Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 91: Ngoại truyện 12: Bông hồng đêm đen (4)




Luha rõ ràng mạnh hơn đám Oni đang vây công mình nhiều nhưng mà Oni cũng có lợi thế của nó, khi số lượng đủ nhiều thì việc né tránh đòn tấn công của Oni để phản kích lại bọn chúng đã không còn dễ dàng nữa.

Có hai cách để giết Oni, hoặc là như Vô Song lựa chọn cứng đối cứng, dùng chiêu đầu tiên đánh lệch trọng tâm của nó rồi giết hoặc là lựa chọn tránh né rồi dựa cơ hội giết Oni.

Luha dù gì chỉ là một đứa trẻ, nó không đủ sức kháng cự một đòn của Oni vì vậy chỉ có thể cố mà tránh sau đó tìm cách giết ngược lại sinh vật này nhưng mà hiện tại có tới 4 con Oni vây Luha lại, như thế cơ hội tấn công càng ít hơn.

Luha né tránh rất nhanh đồng thời cũng không có ý định chạy trốn, trong mắt đứa bé này hiện tại ngập tràn sát khí.

Từ khi lên đảo, Oni thực sự "phá đám" Luha hơi nhiều, hiện tại lại để con mồi của Luha bỏ chạy, Luha đương nhiên không muốn đơn giản tha cho cái đám này, Luha muốn giết sạch cả 4 con Oni.

Luha đang lựa thời cơ nhất kích tất sát một con trong số này, chỉ cần làm được thì áp lực sẽ càng ngày càng nhẹ nhưng mà ngay thời điểm này một vật thể lạ bay tới, một vật thể làm Luha rùng mình.

Luha thậm chí không nhìn về phía vật thể bay tới đã làm ra phán đoán, dùng hết sức bình sinh, tốc độ cơ hồ tăng nhanh lên gấp đôi mà nhảy bật ra khỏi vòng chiến.

Luha không hiểu ma khí là cái gì, Luha chỉ có thể cảm giác được thứ khí đen này và nhờ cái cảm giác đó thì Luha hiểu có một lượng ma khí rất lớn đang bay về phía mình.

Ma khí ở Bồng Lai chắc chắn chẳng phải là thứ tốt với con người đồng thời Luha sống trên đảo mấy ngày thì cũng phải biết được rằng ở cái hòn đảo này lượng ma khí càng lớn thì càng mạnh.

Luha thủy chung ở khu vực rìa ngoài, căn bản chưa bao giờ cảm nhận được lượng ma khí khủng bố như thế vì vậy không tránh không được.

Tránh xong, Luha ngay lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra ma khí, chỉ thấy một viên ngọc đen bay tới rồi rơi xuống đất, như bị người nào ném tới vậy.

Khi viên ngọc đen này rơi xuống, toàn bộ đám Oni sợ run lên, cả người lẩy bẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ tôn kính rồi vội quay đầu bỏ chạy, chạy nhanh vô cùng, cứ như đang bị uy hiếp tới sinh mạng vậy.

Ánh mắt Luha mở lớn nhìn về viên hắc ngọc kia rồi lại nhìn về phía đám Oni.

Trên đảo này không thiếu quái sự, đây cũng không phải là lần đầu tiên Luha thấy đám Oni tỏ ra tôn kính, ít nhất đêm hôm trước nữ nhân đi đón Thiên Vũ Chính Tắc còn có thể điều khiển cả lũ Oni.

Luha cũng muốn tiến vào Quỷ Lâm theo dõi thực hư thế nào, khám phá cái hòn đảo quái dị kia ra sao nhưng từ lúc thấy nữ nhân đi đón Thiên Vũ Chính Tắc thì Luha hoàn toàn từ bỏ cái ỹ nghĩa này, đến tận bây giờ Luha vẫn còn bị rung động với một ánh mắt nữ nhân kia nhìn mình, một ánh mắt nhàn nhạt không chút tình cảm, coi Luha như con sâu cái kiến.

Ánh mắt này Luha dĩ nhiên không thích nhưng mà Luha hiểu chỉ một ánh mắt đã thể hiện quá rõ sự khác biệt giữa hai bên.

Lại nói tới Luha lúc này, Luha rất nhanh nhìn thấy người ném cái viên hắc ngọc kia ra, hơn nữa một người mà Luha muốn tìm kiếm từ lâu – Vô Song.

Luha từng bại bởi Vô Song một lần, tuy chỉ là giao thủ ngắn ngủi nhưng mà Luha cảm thấy không phục, trong tâm vì không phục nên càng muốn trả thù.

Tại thời điểm ở Phù Tang, Luha còn có thể mạnh hơn, còn có thể làm tốt hơn nhiều lắm, chỉ là đứa bé này giữ sức mà thôi.

Vừa thấy Vô Song, Luha đã nắm chắc thanh kiếm ngắn, cả người rất nhanh tiến vào trạng thái chiến đấu, nửa người cúi gập xuống, tay cầm kiếm buông thõng, sau lưng lại hiện lên thứ khí mờ mờ kia.

Đến tận bây giờ, Vô Song cũng không rõ khí mờ mờ của Luha là gì, Vô Song chỉ biết Luha đang mang uy của mình nhét bên trong cái khí kia, thế gian chưa bao giờ thiếu cái hiếm lạ, ví như bàn về mặt võ học đơn thuần thì người Phù Tang không sánh bằng Trung Nguyên thậm chí Vô Song còn không quá hiểu người Phù Tang chiến đấu kiểu gì nhưng mà không thể vì vậy mà coi thường nơi này, cách chiến đấu khác nhau không thể nói lên thực lực mạnh yếu, quan điểm võ công khác nhau chẳng thể nói được ai cao ai thấp.

Luha vào thế, rồi lại như trước đây, cả người lao về phía Vô Song.

Suốt từ lúc lên đảo, bất kể thế nào thì Luha cũng không chịu dùng Uy, không chịu lộ ra Uy nhưng khi vừa thấy Vô Song liền dùng, đứa bé này giữ Uy chính là vì Vô Song.

Đáng tiếc là... Luha vừa động đã thấy Vô Song biết mất, sau đó khi một lần nữa nhìn thấy Vô Song thì đã thấy nắm đấm của Vô Song đến trước mặt, một quyền nện thẳng vào mặt Luha.

Lại một quyền, Luha cứ như vậy ngã xuống, cả người nằm trên mặt đất, quyền này không phá hủy khuôn mặt của Luha nhưng gần như gây ra cảm giác chết não vậy, trong một thoáng chốc Luha vẫn có cảm giác mình có nhận thức nhưng mơ hồ cực kỳ, thân thể căn bản cũng không điều khiển nổi.

Vô Song thì không quản Luha cảm thấy thế nào, chậm rãi đi ra nhặt lên viên ngọc đen kia sau đó nói.

"Hoặc là chết hoặc là giúp ta một việc, chọn nhanh một chút, ta hiện tại không có thời gian ".

Giọng của Vô Song rất lạnh bởi vì hắn thật sự không có thời gian, vì vậy hắn nghiêm túc.

Khi mà Vô Song thực sự nghiêm túc, hắn rất đáng sợ.

Luha nằm trên mặt đất, khó khăn lắm mới xoay người lại mà ngồi dậy, giờ khắc này Luha nhìn vào ánh mắt của Vô Song.

Biết nói sao đây?, ánh mắt của Vô Song hiện tại giống với ánh mắt của nữ nhân kia, khác biệt chỉ là... nữ nhân kia nhìn Luha như nhìn con sâu cái kiến còn Vô Song nhìn Luha như nhìn người chết vậy.

Luha nhìn Vô Song, thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên, sau đó mới mở miệng.

"Việc gì, ngươi cứ nói ".

Luha không thích thú gì với Vô Song cả, đây là cảm giác lần đầu gặp mặt, loại cảm giác vẫn bám theo Luha tới thời điểm này nhưng mà Luha hiểu nếu không nhận lời Vô Song chỉ sợ sẽ chết hơn nữa không còn là "chỉ sợ" nữa mà thật sự sẽ chết.

Nhận lời giúp Vô Song, cho dù không rõ là việc gì nhưng dù sao cũng tranh thủ được chút thời gian, có thời gian liền có sinh cơ, có chuyển cơ.

"Được, vậy vào trong đó, đến một nơi, chuyển giúp ta vài lời với vài người ".

_ _ _ _ __ _ _ _

Vô Song không có thời gian để đợi Lý Thương Hải đi ra khỏi Ám Tộc, đợi mọi người đi ra khỏi Ám Tộc, hắn có việc cần làm, hắn có việc phải đi.

Đương nhiên cho dù đi thì cũng phải ở lại nói một câu bình yên với mọi người, những người khác Vô Song ít nhiều không để ý nhưng mà Vô Song không muốn lão đầu lo lắng, chỉ cần lão đầu không lo lắng vậy tất cả đều được.

Vô Song rời đi, rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo.

Có thể nói, sau hơn 3 ngày ở Bồng Lai, Vô Song là người đầu tiên rời khỏi nơi này.

Muốn rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo đương nhiên phải vượt qua màn sương trắng kia, là một người từng trải qua sự việc Phật Sơn hơn nữa cũng đại khái biết Đế Thích Thiên là tồn tại ra sao thì Vô Song hiểu cái màn sương mù này chắc chắn là trận pháp của "thế giới khác", vấn đề là phá ra sao.

Phá ra sao, Vô Song không biết nhưng Nobunaga biết.

Màn sương vốn mở ra ngăn cản người sống, ngăn cản những kẻ trong Bồng Lai đi ra ngoài bởi những kẻ này khi lên đảo thì đã không có quyền trở về, không có quyền màng thông tin Bồng Lai ra ngoài nhưng mà nó không được tạo ra để ngăn cản đám người Thất Phúc Thần.

Màn sương hay trận pháp này cũng không có trí tuệ, nó nhận diện kẻ khác có thể ra ngoài hay không dựa vào ma khí.

Vô Song cầm trong tay hắc ngọc, cứ thế tiến vào màn sương.

Vô Song đi đến đâu, ma khí liền theo hắn lan ra ngoài, mà nơi nào ma khí lan ra đến đâu thì sương trắng tản ra đến đây, dễ dàng vô cùng.

Đương nhiên không phải ma khí nào thì cũng có thể làm được việc này, ít nhất phải là loại ma khí đủ cường hãn để tràn ra ngoài, toàn bộ Bồng Lai ngoại trừ Thất Phúc Thần ra có lẽ cũng chỉ có Hắc Phong Thần cùng Hắc Thủy Thần đủ khả năng là được, dĩ nhiên nếu mà cái Bồng Lai này có đủ cảm Tam Đại Thần bao gồm Hắc Lôi Thần thì đại khái con Hắc Lôi Thần kia cũng làm được.

Sương trắng toàn bộ tản ra, Vô Song không mất bao lâu để ra ngoài Bồng Lai, hắn lại được thấy biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.