Tiếng gào thét của MC bên tôi vang khắp nơi, mấy khán giả ở các khán đài xung quanh thấy vậy cũng thọc mạch ngó qua xem. Hu hu hu… đừng, đừng có nhìn qua đây mà, bây giờ tôi đã đủ căng thẳng lắm rồi, nếu như thêm người lại xem, tay tôi không biết còn run như thế nào nữa. Cần phải nói thêm, cuộc thi duy nhất mà từ nhỏ đến giờ tôi tham gia đó chính là cùng mẹ tôi một phen sống mái với trò chơi điện tử Super Mario.

- Thái Lăng, cố lên! Cậu nhất định thành công!

Khoan đã… giọng nói này, tôi nhìn xuống khán đài, đúng là cậu ấy – Giang Hựu Thần! Cậu ấy đeo kính râm kiểu mắt ếch và đội mũ bóng chày sụp xuống thấp đến độ không thể thấp hơn. Hựu đang cố gắng vẫy tay về phía tôi, lộ rõ hàm răng trắng đều.

Nhưng… một ánh mắt rất khó chịu quét xoẹt qua người tôi, khiến tôi tò mò đưa mắt sang cái góc cách chỗ Giang Hựu Thần không xa. một nụ cười như ma vương, trừ tên An Vũ Phong ra thì còn ai vào đây cơ chứ? Mà hắn cũng chẳng thèm nhếch môi cười nữa, hắn chuyển qua “chiến thuật” nhếch mày, ánh mắt rõ ràng là đang muốn chọc quê tôi…

Đều là người mà sao lại khác biệt vậy chứ? Hừ!

- Đến vơi cuộc thi lần này chúng tôi rất vinh hạnh được mời chuyên gia ẩm thực đầy thâm niên của Khoa ẩm thực trường trung học British – Ms Susu của khu bếp chính, xin mọi người nhiệt liệt cho tràng pháo tay nào…

Bộp bộp bộp bộp…

Mấy tiếng vỗ tay lèo bèo thưa thớt chẳng làm lung lay được sự hưng phấn của Ms Susu. Nhìn đám người dưới khán đài mỗi lúc2 một đông hơn, Ms Susu lả lướt, làm duyên làm dáng đủ kiểu trong bộ đầm đỏ sặc, rồi chu cặp môi đỏ chét như quả ớt hướng xuống dưới khán đài, quẳng một nụ “ hôn” gió “rõ gớm con cho đốm” xuống…

- Chụuuuut…

Khán giả ở dưới lăn ra té xỉu.

- Tiếp theo đây cuộc thi chính thức được bắt đầu! – Mặt tên MC còn dày hơn cả cái mo cau, không hề biến sắc tiếp tục nói – Trường trung học British của chúng ta là trường ưu tú luôn tôn trọng tôn chỉ “Đằng sau tài nghệ sắc sảo là sự hiểu biết uyên thâm” ( dưới đây mạn phép cho Miss quạ đen Thái Linh này cắt bớt 500 từ hoa mỹ thao thao bất tuyệt của MC nhằm tán dương trường)… Do vậy, vòng thứ nhất, vòng thi “Trí nhớ vô địch” sẽ thử thách phương diện hiểu biết của mỗi thí sinh.

Khi mọi người sắp lăn ra ngáy khò khò thì bài diễn văn dài cỡ mấy chục trang của MC cuối cùng cũng có dấu chấm hết. Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của MC, trên chiếc bàn dài ở giữa khán đài có đặt ba lọ sứ màu trắng, trong mỗi lọ sứ đều có một tờ giấy nhỏ. Tôi và hai thí sinh còn lại mỗi người chọn một lọ sứ.

Amen, Chúa phù hộ cho con với!

Tôi hít một hơi thật sâu, run bần bật mở tờ giấy ra…

CÁC LOẠI DAO

Các loại dao? Tôi ngạc nhiên không thể hiểu thế này nghĩa là sao thì tiếng MC lại oang oang cất lên:

- Quy tắc của cuộc thi như sau: mỗi thí sinh sau khi bốc thăm sẽ có trong tay một đề tài, trong vòng một phút hãy viết ra tên những vật mà đề bài yêu cầu, người viết nhiều nhất được xem là người chiến thắng.

Nghe xong, tôi nhìn thấy nụ cười đầy bí hiểm lộ trên khuôn mặt của thí sinh số 1 và số 2…

Trời ạ! Thật… thật… thật công bằng! Ngoại trừ dao gọt trái cây ra, tôi chẳng biết còn loại dao nào nữa!

- Chuẩn bị… bắt đầu!

MC vừa ra hiệu lệnh, số 1 và số 2 liền cắm đầu viết hí hoáy. Tôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn lấy đề bài của mình, đầu óc rối bù…

Không xong rồi! Không xong rồi! Nhất định phải viết! Nếu không thì tôi thua là cái chắc!

Nghĩ tới đó, tôi nghiến răng, cầm chặt cây bút viết như múa!

Reng…

- Hết giờ!

Hai thí sinh kia nhanh chóng ngẩng đầu lên, vơ cùng tự tin nhìn tôi rồi cười đắc ý. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng đáp lễ, cố nhe răng ra cười… Ông trời cũng biết bộ dạng tôi cười lúc này còn gớm hơn cả Chung Vô Diệm.

- Ok, bây giờ chúng tôi xin tuyên bố kết quả. – Nghe tiếng MC, mặt tôi như đưa đám, nghĩ bụng mình rớt đài là cái chắc…

- Đề của thí sinh số 1 là rau cải, trong vòng 1 phút bạn đã viết được cải xanh, cải trắng, cải ngọt, cải thìa, cải cúc, tổng cộng là 5 từ.

Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!

Dưới khán đài vang lên một tràng pháo tay.

- Đề bài của thí sinh số 2 là trái cây, bạn viết là dứa, cam, quýt, chuối, lê. Thật gay cấn! Thành tích của hai thí sinh ngang nhau!

Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!

Dưới khán đài lác đác tiếng vỗ tay!

- Chúng ta hãy xem đáp án của thí sinh Thái Lăng như thế nào? Câu đề của thí sinh số 3 là dao… - Tôi hồi hộp, lấm la lấm lét đưa mắt liếc nhìn “pác” MC, mắt của hắn bỗng căng tròn xoe, ngó như cá chết trân vào tờ đáp án của tôi…

Mồ hôi nhỏ toong toong… Ai mà đọc đáp án của tôi đảm bảo sẽ cười sặc nước bọt, tội nghiệp MC…

- Thí sinh số 3 viết là… - MC khó khăn lắm mới nuốt được nước bọt xuống… ngẩng đầu lên đọc vanh vách – Dao gọt trái cây, dao cắt tóc, dao cắt móng chân, Viên Nguyệt Loan đao, Ỷ Thiên Đồ Long dao, Tiểu Lý Phi đao!!!

……

……

Quác quác quác quác!!!

Dưới đài im phăng phắc.

- Ha ha ha… ha ha ha… - Sau đúng 30 giây, cả khán đài ôm bụng cười phá lên. Híc! Tôi chỉ muốn có cái lỗ nẻ nào để chui xuống.

- Cậu ấy viết đúng rồi! Đề tài là các loại dao mà! Đao và dao thì cũng như nhau thôi! Tôi thấy đều hợp lệ! – Đúng lúc cả hội trường đang cười ngặt nghẽo thì một giọng nói vang vọng lại!

Tim tôi giật thót lên, mắt nhìn chằm chằm về phía giọng nói cứu tinh ủng hộ tôi. Cái gì? Tôi xém nữa hoa mắt chóng mặt!

Một đôi mắt đen láy vô cùng trìu mến, một khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ, ánh mắt trong sáng ấy… người đó, vẫn là Giang Hựu Thần!

- Ủa! Người lên tiếng kia hình như là đệ nhất hoàng tử trường British!

- Đâu? Đâu?



Giọng nói của Giang Hựu Thần như mật ngọt gọi một bầy ong bướm đến. Kể cả Ân Địa Nguyên đứng kế bên cũng bị phát hiện luôn.

- An Vũ Phong! An Vũ Phong! – Một giọng nói như xé vải cất lên, xem ra An Vũ Phong – kẻ ẩn mình ở một góc cũng không thể thoát khỏi.

- Giang Hựu Thần!

- An Vũ Phong!

- Hựu!

- Phong!

Dưới khán đài lập tức loạn cào cào. Bên trái hét… bên phải hét… Trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh đối đầu giữa hai phe trong lớp. Cho dù có đi tới đâu, Giang Hựu Thần và An Vũ Phong giống như nước với lửa vậy, quyết không đội trời chung!

- Ơ… cái này! Kết quả vòng thi thứ nhất người thắng cuộc là…

Hiển nhiên MC bị tình thế dưới khán đài làm cho hết hồn vía, chẳng biết nên tuyên bố như thế nào.

- Số 3, Thái Lăng!

Chẳng biết từ khi nào Kì Dực lại xuất hiện, hắn vác một cái loa bự kinh khủng.

- Đúng đó, đúng đó! Người chiến thắng ở vòng thi thứ nhất phải là Thái Lăng!

Trời! Với ưu thế mong manh chỉ hơn 1 đáp án, tôi đã thắng ở vòng thi thứ nhất!Ngũ đại tường quân trường British quả nhiên không phải hư danh, dưới khán đài lúc đầu hỗn loạn phút chốc lại trật tự đâu vào đấy. Giang Hựu Thần và An Vũ Phong mỗi bên chiếm cứ một vị trí tốt nhất dưới khán đài, ở giữa có vạch phân cách làm chuẩn, thậm chí các fan hâm mộ ở sau lưng cũng phân cách rõ ràng. Chỉ khác ở chỗ, Giang Hựu Thần dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn, giữ khoảng cách một mét với các fan hâm mộ; còn An Vũ Phong thì lại đứng ngay giữa đám nữ sinh ủng hộ mình, tạo thành một phe.

- Cuộc thi nấu ăn vòng hai, dùng các nguyên liệu được chuẩn bị sẵn trên bàn nấu thành một món ăn, thời gian 30 phút, bắt đầu tính giờ!

Hẳn là MC chưa bao giờ chứng kiến cục diện hoành tráng như thế này, kích động “tru” lên một tiếng rõ dài làm con dao thái rau trên tay tôi rớt xuống đất. Tôi vội nhặt lên, hồi hộp ngẩng đầu nhìn lên hai thí sinh kế bên, người ta đã bắt đầu bắt tay vào làm rồi…

Nhưng không biết tại sao, tim tôi tự nhiên đập loạn xạ!

Thình thịch thình thịch…

Tay thì cầm con dao, tay thì run như cầy sấy, làm thế nào nó cũng không nghe lời tôi.

Thái Linh đừng sợ… Mày sẽ thắng!

Thái Linh đứng hồi hộp… Mày nhất định phải thắng!

Tôi lẩm nhẩm tự mình động viên mình, nhưng hình như chẳng có chút tác dụng nào… Hu hu… nhìn rau người ta đã cắt xong, còn tôi thì cái gì cũng chưa bắt đầu…

Quyết liều một phen, tôi nhắm chặt mắt, đưa con dao thái rau lên rồi chặt xuống cái thớt!

Phập…

Cả khán đài im re, mọi người đều nhìn theo hướng con dao của tôi bay xuống đất. Chúa ơi…

Lần đầu tiên thi đấu đã mất mặt rồi!

Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của khan giả, cố nhe răng cười gượng gạo,

run lẩy bẩy nhặt con dao lên.

Keng…

Vận xui lại một lần nữa giáng xuống, đầu dao và cán dao giờ đây bị long thành hai khúc

Tôi có thể cảm nhận có vô số cặp mắt đang nhìn mình chòng chọc, không chỉ những người xem ở khán đài thi nấu ăn, mà ngay cả khán giả ở hai khán đài kế bên cũng đưa mắt sang nhìn tôi… Những ánh mắt sắc nhọn ấy tựa như hàng loạt mũi tên bắn tía lia qua vậy…

Mặt tôi đỏ lên như thép mới nung, còn bây giờ thì chắc là đã đỏ tím rồi…

Cả đấu trường im phăng phắc… tiếng cắt rau, tiếng dầu sôi bỗng chốc đều dừng hẳn…

Chính lúc này lời bình luận “chữa cháy”, của MC vang lên.

- Thái Lăng này, cậu đúng là “Tiểu Thái Phi Đao”, xuất chiêu đẹp thật!

- Ha ha ha…

Dưới khán đài lập tức nổ ầm ầm những trận cười, khiến cho bầu không khí dịu đi không ít.

Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy vậy lập tức giúp tôi thay con dao khác. Tôi đứng dậy, hoảng loạn, tiu nghỉu quay về chỗ của mình.

Hít thở sâu… Tôi cố gắng làm mình bình tâm trở lại, mắt hướng xuống khán đài dò tìm. Tôi

muốn nhìn thấy ánh mắt động viên trìu mến của Giang Hựu Thần.

Nhưng… hàng trăm cặp mắt lạnh ngắt của đám người phía dưới đã làm tôi nhức mắt. Hả?!

Cha mẹ ơi, có nhầm không vậy? Hoa khôi Bùi An An của trường Maria?!

Là nhỏ đó! Đích thị là nhỏ đó! Nhỏ ta có bị đốt cháy thành than tôi cũng nhận ra! Một hoa khôi trên môi lúc nào cũng đầy lời lẽ chua như chanh của trường Maria – Bùi An An! An An chính là đại khắc tinh của tôi, chỗ nào có con nhỏ đó là y rằng tôi nhất định có chuyện, chẳng trách hôm nay tôi lại xui xẻo đến vậy!

Mà… sao An An đến đây nhỉ?

Tôi thần người nhìn về phía Bùi An An, hình như nó đã nhìn thấy tôi, còn hất mũi “hứ” một

tiếng, nhếch mép cười đầy ẩn ý.

Không lẽ… còn nhỏ đó phát hiện thân phận thật của tôi rồi…

Một ý nghĩ đáng sợ trong đầu tôi xẹt qua, tôi thất thần, tay cũng tự nhiên run lên.

- Bạn gì ơi, cẩn thận đấy… - Nghe thấy một tiếng hô to, tim tôi giật thót, tay phải như phản xạ có điều kiện giơ lên cao. Lúc này, tay tôi vẫn còn cầm một cái nồi đầy nước sôi!

Khói nước sôi bốc lên, mọi người phía dưới sợ đến nỗi mặt xanh lét như cái mông nhái!

“Hoa thường ít nở, cỏ thường tươi”, hơi nước sôi chỉ đọng lại trong không trung nửa giây rồi bay thẳng xuống khán đài.

Chết! Hướng nước sôi bắn tung tóe nhằm đúng chỗ Giang Hựu Thần ngồi ở hàng đầu! Tôi định la lên nhưng do sợ quá nên hét không thành tiếng.

- Hựu… - Tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Kì Dực, rồi lại thấy một bóng người lao rất nhanh về phía Giang Hựu Thần.

……

Nghiêm Ngôn?!

Người lao tới chỗ Giang Hựu Thần là Nghiêm Ngôn?! Mặc dù Nghiêm Ngôn đã đẩy Giang

Hựu Thần ra nhưng nước sôi vẫn tóe lên người cậu ta!

- Hựu, tay của cậu… không sao chứ… - Ân Địa Nguyên hất tay Nghiêm Ngôn, chụp lấy cánh tay Giang Hựu Thần – Đến phòng y tế mau!

Xoẹt…

Một ánh mắt sắc lạnh như súng bắn tỉa mafia chĩa về phía tôi. Tôi đứng như chết trân trên khán đài! Cái nhìn trước khi quay người bỏ đi của Nghiêm Ngôn khiến tôi sợ đến toát mồ hôi, Giang Hựu Thần… cậu ta sẽ không sao chứ…

- Thái Lăng, cậu nhất định sẽ làm được… - Câu nói cuối cùng của Giang Hựu Thần từ trong đám đông vọng lại khiến tôi cảm thấy nước mắt mình bắt đầu ứa ra.

- Ái chà chà! Thái Lăng, cậu không những phi dao rất cừ, múa võ cũng rất Pro. Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt nữa xảy ra chuyện, hi vọng Giang Hựu Thần bình an vô sự!

MC vẫn cầm cái micro nói liến thoắng, các fan nữ ở hội trường nghe được tin này không thể kìm lòng mình được liền la hét ầm ĩ, bọn họ hậm hực nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống, băm tôi thành trăm mảnh đến nơi…

- Các thi sinh chú ý, thời gian thi đấu sắp hết rồi! – MC nhìn thấy tôi mất tập trung, vội vàng nhắc nhở tôi nhanh chóng thi đấu tiếp, bởi vì bây giờ trên khán đài chỉ còn tôi chưa hoàn thành tác phẩm. Nhưng… tôi thực sự không cách nào bình tâm lại được, nhìn thấy rau trên bàn mà không biết bắt đầu từ đâu.

- Tôi nói rồi, muốn tôi xin lỗi, đó là chuyện không thể! – Một giọng nói quen thuộc từ dưới khán đài truyền lên.

Xin lỗi?! Phải, là An Vũ Phong! Cậu ta từng nói, nếu tôi lọt vào top những người mạnh nhất, cậu ta sẽ xin lỗi Hựu và cho tôi hình, vì vậy tôi không thể chịu thua thế này được!

Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, Thái Linh, cố lên!

Nhìn rau đầy trên bàn, lại còn một chút nước sôi còn lại trong nồi, tôi không biết làm thế nào bỗng nảy ra một ý.

Tôi chẳng thèm để ý đến những tiếng hô hoán, sửng sốt dưới khán đài. Tôi đem tất cả rau ở trên bàn cho vào trong nồi, sau đó đem miếng thịt bò để làm bít tết cắt thành bốn miếng to, cho nốt vào trong rồi sau đó bật lửa to lên.

- Có thể cho tôi một chén gạo nếp không? – Tôi nhìn MC với ánh mắt cầu cứu.

- Gạo nếp?! MC rõ ràng là bị tôi làm cho ngớ người rồi. Nhìn bộ mặt cậu ta là biết chẳng hiểu mô tê gì.

- Một chén gạo nếp đây. – Ms Susu không biết từ đâu bưng lại một cái bát gạo nếp trước mặt tôi, tôi cảm kích nhận lấy, cho thêm muối và nước tương, trộn lên một chút rồi đậy nắp nồi.

Thôi kệ, chỉ cần như thế thôi! Lúc lấy nắp đậy nồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Lạy trời, nhất định phải thành công, giờ thì chỉ có thể trông cậy vào nó thôi! Mọi người ai cũng tròn mắt dẹt nhìn. Cái nồi lát sau bắt đầu sôi ùng ục, mùi thơm lan tỏa cả hội trường.

-Thơm quá đi!

Người dưới khán đài đều tò mò nhìn món ăn tôi làm. Sau đó, một phút khi thời gian thi đấu kết thúc, tôi miễn cưỡng hoàn thành món “tạp phí lù vui vẻ”!

-Hay lắm! Cuối cùng tác phẩm của Thái Lăng cũng hoàn thành. – MC liếc tôi một cái, như thể đang trách tôi kéo dài thời gian của anh ta. – Trước khi mời Ms Susu nếm thử, tôi muốn mời một bạn học sinh có mặt tại đây lên nhận xét…

Nhận xét tại chỗ?!

Tôi ngây người nhìn MC, rồi lại ngó xuống chỗ khán đài. An Vũ Phong “ném” cho tôi một nụ cười vừa vẻ đắc ý, rồi từ từ đưa tay lên, lập tức tôi có một dự cảm chẳng lành.

-An Vũ Phong, mời cậu lên khán đài! – Giọng MC có phần lạc điệu, làm bùng lên một tràng la ó của đám con gái đang phát cuồng.

Hu hu hu… Ông bạn MC này quả là có “con mắt tinh đời”, vừa liếc một cái thì chấm trúng phóc ngay cái tên mà tôi không ưa nổi.

An Vũ Phong nhìn tôi đầy vẻ đắc ý, chầm chậm bước lên khán đài, nở nụ cười ma vương độc chiêu. Cậu ta tiến thẳng đến trước mặt tôi, mở cái nồi mà mấy thứ trong đó không phân biệt được là cơm hay là canh nữa, dùng đũa gắp lên một miếng.

-Cái này cho heo ăn hả…?

-Cái gì? – Tôi sững người nhìn bộ dạng khinh khỉnh của An Vũ Phong, thằng cha này dám gọi món ăn gia truyền của tôi là thứ dành cho heo ăn!

-Đến thẩm mĩ của món ăn cũng không có, tôi chẳng có hứng để thứ tiếp! – An Vũ Phong nhìn MC một cái, đi luôn không thèm ngó lại. Điều cậu ta nói là thật sao? Thức ăn tôi nấu thật sự khó ăn thế sao? Nhìn An Vũ Phong bỏ đi, ngay lúc đó tôi đã mất hết lòng tin!

-OK, An Vũ Phong đã đưa ra nhận xét của mình, tiếp theo xin mời các bạn cho một tràng pháo tay thật giòn giã để hoan nghênh vị giám khảo ẩm thực của chúng ta: Ms Susu!

Ms Susu điệu rơi điệu rụng lại một lần nữa bước lên khán đài, đến trước mặt thí sinh thứ nhất.

-Ừm… Nguyên liệu của thí sinh này dùng là mướp vừa mới chín tới và nguyên liệu cari kiểu Thái được chọn lựa kĩ…

-Choa! Ms Susu không hổ danh là chuyên gia, nhìn một cái đã biết là nguyên liệu gì! – Thí sinh số 1 đứng bên cạnh liền tâng bốc.

-Tuy nhiên! – Sắc mặt của Ms Susu đột nhiên biến sắc. – Múi vị chẳng đâu vào đâu! Loại!

Thí sinh số một bị Ms Susu hét một cái văng cả người xuống đất!

-Em…Em… - Ms Susu vừa bước đến trước mặt thí sinh số 2 thì cậu ta đã run cầm cập nói không ra hơi rồi.

-Bình tĩnh nào, nguyên liệu của em thì tinh tế hơn! – Ms Susu vỗ vỗ lên vai tên số 2. – Loại cá biển hiếm có này em làm rất tốt, thật là không đơn giản chút nào!

-Hà hà… - Thí sinh số 2 cũng chỉ biết vò vò đầu cười ngây ra.

-Nhưng mùi vị thì…- Mắt Ms Susu lóe lên sắc lạnh. – Nát bét chẳng đâu vào đâu! Loại ! loại!

Tiêu rồi… tiêu rồi…

Cả hai thí sinh trước đều lần lượt gãy đôi cánh hi vọng, tôi nhìn thấy món “Tạp phí lù” đặc quánh của mình, lòng càng hoang mang hơn.

Ms Susu dừng lại trước mặt tôi, đưa đũa gắp ăn thử, miệng phát ra tiếng nhóp nhép nhóp nhép. Tôi đoán không ra bà ta đang nghĩ gì. Tim tôi như thắt lại. An Vũ Phong đứng dưới khán đài giả vờ thở dài.

-Món này… - Ms Susu cuối cùng cũng nhai nhóp nhép xong, hình như cố ý hỏi. – Tên gọi là gì?

– Con gái à, con biết không? Không phải ai cũng có thể ăn được món này đâu! – Mẹ hồ hổi đem hết nguyên liệu về nhà nấu thành một bát cơm nếp bự rồi đưa đến trước mặt tôi.

-Không, không – Tôi la oai oái, vẻ mặt bất mãn nhìn trân trân món ăn trước mặt. – Đều là thứ người ta bỏ đi, con không ăn!

-Hừ, con bé ngốc này, con nghĩ vậy là sai rồi. – Mẹ dùng ngón tay chỉ nhẹ vào trán tôi. – mỗi món con ăn đều là tình cảm của người khác dành cho con. Con có thể cảm nhận được sự quan tâm của người khác đối với con là hạnh phúc lắm rồi. Nguyên liệu thức ăn không bao giờ có sự khác biệt lớn cả, quan trọng là con phải cảm nhận được tình cảm đậm đà chứa trong món ăn đó!

-Vui vẻ… món Tạp phí lù vui vẻ! – Đầu tôi chợt lóa lên, buột miệng nói ra.

-Món Tạp phí lù vui vẻ?

-Ưm, mỗi món ăn đều thể hiện sắc thái tình cảm khác nhau, đem chúng nấu chung với nhau rồi dùng gạo nếp làm chúng dính lại, có như vậy mọi niềm vui mới kết dính lại với nhau! – Tôi thấp thỏm trả lời, liếc nhìn trộm vẻ mặt nghiêm nghị của Ms Susu, cảm thấy mình tiêu thiệt rồi!

……

Bốp bốp bốp bốp…

Tiếng vỗ tay của Ms Susu đột nhiên vang lên khiến tôi trở tay không kịp, tôi chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cái khuỷu tay vừa to vừa khỏe huých vào ngực.

-Ha ha… Tuyệt quá! – Tôi hình như nghe thấy tiếng người khen tôi. – Mùi vị thật tuyệt, tên gọi cũng thật tuyệt, càng làm cho món ăn có ý nghĩa. Tôi lâu lắm Thái Linhrồi mới được ăn một món ăn ngon như thế, tôi tuyên bố, người thắng trong cuộc thi tài nấu ăn lần này là: Thái Lăng.

Rào rào rào…

Một tràng vỗ tay như pháo nổ lập tức nối đuôi theo sau, mọi người nhao nhao lên sân khấu để được thử món tạp phí lù vui vẻ cũa tôi.

Tôi ngơ ngác đứng nhìn những gì đang diễn ra, gần như không dám tin, có đúng thật là tôi không? Tôi chiến thắng rồi ư?

Tôi chiến thắng rồi! Tôi thành công rồi! Vậy thì tôi có thể lấy được hình rồi!

An Vũ Phong, An Vũ Phong đứng ở đâu nhỉ? Có phải mắt tôi có vấn đề rồi không? Tại sao tôi lại nhìn thấy An Vũ Phong đang đứng cười, không phải cậu ta sẽ tức giận lắm sao?

Nhưng mà… Nhưng mà… tại sao bầu trời cứ quay vòng vòng như vậy…

Hả? Sao trước mặt tôi toàn là sao thế này… Tôi té xỉu xuống đất!

nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Trả lời với trích dẫn

10-05-2011 16:06 #26

fsp.ot

Thành viên

Ngày tham gia

Feb 2010

Bài viết

7.429

Next Level: 2.571

Tôi đã được lọt vào bảng Topten những chàng trai nổi tiếng của trường? Cuối cùng tôi đã có tên trong tấm bảng vàng danh dự đó sao? Lẽ nào thời xưa có Hoa Mộc Lan, bây giờ thì có Thái Lăng sao? Không ngờ người khác phải đấu tranh kịch liệt để có thể vào được bảng Topten, còn tôi lại được vào với một lý do đơn giản: “Nam sinh thế hệ mới có lòng yêu thương dạt dào và đầy sáng tạo”. Nghe lời khen tặng mà muốn xỉu quá!

Khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được khỏi đám “vịt bầu” kia, tôi háo hức đi tìm An Vũ Phong. Hắn ta vừa rồi ở đây mà, sao thoắt cái lại không thấy nữa? Lớp học, phải rồi, hắn ta nhất định trong lớp học.

Tôi chạy một mạch hết sân trường. Cuộc thi tài đã kết thúc, trường lại trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu, còn An Vũ Phong thì cứ như người tàng hình, chẳng thấy tung tích đâu cả.

- Thái Lăng, bên này!

Tôi đang cố tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên có một tiếng nói ở góc sân trường khiến tôi giật bắn mình. Giang Hựu Thần?! Chắc chắn là cậu ấy!

Tôi nhẹ nhàng đi qua, đến bên cạnh cậu ấy rồi ngồi xuống…

Cậu ấy hình như đang rất sợ, toàn thân run lên. Tôi ngạc nhiên nhìn người bạn mỏng manh như thủy tinh dễ vỡ kia, cậu ấy có phải là Giang Hựu Thần mà mọi người thường nhắc đến không? Là chàng hoàng tử hào hoa nhất đó không?

- Tay của cậu… không sao chứ? – Tôi cảm thấy bất an và hối lỗi.

- Không sao đâu, mình không hề bị hất nước vào, chỉ là Nguyên với Ngôn lo lắng quá thôi. Mình nghe thấy tin rồi, cậu đã thắng cuộc thi và lọt được vào bảng những người nổi tiếng có phải không? – Giang Hựu Thần nở một nụ cười tươi sáng như vầng thái dương với tôi, cứ như cậu ấy thắng cuộc thi vậy.

- Ừ! – Tôi gật đầu.

Phù! Hay quá rồi! Hựu không có chuyện gì thì tốt rồi! Tôi nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

- Mặt cậu bị thương rồi kìa! – Giang Hựu Thần đứng sát lại gần tôi, chỉ còn cách tôi có 1mm nữa thôi, sau đó nhìn thật kỹ vết thương.

Đôi mắt của cậu ấy sáng long lanh, tôi nhìn thấy mình ở bên trong đôi mắt đó, rất rõ ràng…

Hơi thở của cậu ấy làm bay bay đôi lông mày của tôi, cảm giác nhột nhột.

Ánh mắt Giang Hựu Thần cứ di chuyển… di chuyển… rồi bắt ngờ hai mắt chúng tôi bắt gặp

nhau.

- Ủa? Có không? Có thể do lúc nãy nấu đồ ăn… - Tôi miễn cưỡng kéo dãn khoảng cách giữa tôi và cậu ta. Bỗng cậu ấy lấy ra từ túi mình một miếng băng keo cá nhân.

- Cậu có đau không? – Giang Hựu Thần nhíu mắt lại, xé bao băng keo cá nhân ra, rồi nhẹ nhàng dán lên má tôi.

- Cậu, cậu… - Tôi ngơ ngẩn nhìn Giang Hựu Thần, một câu cũng không nói nổi. Giang Hựu Thần để lộ ra một nụ cười mê lòng người, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Cậu… cậu sao lại ở đây? Cậu có nhìn thấy An Vũ Phong đâu không? – Nhìn thấy Giang Hựu Thần như vậy, tôi bối rối đến sắp xỉu đi vì đê mê, nhanh chóng đổi chủ đề.

- Mình và bọn họ lạc nhau rồi vì khi nãy có mấy nữ sinh ở đâu xông tới! Cậu tìm An Vũ Phong à? Cậu ta hình như mới vừa ở đây! – Tôi cảm thấy Giang Hựu Thần vẫn còn sợ hãi điều gì đó. Sao lại thế nhỉ? Lẽ nào cậu ta rất ghét bị con gái bám theo sao? Thế thì tại sao lại làm hoàng tử đứng đầu Top những người mạnh nhất trường British.

- Hả, cậu ấy đi rồi à? Vậy mình cũng về đây. – Tên đó nhất định là thấy tôi thắng cuộc, không muốn đưa hình nên đã bỏ chạy rồi. Tôi đau khổ đứng dậy, chuẩn bị đi về nhà.

- Chúng ta đi cùng nhé. – Giang Hựu Thần đứng cạnh tôi, nói xong thì bước sải về phía

trước.

- Đi đâu? – Tôi hoài nghi nhìn cậu ấy.

- Đưa cậu về nhà. Cậu quên rồi à, hôm nay là cuối tuần, có thể về nhà rồi.

Về nhà? Cùng đi về nhà? Cậu ấy… cậu ấy không phải lái xe đến đón tôi chứ? Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo lưng cậu ấy, mặt nghệt ra không hiểu gì cả.

- Mau đi nào, cậu không muốn về nhà sao? – Giang Hựu Thần quay lại nhìn tôi nở nụ cười

mê li.

- Ừ, ừ… Đến đây! – Tôi vội vã chạy đuổi theo, bước song song với cậu ta trên con đường về

nhà.

Thật không ngờ Thái Linh tôi cũng có một ngày được sánh vai cùng đệ nhất hoàng tử Giang Hựu Thần.

- Hơ hơ… hơ hơ… - Anh chàng bạn đồng hành này làm cho tim tôi lâng lâng như chiếc lá bay vút lên không, hình như gần đây vận may của tôi tốt lắm, lẽ nào khi tôi cải trang thành nam sinh thì có thể may mắn hơn sao?

- Cậu đang cười gì thế? – Nụ cười ngây ngô của tôi làm cho Giang Hựu Thần cảm thấy tò

mò.

- À… không có gì… - Thấy những người đi đường nhìn tôi ghen tị, không phải, là ánh mắt đố kị mới đúng, cả người tôi bỗng bay vút lên không, ngay cả thùng bỏ thư màu vàng bên kia đường, trong mắt tôi cũng biến thành một màu đỏ may mắn.

Đợi đã! Thùng thư?

Oh no! Không phải đã đến nhà tôi rồi sao? Không thể đi tiếp được nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất!

- Tới nhà mình rồi! – Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, giọng vẫn run run, trong lòng thì cứ cầu mong không ai phát hiện ra thân phận của tôi, không được để ai phát hiện ra tôi!

- Cậu không mời mình vào nhà ngồi một lát sao? – Giang Hựu Thần hoàn toàn không nhận ra sự lúng túng của tôi.

- Không… không được đâu… ơ… để hôm khác… - Mời cậu ý vào nhà ngồi? Híc! Nhà tôi thật ra có gì hay ho để vào chơi đâu. Gian nhà chỉ có đúng bốn bức tường, cái gì cũng không có, kể cả một chiếc ghế đàng hoàng cũng không có nốt.

- Sao lại không được chứ? Chúng ta là bạn học mà! – Giang Hựu Thần chớp mắt khiến đầu tôi suýt nữa thì bị xẹt điện lên tới 2000 vôn.

- Mình… cậu không biết đâu, thật ra mình là một đứa rất xui xẻo, ai cũng gọi mình là đứa xui nhất quả đất! Ai đứng gần mình quá thế nào cũng bị liên lụy! – Không hiểu tại sao khi tôi nói những lời này ra, trong lòng lại cảm thấy lo ngay ngáy.

- Sao lại thế chứ! Mình không tin đâu! Không phải cậu mới được lọt vào bảng những người nổi tiếng sao? Thái Lăng là người may mắn nhất mới phải! – Giang Hựu Thần nghe tôi nói xong không những không sợ hãi bỏ đi, lại còn nhìn tôi cười thân thiện.

Bạn học… May mắn…

Thái Linh tôi mười bảy năm qua đều bị gọi là “người bị Chúa bỏ quên”, Giang Hựu Thần lại gọi tôi là “may mắn”! Đối với một người đầy xui xẻo như tôi, ai ai cũng phải tránh xa ba bước, thế mà Hựu lại gọi tôi là bạn của cậu ấy!

Mũi tôi bỗng dưng cảm thấy cay cay, trong mắt hình như có thứ gì nóng nóng di chuyển…

- Dù sao thì cậu cũng không nên vào nhà… - Tôi vội quay người, cúi gằm mặt, không dám để cho Giang Hựu Thần nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này. Tôi không thể giải thích cho Hựu hiểu tôi đã cảm kích như thế nào trước những lời nói chân thành của cậu ấy. Tranh thủ lúc Hựu không chú ý, tôi quay người bước vào trong nhà.

- Cậu đừng đi nhanh như thế chứ… đợi đã…

Tiếng của Giang Hựu Thần càng lúc càng nhỏ lại, tôi cứ như là bỏ trốn vậy, ba chân bốn cẳng chạy, cho đến khi nghe thấy “Rầm” một cái, cánh cửa nhà tôi được đóng lại.

Tôi dựa vào cánh cửa thở hổn hển, nụ cười tươi rói của Giang Hựu Thần cứ như lời thần chú,

niệm đi niệm lại trong đầu của tôi.

Bạn học… may mắn…

Sao có thể thế được! Thái Linh, mày đừng bao giờ tin lời dụ dỗ con nít kiểu này nhé!

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, khi tôi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa về nhà. Hôm nay là thứ bảy, bà có thể đi đâu được nhỉ?

Ding dong…

Sao mà thiêng thế không biết, tôi nhanh chóng đi mở cửa.

- Hu hu… Thái Linh, mẹ thật có lỗi với con…

Tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ, mẹ tôi đã lao vào ôm chầm lấy tôi, nước mắt lã chã rơi trên mặt, phát ra những tiếng nấc “vô tội”.

Nhìn thấy biểu hiện rất “kinh điển” của mẹ, tim tôi lập tức thắt lại, lẽ nào lại có chuyện gì xảy

ra sao?

- Tiểu Linh… - Mẹ tôi thốt ra được hai chữ, quệt quệt nước mắt, tay đặt lên vai tôi. – Đều là do mẹ không tốt, nhưng mà mẹ biết, Tiểu Linh là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, chắc chắn sẽ tha lỗi cho mẹ, có phải không?

Tim tôi kêu thịch một tiếng, có dự cảm không lành…

- Mẹ, mẹ đừng dọa con nữa, mẹ mau nói đi.

- Tiểu Linh, chuyện thế này…

Mẹ tôi lau nước mắt, rồi kể lại chuyện hôm nay bà đã đem một tháng tiền sinh hoạt của tôi trong trường British để giúp cho một tên lang thang “không nơi nương tựa”, “tài nghệ phi thường”, “tương lai rộng mở” như thế nào…

Đùng đoàng!

Tiếng sét đánh ngang tai, tôi cảm thấy cuộc sống này đã từ chối tôi, thật sự đã từ chối tôi!

- Tiểu Linh! – Nghe tiếng mẹ nói tôi như hoàn hồn lại. – Mẹ đã làm một việc rất vĩ đại, có phải không?

- Vĩ, vĩ đại… - Trên trán tôi có một giọt mồ hôi “tí tách” rơi xuống đất.

- Phải rồi! Mẹ đã động viên một người tương lai sẽ trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, sẽ

bảo tồn sức sống cho nghệ thuật… - Mẹ tôi liên miệng nói, hùng hổ khoe chiến công của mình. – Nhưng mà, mẹ hết tiền mua gạo rồi con…

- Cái gì? Kể cả tiền mua gạo cũng đưa cho hắn?

Phật tổ ơi! Đây mới thật sự là sét đánh ngang tai!

- Ừ! Giúp người thì phải toàn tâm toàn ý chứ!

- Vậy chúng ta ăn gì để sống đây? – Tôi như phát điên phát dại. Không hiểu mẹ tôi đang nghĩ

gì nữa.

- Ồ… mẹ cũng không biết nên làm sao nữa… - Mẹ tôi cúi đầu thủ thỉ, cứ như đang bị tủi thân

lắm…

- Mẹ ơi, mẹ gọi cho dì chưa? Đã đến mức này rồi thì không cần sĩ diện nữa đâu, mượn ít tiền dùng trước đã, nếu không chúng ta chết đói mất thôi!... – Thật không biết bây giờ ai là mẹ, ai là con nữa.

- Mẹ đã gọi điện thoại rồi… Dì của con sống cũng không phải dư dả gì, con cũng biết Thu Thu đang học trường quốc tế, còn hai người anh nữa… Áp lực nuôi ba người con lớn lắm, dì của con cũng đâu có sống dễ dàng gì…

- Mẹ tôi lắc lắc đầu, rồi đột nhiên tay nắm chặt lại quả quyết. – Vì thế, chúng ta phải tự lực cánh sinh!

- Tự lực cánh sinh? – Mẹ ơi, mẹ nói dễ nghe quá. Mẹ không phải là nhờ vào bản thân mình, mà là nhờ vào con gái mới đúng!

----------Hết Tập Một---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.